Phó Thư Bảo vừa xuất hiện, đám cô nương của Hồng Hồng giáp thị vệ đoàn đều không đứng dậy thi lễ, chỉ cười hì hì liên tục, cố ý dùng nụ cười và nhan sắc để trêu đùa hắn. Phó Thư Bảo biết, đây hiển nhiên là chuyện mà Chi Ni Nhã không để tâm, bằng không thì đám nữ thị vệ này cũng sẽ không làm như vậy.
- Bảo ca, chỗ Huyễn Tâm nho này quả thật thần kỳ, mùi vị của nó lại cực ngon.
Độc Âm Nhi cười nói.
Phó Thư Bảo có chút kinh ngạc hỏi:
- Cái gì, chẳng ngươi đã ăn hết Huyễn Tâm nho rồi?
- Nhìn dáng vẻ khẩn trương của ngươi kìa, không phải chỉ là mấy trái Huyễn Tâm nho thôi sao? Nếu ta ăn hết thì Chi Ni Nhã cũng ăn hết, chẳng qua, trước đó chúng ta đã phục dụng giải dược, không có chuyện gì cả.
Độc Âm Nhi nói.
Phó Thư Bảo cố nhịn cảm giác đau lòng, nói:
- Nếm thôi thì cũng không nói làm gì, nhưng những trái nho đó là dùng để bồi dưỡng hạt giống Huyễn Tâm nho thuần chủng, không thể ăn tiếp, đợi sau này khi sân trồng nho của chúng ta thu hoạch, các ngươi thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu… Trở về ta sẽ đem Huyễn Tâm nho này bồi dưỡng ngay.
Nam nhân nhà mình khẩn trương như vậy là vì nho của hắn chứ không phải sợ nữ nhân của mình ăn hết nho sẽ xảy ra phản ứng không tốt gì, điều này khiến Độc Âm Nhi trợn mắt một phen.
Phó Thư Bảo ôm lấy vai Độc Âm Nhi, ôn nhu nói:
- Âm Nhi muội tử, ta muốn ngươi đem độc tố trong người tỷ muội Thập Tứ và Thập Thất giải trừ.
- Giải dược cho bọn họ? Tại sao?
Độc Âm Nhi kỳ quái hỏi.
Phó Thư Bảo đem quyết định trong lòng nói ra, sau đó còn bổ sung:
- Thủ đoạn giết người của tỷ muội sát thủ này vô cùng xuất sắc, cùng thực chiến với bọn họ, ta có thể học được càng nhiều thứ hơn.
- Được rồi, ta sẽ cho chúng nữ giải dược.
Độc Âm Nhi than một tiếng rồi nói:
- Có nhiều người muốn giết ngươi như vậy, ngươi không tăng cường năng lực thực chiến, nếu chẳng may có một ngày thị vệ của ngươi xuất hiện vấn đề hoặc không ở bên cạnh ngươi, vậy thì hỏng bét, loại chuyện này, cho dù chết ta cũng ủng hộ.
Vốn còn tưởng Độc Âm Nhi sẽ không đáp ứng, phải phí công miệng lưỡi một phen, không ngờ nàng lại tinh tế hiểu lòng người như vậy. Trong lòng chợt cảm thấy vui vẻ, không nhịn được muốn ôm chặt lấy nàng, hôn nàng một phen. Chẳng qua, nhìn đám nữ thị vệ đang cười trộm, trên mặt lộ vẻ đố kỵ thì hắn lại nhịn loại kích động này xuống.
- Ha ha, các ngươi nhanh lên, ta về xử lý chuyện Huyễn Tâm nho.
Đặt mình tại trung tâm hơn 100 nữ nhân, Phó Thư Bảo thấy đây cũng không phải là chuyện tốt, mà là chuyện xấu.
Ra khỏi Hắc Thạch Thành, đi đến nông trường, thấy Lưu Chuẩn cùng đội công tượng của hắn đang bận rộn chuẩn bị đất màu mỡ để trồng Huyễn Tâm nho. Còn có một gian lều cỏ dùng để cất trữ đã được xây dựng.
Tại nơi xa hơn một chút, máy bơm nước Lực Luyện Khí đang hoạt động, đem mạch nước ngầm không ngừng bơm lên trên, rót vào ao nước phạm vi mấy chục mẫu. Bồn nước như vậy đủ để tưới tiêu trên vạn mẫu lúa nước. Một bên bơm nước, một bên tưới tiêu, đây là một công tác tuần hoàn rất tốt.
Phóng mắt nhìn lại, ruộng lúa ngập nước đã bắt đầu nảy mầm một mảng xanh. Đám nông phu đang bận rộn bón phân và chỉnh sửa. Tất cả tạo thành một bức tranh khiến người khác phải động tâm. Trước kia, ở đây vẫn còn là một mảnh đất hoang. Đi trên mảnh thổ địa này, nếu không cẩn thận còn có thể bị đánh cướp nữa.
Mà thân là người thay đổi tất cả, trong lòng Phó Thư Bảo tất nhiên tràn đầy vui mừng.
- Thiếu gia, ngài đến đây, nhìn xem, đây là đất dinh dưỡng mà ngài yêu cầu.
Sau khi khách sáo một phen, Lưu Chuẩn chỉ vào vùng đất dinh dưỡng mà công tượng đang làm việc rồi nói.
- Chuyện bồi dưỡng Huyễn Tâm nho thuần chủng thì để ta làm, nhưng chuyện chiết mầm nho thì phải để Lưu Chuẩn đại ca và đám công tượng của ngươi làm rồi.
Có vết xe đổ là Độc Âm Nhi bồi dưỡng lúa nước tạp giao thất bại, Phó Thư Bảo biết dùng Luyện Nguyên Tố Lực để bồi dưỡng mầm cây phải do hắn làm, chuyện này cũng không có biện pháp khác.