Có đất riêng của mình, lại là một nơi giàu có, trong tay có một bộ phận nhân mã, rõ ràng dã tâm sẽ phải bành trướng hơn. Hắn cần dùng các loại tài nguyên để đánh hạ một vùng giang sơn to lớn.
Cũng giống Thanh Dật Vương Tước, Thái Bình Vương Tước được phong một vùng đất to lớn cũng không yếu thế, thành lập một vương phủ siêu cấp không kém gì Thiên Hạ Viên tại Hồng Trọng Thành trên đất phong của mình, Phụng Thiên Phủ. Phụng thiên mệnh quản lý thiên hạ Tú Quốc. Cái tên Thái Bình Vương Tước đặt cũng thể hiện ra tâm thái muốn trở thành người đứng đầu Tú Quốc.
Mà cũng là một trong tam đại phong cương vương, không được người trông đợi nhất, thậm chí bị cười nhạo, tam vương tử Định Thiên Vương Tước được phân một vùng đất man hoang gần như không người. Càng không xong chính là hắn còn không có năng lực đi khống chế đất của hắn.
Tòa thành cường đại, phồn hoa nhất là Anh Thạch Thành thật ra vẫn nằm trong sự khống chế của Thanh Dật Vương Tước. Như thế thì dù trong mắt đám dân chúng không có kiến thức, Định Thiên Vương Tước cũng tuyệt đối không có thực lực chống lại hai vương tước phong cương khác, cũng có khả năng tranh đoạt đế vị, giữ được mạng đã xem như may mắn rồi.
Vào trưa một ngày nọ, một tiếng khoái mã truyền khắp đường phố Hồng Cảng thành.
Cưỡi khoái mã trên đường của Hồng Cảng thành cũng chỉ có người của Thanh Dật Vương Tước. Hán tử cưỡi ngựa đúng là chạy tới Thiên Hạ Viên trong Hồng Cảng thành.
Hán tử nọ xuống ngựa, đưa dây cương cho thị vệ trước cửa, lập tức chạy thẳng vào thư phòng của Thanh Dật Vương Tước.
- Mật báo, vương tước gia.
Đi đến thư phòng, hán tử kia cung kích quỳ gối xuống trước mặt Thanh Dật Vương Tước.
Ở cùng Thanh Dật Vương Tước còn có một nam tử cỡ năm mươi tuổi, vóc người khôi vĩ, đôi mắt ẩn chứa hào quang, từ khí thế tỏa ra quanh người và trường lực lượng thì hắn đúng là một Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực.
Người này là con rể của Thanh Dật Vương Tước, người thực tế khống chế Thạch Anh Thành phồn hoa nhất trong đất phong của Định Thiên Vương Tước, Lạc Chấn Thiên, đoàn trưởng quân đoàn Hổ Uy của Tú Quốc. Hắn cũng là nhân vật và lực lượng hạch tâm nhất trong trận doanh của Thanh Dật Vương Tước.
- Nói đi, đoàn trưởng Lạc quân đoàn trưởng là người một nhà.
Thanh Dật Vương Tước có chút tán thưởng đối với sự cẩn thận của thủ hạ mình.
- Bẩm vương tước gia, thuộc hạ phụ trách giám thụ Định Thiên Vương Tước và cái tiểu tử tên Phó Thư Bảo kia. Nhưng năm tháng trước bọn họ trốn vào trong lãnh địa của Độc Lang Tộc là Vụ Tráo Chiểu Trạch. Nơi đó thuộc hạ và người của chúng ta không có năng lực đi vào điều tra, nhưng vẫn đợi bên ngoài tiến hành giám thị và vây chặn. Ngay mấy ngày trước, thuộc hạ phát hiện Phó Thư Bảo và Định Thiên Vương Tước mang theo một đội ngũ ước chừng sáu trăm người tiến về phía Hậu Thổ Thành.
Thanh Dật Vương Tước đầu tiên cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức cười ra tiếng.
- Một tên phế vật đất bùn không đắp thành tường được, một tên ác thiếu gia khi nam phách nữ tại Hổ Thành. Tổ hợp như vậy, đừng nói là trong tay có đội ngũ sáu trăm người, dù cấp cho bọn chúng đội ngũ sáu vạn người thì bọn chúng có thể làm nên chuyện gì chứ? Ha ha ha...
Lạc Chấn Thiên suy nghĩ một chút mới nói:
- Vương tước gia, Phó Thư Bảo này ta cũng từng nghe nói tới rồi. Chuyện hắn làm ác một phương thì không ít nhưng kẻ này cũng là người gây nên sóng gió lớn tại kinh đô, nhất định cũng có chút bản lĩnh. Người này chúng ta không thể coi thường, cần phải chú ý đối phó.
- Ta chưa bao giờ coi thường địch thủ của mình. Dù hắn là kẻ lưu manh như Phó Thư Bảo cũng vậy. Mặt khác, đối với người trong trận doanh của Định Thiên Vương Tước, cho tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ có ý định cho bọn chúng đường sống. Tên Phó Thư Bảo kia cũng không phải ngoại lệ.
Mặc dù miệng nói không coi thường kẻ địch nhưng khi Thanh Dật Vương Tước nhắc tới cái tên Phó Thư Bảo, giọng điệu lại tràn đầy vẻ khinh miệt. Theo hắn thấy, Phó Thư Bảo chẳng qua chỉ là một con bọ chét, hắn dùng một đầu ngón tay là có thể khiến đối phương rơi vào kết cục xương tan thịt nát rồi.
Trong lòng Lạc Chấn Thiên hơi máy động:
- Chẳng lẽ vương tước gia đã có biện pháp đối phương với Định Thiên Vương Tước và tên lưu manh kia rồi sao?
Thanh Dật Vương Tước cười lạnh:
- Có quân đoàn trưởng quân đoàn Hổ Uy ngươi trấn một phương đất phong của Định Thiên Vương Tước, chúng ta muốn đối phó với hắn không phải là một chuyện rất nhẹ nhàng sao?
Lạc Chấn Thiên thầm hiểu ý, cười ha hả nói:
- Ta trở về sẽ gửi một bức thư mật cho thành chủ Đồ Thổ của Hậu Thổ Thành, để hắn làm theo ý chúng ta.
Thanh Dật Vương Tước gật gật đầu:
- Chuyện như vậy đương nhiên không thích hợp để chúng ta tự làm, khó nói chuyện với muội muội ta. Nhưng nếu do người như Đồ Thổ làm, như vậy chúng ta không liên can gì rồi. Chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi.
Lạc Chấn Thiên cũng cười sang sảng. Đúng là với thế lực và thổ địa hắn nắm trong tay tại đất phong của Định Thiên Vương Tước, căn bản Định Thiên Vương Tước không thể so được. Với thực lực của quân đoàn Hổ Uy, Đồ Thổ chẳng qua chỉ là một thành chủ, hắn có gan không nghe lời sao?
- Vương tước gia, ta còn có một tin báo.
Hai đại nhân đang nói chuyện, hán tử kia không dám ngắt lời.
Thanh Dật Vương Tước nói:
- Còn tin tức gì nữa? Nói đi.
- Công chúa Chi Ni Nhã của Thánh Đóa Lan Quốc ở trong đội ngũ của Định Thiên Vương Tước. Sáu trăm người kia có cả Hồng Giáp Thị Vệ của nàng.
- Chỉ là một công chúa mê trai mà thôi. Nếu nàng đã muốn lao vào vũng nước đục này thì cũng không thể trách chúng ta được.
Ngừng lại một chút, Thanh Dật Vương Tước lại nói:
- Ngươi lui xuống đi. Tiếp tục giám thị Phó Thư Bảo và Định Thiên Vương Tước, có bất cứ chuyện gì phải lập tức báo cáo ta ngay.
- Tuân lệnh.
Hán tử đưa tin mật kia lúc này mới đứng dậy, cung kính rời khỏi thư phòng.
Hán tử kia ra khỏi cửa, biến mất khỏi tầm mắt rồi, Thanh Dật Vương Tước mới nói:
- Khối đá cứng là Thái Bình Vương Tước kia chúng ta tạm thời chưa thể gặm được, trước tiên cứ xơi quả hồng mềm Định Thiên Vương Tước này đã. Đoạt lấy đất phong của hắn, chuyện Thái Bình Vương Tước ngã xuống chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
- Vương tước gia nhất định mã đáo thành công.
Lạc Chấn Thiên nói.
Ngay lúc hai nam nhân này đang quyết định sinh tử của người khác ngoài ngàn dặm thì một đội ngũ lẫn lộn đang tiến về phía Hậu Thổ Thành. Sáu trăm người, sáu xe ngựa lớn, trong đó có hai chiếc còn đang giam con tin có thể khiến người ta thấy mà sốc. Công tử La Kiệt của đệ nhất thế gia Tú Quốc, La gia bất ngờ ở trong nhóm này.
o0o
Thời gian năm tháng, tin tình báo mà Phương Tín thông qua các con đường thu thập được không dưới trăm tin. Cho nên Phó Thư Bảo mặc dù trốn trong Vụ Tráo Chiểu Trạch, tách biệt với thế giới nhưng thật ra lại không hề bị ngăn cách chút nào. Thông qua Phương Tín, hắn vẫn nắm rõ được thế giới bên ngoài.
Phương Tín mở phân điếm của Tố Nhân Phường tại Hậu Thổ Thành, huấn luyện một nhóm nữ nô mới, cũng đã sớm tiến vào các giai tầng của Hậu Thổ Thành, tin tình báo rất chắc chắn. Mà tại kinh đô, Hồng Cảng thành và Hồng Trọng Thành là chỗ của hai kẻ tử đối đầu, hắn cũng đã có sắp xếp.
Thật ra trong năm tháng này, Phó Thư Bảo thành lập đơn vị chiến đấu đầu tiên trong đời tại Độc Lang Tộc, tăng cảnh giới tu vi lực lượng lên một tầng nữa thì Phương Tín ở bên ngoài thế giới cũng đã chế tạo một mạng lưới tình báo gần hoàn thiện. Mỗi lần nhận được tin tình báo, trong lòng Phó Thư Bảo lại cảm thán một phen.
Nếu như tại thế giới kia của hắn, Phương Tín không làm trưởng phòng tình báo thì đúng là lãng phí nhân tài rồi