- Ba ba, cái này cũng không phải là băng tuyết bình thường, mà là Huyền Băng Ngọc, là một loại ngọc tài thiên cổ hiếm thấy!
Đan Thư Thần Thú quan sát băng quan một lúc thật lâu, đưa ra kết luận.
- Huyền Băng Ngọc?
Đây là lần đầu tiên Phó Thư Bảo nghe qua cái tên này. Không hề nghi ngờ, từ một số đặc tính của Huyền Băng Ngọc mà xét, thì nó cũng là một loại linh tài, chỉ là chưa bao giờ gặp qua cả, khó có thể phán đoán phẩm chất được.
Đan Thư Thần Thú tiếp tục nói:
- Ba ba, Huyền Băng Ngọc này cho dù là tại Thời đại Khởi Nguyên cũng là một loại linh tài phi thường hiếm thấy, vô cùng tôn quý. Các quý tộc xem việc đeo trang sức làm bằng Huyền Băng Ngọc làm quang vinh. Nếu như dùng nó làm đồ đựng thức ăn, thì mấy năm cũng sẽ không thay đổi phẩm chất!
Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói:
- Nếu như dùng Huyền Băng Ngọc là quan tài, thì thi thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ hư thối, dung mạo cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Mặt khác, Huyền Băng Ngọc cũng còn có thể dùng trong lĩnh vực Luyện nhân. Nó có thể khiến cho người luyện chế ra có làn da mịn màng, cốt cách mạnh mẽ, trí tuệ cũng vô cùng nhanh nhẹn nữa…
Như thế xem ra, giá trị của Huyền Băng Ngọc này quả thật không thua kém gì so với lcvt a!
Phó Thư Bảo ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi:
- Thiếu nữ nằm trong quan tài Huyền Băng Ngọc này cũng không phải người chết, vì cái gì lại bỏ vào đây cơ chứ? Còn nữa, ta căn bản không thể nào đoán ra được thân phận của nàng. Nàng ta là ai, không ngờ lại phải dùng đến Phong Ấn Luyện Lực Khí Thần cấp để mà phong ấn nàng?
Nếu như là một người bình thường, nhiều lắm cũng chỉ là dùng quan tài bằng gỗ quý hoặc là bằng đá để mai táng. Nhưng mà thiếu nữ thần bí này lại hoàn toàn khác biệt! Nàng ta nhìn qua cũng không phải là loại người chết mất đi sinh mạng, mà là một mỹ nhân nằm ngủ có rất nhiều những bí ẩn vây quanh. Mặt khác, nàng ta không chỉ có nằm bên trong cái quan tài bằng Huyền Băng Ngọc cực kỳ trân quý, hơn nữa còn dùng một cái Phong Ấn Luyện Lực Khí Thần cấp tiến hành phong ấn, phải dùng Luyện Hoa Quyền Trượng cùng với Luyện Hoa Thuẫn mới có thể mở ra được.
Đủ loại dấu hiệu cũng đều cho thấy, thiếu nữ nằm bên trong Huyền Băng Ngọc này, không phải là một người bình thường. Sự tôn quý của nàng, căn bản khó có thể tưởng tượng.
- Ba ba, có lẽ người nên tìm cách để nàng tỉnh lại. Đến lúc đó, thân phận của nàng là gì, không phải chỉ cần hỏi là biết sao?
Đan Thư Thần Thú nói.
Trong lòng Phó Thư Bảo vừa động:
- Đó cũng là một biện pháp!
Trong lòng hắn cũng cân nhắc:
- Thiếu nữ bên trong quan tài Huyền Băng Ngọc này, tình huống cùng với mẫu thân tiện nghi của lão tử quả thật cũng có chút giống nhau. Chỉ có điều mẫu thân tiện nghi của ta không có cơ hội ngủ trong quan tài Huyền Băng Ngọc tốt như vậy mà thôi!
Mẫu thân tiện nghi Độc Vô Song là bởi vì tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển bị tẩu hỏa nhập ma, không thể không bị lâm vào hôn mê. Mà thiếu nữ nằm trong quan tài Huyền Băng Ngọc này, có thể nào cũng là loại tình huống này hay không? Nàng ta tu luyện một loại bí kíp thần diệu nào đó, không đạt được yếu lĩnh, hoặc là không thể đột phá, cuối cùng phải lâm vào hôn mê, chờ đợi cơ hội sống lại?
Chẳng qua, bất luận là phán đoán như thế nào, từ góc độ nào đi chăng nữa, chỉ cần thiếu nữ này còn chưa mở miệng chứng thực, như vậy cũng chỉ là một vài suy đoán vô căn cứ mà thôi.
Khẽ di chuyển mấy vòng xung quanh quan tài Huyền Băng Ngọc, Phó Thư Bảo liền rất nhanh tìm được địa phương để mở quan tài ra. Toàn bộ quan tài Huyền Băng Ngọc nhìn qua giống như một cái chỉnh thể vậy, thế nhưng kỳ thật cũng có nắp quan. Chỉ có điều nắp quan cùng với thân quan gắn với nhau vô cùng kín kẽ, vì thế cho nên địa phương chỗ hai cái gắn lạ với nhau cũng chỉ có một cái khe hở cực kỳ nhỏ không chút bắt mắt mà thôi.
Mười đầu ngón tay chọc thật mạnh vào bên trong khe hở, mạnh mẽ nhấc lên. Với thực lực hiện tại của Phó Thư Bảo, cho dù là một khối cự thạch ngàn cân cũng có thể nhấc lên được. Nhưng mà cái quan tài Huyền Băng Ngọc trước mặt lại không một chút cử động. Lại nhìn xuống cái khe hở hẹp bên dưới nắp quan tài kia, làm cho người ta có một loại cảm giác giống như là được vẽ lên vậy, căn bản là không có tồn tại!
- Hửm? Kỳ quái, vì sao lại chắc đến như vậy chứ? Chẳng lẽ là dùng thứ gì đó dán lại với nhau sao?
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Phó Thư Bảo bắt đầu đi vòng quanh một vòng, cẩn thận quan sát lại một lần nữa. Lần này quả nhiên để cho hắn phát hiện ra được bên trong cái khe hở hẹp giữa nắp quan và thân quan có một loại vật chất khác. Loại vật chất này giống hệt như loại nhựa cao su trong ấn tượng của hắn vậy, phi thường bền chắc.
Hóa ra là vì cái này!
- Lần này xem ngươi có chịu mở ra hay không?
Phó Thư Bảo đem bàn tay phải của mình dán lên trên chỗ khe hở hẹp. Một đường Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa ngưng tụ lại thành một đường cực kỳ mỏng manh, giống hệt như là một tờ giấy nhét vào bên trong cái khe hở kia. Thanh âm xèo xèo rất nhanh truyền ra, một cỗ khói xanh bốc lên. Đúng là do cái loại vật chất giống như nhựa cao su kia bị đốt cháy mà sinh ra.
Tiếp tục đặt tay như vây đi một vòng quanh quan tài Huyền Băng Ngọc, Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa cũng một phen đem khe hở hẹp của nắp qua đốt cháy một vòng. Sau đó quay trở lại điểm ban đầu, lúc này Phó Thư Bảo mới thu hồi lại Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa, sau đó lại đút tay vào trong khe hở, dùng sức nhấc lên.
Phốc!
Một tiếng trầm mặc vang lên, nắp quan của quan tài Huyền Băng Ngọc cuối cùng cũng bị dỡ ra.
Một cỗ hương thơm nhàn nhạt nhất thời từ bên trong quan tài Huyền Băng Ngọc bay ra, thấm đẫm lòng người. Loại mùi thơm này, Phó Thư Bảo càng vô cùng quan thuộc, đó chính là mùi thơm cơ thể tự nhiên độc hữu của những cô nàng xử nữ a! Có cảm giác như hương hoa, có cảm giác như cỏ tươi vậy, phi thường tuyệt vời!
Dỡ nắp quan lên, thiếu nữ thần bí cùng với quyển trục da thú bên cạnh nàng liền không hề che lấp, xuất hiện trước mặt của Phó Thư Bảo! Làn da của nàng so với lúc nhìn xuyên qua nắp quan tài càng non mịn hơn rất nhiều, bộ ngực càng có vẻ no đủ cùng căng tròn hơn rất nhiều. Khóe miệng của nàng khẽ mím lại, nhìn qua tựa hồ như là một nụ cười vô cùng an tường vậy. Một nụ cười như thế, làm cho người ta tràn ngập tưởng tượng. Trước khi nàng lâm vào hôn mê, nụ cười như vậy khẳng định là một nụ cười nhàn nhạt thanh cao, đây là một bức tranh thi tình đến cỡ nào a?
Nhưng mà, hết thảy những bức tranh thi tình nào đó, ở trước mặt của Phó Thư Bảo cũng đều là gió thoảng mây bay. Ngắm nhìn một chút, hắn đột nhiên đưa tay ra, thò vào bên trong quan tài Huyền Băng Ngọc, dùng đầu ngón tay chọc chọc mấy cái vào trong bộ ngực căng tròn no đủ của thiếu nữ nằm trong đó.
- Ba ba, ngươi đang làm gì vậy? Thậm chí ngay cả người chết ngươi cũng…
Đan Thư Thần Thú cứng lưỡi không thôi.
Phó Thư Bảo làm ra bộ dáng đứng đắn nói:
- Ngươi biết cái gì? Cút sang một bên đi! Lão tử đây là đang thử xem làn da của nàng có co dãn hay không? Ngươi biết không, làn da của người chết sẽ không có co dãn, rất cứng! Chỉ có làn da người sống mới co dãn!
- Nhưng mà, muốn kiểm tra xem làn da có co dãn hay không, ba ba đại khái có thể sờ một chút tay chân chẳng hạn mà…
Đan Thư Thần Thú nguýt dài một hơi, nói:
- Háo sắc thì cứ việc nói thẳng đi, muốn chiếm tiện nghi thì cứ việc nói thẳng đi, còn giả vờ đứng đắn cái gì? Thật là!
Phó Thư Bảo cũng chẳng thèm để ý đến Đan Thư Thần Thú, tay hắn không ngừng liên tục chọc vào, cũng liên tục bắn ra, bộ dáng phi thường co dãn. Khóe miệng hắn nhếch lên một chút, lộ ra bộ dáng phi thường vừa lòng. Sau đó mấy ngón tay đang chọc tới liền biến thành xoa bóp, nắm chặt cái mảnh căng tròn no đủ kia, mạnh mẽ bóp bóp mấy cái, một bên bật cười thành tiếng:
- Ha ha… Không tệ, không tệ! Bộ ngực nữ tử này phát dục không tệ a! Ân! Tựa hồ, có thể khẳng định chính là… nàng ta vẫn không có chân chính chết đi!
Muốn phán đoán xem một người có chân chính chết đi hay không, cũng không phải là căn cứ theo hô hấp hay là tim đập mà phán đoán. Ngay cả trong thế giới nguyên bản có khoa học kỹ thuật phát đạt, một người đã đình chỉ hô hấp, tim đã ngừng đập, thế nhưng vẫn như cũ có thể thông qua thủ đoạn trị liệu để cho hắn sống lại. Hiện tại tình huống của thiếu nữ thần bí này chính là như vậy, tuy rằng trái tim trong ngực đã ngừng đập, cũng không còn hô hấp, nhưng mà khí quan trong thân thể vẫn còn duy trì công năng hoàn hảo. Chỉ cần tiến hành trị liệu một chút, nàng ta hẳn có thể từ trạng thái hôn mê mà thanh tỉnh lại.
- Ba ba, Độc Âm Nhi chủ mẫu, Chi Ni Nhã chủ mẫu còn có hồ ly tinh chủ mẫu đã đến a!
Đan Thư Thần Thú đột nhiên thét lên một câu, tốc độ cực nhanh, sau đó thân thể nhất thời phốc một tiếng phóng chạy ra xa, tốc độ cũng đồng dạng cực nhanh.
Phó Thư Bảo nhất thời bị dọa cho nhảy dựng lên, cuống quít thu hồi lại bàn tay kẻ trộm đang làm bậy của mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xung quanh nơi này trống trơn, làm gì có bóng dáng của ba nữ nhân kia cơ chứ?
- Ta ngất! Cẩn thận ta thu thập ngươi a! Dám trêu chọc lão tử!
Phó Thư Bảo oán hận thét lớn một câu, cảm giác hưng phấn khi nãy đã biến sạch không còn gì nữa.
Cẩn thận quan sát một chút, Phó Thư Bảo đem cái quyển trục da thú kia cầm lên xem. Gỡ ra lớp tơ trắng buộc xung quanh quyển trục, mở quyển trục ra, đặt lên trên cái nắm quan tài Huyền Băng Ngọc huyết sắc. Nội dung bên trong liền hiện ra trước mắt Phó Thư Bảo. Cả người hắn nhất thời vì đó mà ngẩn ngơ, không dám tin nổi.
Bên trong quyển trục da thú, chính là sơ đồ kết cấu của một chiếc thuyền buồm. Cánh buồm, cột buồm, boong tàu, khoang thuyền, bánh láy… toàn bộ cũng đều miêu tả chi tiết. Còn có một loạt những lời chú thích bằng văn tự Luyện Quốc Thời đại Khởi Nguyên nữa! Cuối cùng, ở bên dưới của bản vẽ chính là chằng chằng chịt chịt một đống văn tự chú thích về đồ hình và chất liệu của các linh tài luyện chế. Tất cả những cái này, cũng không phải là thứ khiến cho Phó Thư Bảo cảm thấy khiếp sợ, thứ chân chính khiến cho hắn kinh hãi khó hiểu chính là, một chiếc thuyền buồm nhìn qua tựa hồ đơn giản như vậy, thế nhưng mỗi một cái cấu kiện đều là Luyện Lực Khí! Thậm chí cả cánh buồm cũng vậy!
- Cái này…
Đầu óc của Phó Thư Bảo không ngừng ầm ầm vận chuyển. Nhưng mà cho dù không ngừng tự hỏi, nhưng hắn cũng đều không thể nào hiểu nổi cái này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Nhưng mà hắn lại có một loại trực giác vi diệu, chính là chiếc thuyền buồm này hẳn là có quan hệ gì đó với Tiếp Dẫn Chi Thuyền! Nhưng mà hắn cũng không có cách nào xác minh được.
Hắn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lại. Cái tên Đan Thư Thần Thú kia sở dĩ dám trêu chọc hắn, sau đó xoay người trốn mất, khẳng định là nhìn thấy quyển trục da thú này, biết được mình sẽ cần hắn phiên dịch, cho nên nhân cơ hội mà lên mặt a!
Phó Thư Bảo đem quyển trục da thú thu hồi lại. Nếu như muốn biết cái bản vẽ thuyền buồm này đến tột cùng là loại thuyền gì, như vậy cần phải có Đan Thư Thần Thú tiến hành phiên dịch mới được. Cái tên gia hỏa lười biếng kia đã trốn mất rồi, như vậy cứ gác chuyện này sang một bên đã. Ánh mắt cùng với sự chú ý của hắn chuyển trở lại trên người thiếu nữ nằm bên trong quan tài Huyền Băng Ngọc kia, suy tư về đủ các loại khả năng.
- Nếu như cái mà bản vẽ miêu tả chính là Tiếp Dẫn Chi Thuyền, như vậy thì thiếu nữ này là người chế tạo thuyền hay sao? Lão tử đã đợi lâu như vậy, mà Tiếp Dẫn Chi Thuyền lại vẫn chưa có đến, lại phát hiện ra thứ rất có thể là bản vẽ của Tiếp Dẫn Chi Thuyền, còn có một thiếu nữ rất có thể là người chế tạo, cái này con mẹ nó là trò đùa gì vậy?
Nếu như dự đoán này là chính xác, vậy thì tình huống hiện tại căn bản là làm cho người ta khóc cười cũng không xong a! Đó là thuyền còn chưa tới, người chế tạo thuyền thì bị phát hiện bên dưới dòng kênh đào ngầm, còn cầm trong tay bản vẽ của thuyền nữa! Như vậy mà nói, thời gian đi đến Thánh Đảo, là chuyện tình của năm nào, tháng nào đây?
- Có lẽ trên thân thể của nàng còn ẩn chứa những manh mối gì khác nữa a?
Trong đầu Phó Thư Bảo nảy sinh ra ý tưởng này, mà hiện tại ánh mắt của hắn cũng bởi vì cái ý tưởng này mà sáng bừng lên.
Cô nàng thiếu nữ nằm bên trong quan tài Huyền Băng Ngọc rất nhanh bị Phó Thư Bảo ẵm ra, đặt nằm dài bên trên nắp quan tài Huyền Băng Ngọc. Sau đó hắn cẩn cẩn thận thận sờ mó vuốt ve toàn thân cô nàng, thế nhưng cuối cùng hắn cũng đều không tìm ra được thứ gì cả. Nhưng mà cái này cũng không có ý nghĩa là quá trình tìm tòi chấm dứt. Hắn rất nhanh cởi bỏ đai lưng trên người nàng ta, đó cũng chỉ là bắt đầu, sau đó là đến áo khoác, rồi đến nội y, không lưu lại bất cứ thứ gì, một phen lột sạch người ta trần truồng như nhộng!
Dáng người có thể nói là phi thường hoàn mỹ, làn da non mịn không có một chút tỳ vết nào cả. Tư thế nằm dài không chút cử động, thiếu nữ thần bí này dùng hình thức trầm mặc không một tiếng động mà hướng về phía Phó Thư Bảo thể hiện những chỗ tuyệt vời nhất trên thân thể của mình. Cặp ngọc nữ phong nguy nga căng tròn đứng thẳng ở giữa không trung, không bởi vì tư thế nằm ngửa mà có dấu hiệu biến hình hay là đổ xuống. Trên đỉnh chóp, hai điểm anh đào hồng hồng mềm mại giống hệt như hoa đào tháng ba vậy. Bộ dạng tiên diễm ướt át, mỹ vị cùng cực. Bụng nàng thẳng tắp bằng phảng giống hệt như một cái bánh ngọt hương chi, làn da trơn nhẵn non mịn vô cùng. Dưới rốn, mảnh đất thần bí trống trải không có một chút hoa cỏ nào cả, trắng nõn thông thấu như là phấn ngọc vậy. Cặp chân thon dài mềm mịn, đẫy đà tròn trịa, là một cặp chân khó có thể tìm thấy được trên đời. Một thân thể nữ nhân như vậy, kỳ thật dùng hai từ hoàn mỹ mà hình dung, vẫn như trước có vẻ miễn cưỡng!
Ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp lấy cái nào, ngắm nhìn suốt nửa ngày, Phó Thư Bảo đột nhiên đem thiếu nữ thần bí này trở mình lật lại, đem ánh mắt của hắn nhìn lên phần lưng của nàng. Lần này, lại thêm nửa ngày nữa, hắn mới thì thào thốt lên một câu:
- Cặp eo nhỏ nhắn, con mẹ nó, thật sự là… chẳng qua, tựa hồ như trên người của ngươi cũng không có giấu cái gì nữa a! Thật xin lỗi a!
Thời điểm khi mà Phó Thư Bảo chuẩn bị đem nàng thiếu nữ thần bí lật trở lại, mặc lại quần áo cho nàng, tầm mắt của Phó Thư Bảo đột nhiên thoáng dừng lại ở trên phần mông của thiếu nữ. Ở nơi đó, có một điểm Lực Chi Phù Văn vẻn vẹn lớn hơn ngón tay cái một chút đã xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn. Cẩn thận quan sát, cũng không phải là một cái Lực Chi Phù Văn, mà là ba cái Lực Chi Phù Văn quấn bện lại với nhau, hình thành nên một cái ấn ký giống như là dấu tay vậy. Vừa rồi, thời điểm khi hắn thưởng thức cặp mông của người ta, vẫn còn nghĩ rằng nó chính là một cái bớt nữa.
Phó Thư Bảo đem ba cái Lực Chi Phù Văn tiến hành vẽ lại, sau đó ngồi xuống mặt đất tiến hành phân giải, tính toán, rất nhanh, hắt hít sâu một hơi, thất thanh nói:
- Trời ạ! Cái này… không ngờ lại là Ấn kích hoạt!
Lực Chi Phù Văn, cái này ở tại thời điểm Luyện nhân có thể phá huy ra hiệu quả vô cùng quan trọng. Ở thời điểm tiến hành luyện chế Luyện Lực Khí cũng rất có thể phá huy được tác dụng mấu chốt nhất. Nhưng mà nó còn có một tác dụng thần kỳ hơn nữa, chính là nó có thể tổ hợp lại tạo thành ấn ký kích hoạt! Cái ấn ký kích hoạt như vậy chẳng những có thể niêm phong lại trí nhớ của một người, còn có thể chứa đựng năng lượng giúp cho thân thể nàng hồi sinh lại nữa! Thời điểm không tiến hành kích hoạt hắn, nó sẽ để cho người ta ở trong trạng thái hôn mê bảo trì trạng thái hôn mê như vậy, ngàn vạn năm cũng không thay đổi. Nhưng mà một khi có ngoại lực tác dụng, nó sẽ kích hoạt thân thể cùng với trí nhớ của người đang hôn mê, để cho người đang trong trạng thái hôn mê thức tỉnh lại.
Đối với Ấn kích hoạt này, Phó Thư Bảo từ sớm đã có một chút hiểu biết nhất định. Cái công thức tính toán này, hắn xem như là có thể hiểu được hơn phân nửa. Mà lấy tạo nghệ phi phàm của hắn trong lĩnh vực Lực Chi Phù Văn cùng với Luyện Lực Khí, nên làm như thế nào, hắn cũng là hiểu vô cùng rõ ràng.
Bên trên cặp mông tuyết trắng của một thiếu nữ xinh đẹp lại xuất hiện một cái Ấn kích hoạt, sau lưng nhất định là cất giấu một cái bí mật kinh thiên. Hiện tại, Phó Thư Bảo sẽ dùng tay của hắn ấn xuống, khởi động Ấn kích hoạt này, để cho đáp án hiện ra trước mắt hắn!