Thấy vậy hai người kia phải chia cho hai tên đang nhìn thèm thuồng thêm một ít thức ăn.
Ăn uống no say rồi mỗi người một góc chia nhau ra mà canh gác để người còn lại có thể ngủ lấy sức.
Nguyệt Sinh trực ca đầu, anh ngồi nhìn đống lửa mặt hướng ra cửa động.
Ba người kia thực sự rất mệt rồi, nằm một chút mà ai nấy cũng đã thở đều chìm vào giấc ngủ hết rồi.
Anh ngồi đưa tay vào đống lửa hơ hơ cho ấm.
Khu rừng im lặng đến kì lạ lâu lâu lại có tiếng côn trùng kêu.
Côn trùng, đúng vậy, Nguyệt Sinh thắc mắc, rừng rậm cây cối um tùm như vậy, lại còn gần suối vậy mà không có một con muỗi nào.
Có phải là lạ lắm không chứ, nhưng mà thôi kệ đi không có cũng tốt mắc công lại hao máu mà khó ngủ.
Bọn họ cứ đổi ca trực luân phiên như vậy mỗi người trực máy giờ cho đến khi bên ngoài sáng hẳn.
Bốn tên trẻ con này kéo nhau ra suối lột đồ rồi nhảy ầm xuống tắm.
Bọn họ tắm tiên, vui vẻ đùa giỡn cười nói ai nấy đều rất vui vẻ.
Chỉ có ba người ở trên núi kia nhìn xuống lại không khỏi giật mình không dám xem tiếp, sao có thể thô bỉ như vậy được chứ.
Sau khi tắm vui vẻ thoải mái rồi bọn họ chỉnh lại y phục rồi tiếp tục lên đường.
Bọn họ tập trung leo đế có thể đến nơi trước khi trời tối.
Đến Xế chiều khi mặt trời còn nằm ở hướng 3 giờ thì họ đã đến nơi.
Đứng trước một căn nhà to lớn, bọn họ nhìn nhau không khỏi hoang mang.
Trên núi cao như vậy bọn họ là nam nhân khoẻ mạnh còn leo đến cực khổ tận hai ngày.
Vậy mà ở đây lại xây một căn nhà khang trang như vậy, chủ của nơi này thực sự không tầm thường.
Nguyệt Sinh gõ cửa, gõ đến lần thứ ba bên trong mới có tiếng động.
Một tiểu cô nương tầm khoảng 12-13 tuổi đi ra mở cửa, mặt mang khăn che, dáng người thướt tha nhưng lại có chút nhanh nhẹn, chắc chắn là người có luyện võ.
" Các vị tìm ai?".
" Chúng tôi nghe danh vị đạo sĩ trên núi Ngự Lôi này, đến đây mong ông ấy giúp đỡ, mong cô nương đây cho tôi được gặp mặt ông ấy ".
Liên Hoa nhìn nhìn bốn người này với ánh mắt thăm dò không mấy thiện cảm lắm.
Đúng rồi sao mà thiện cảm cho được sáng nay bọn họ còn tắm tiên dưới suối Hoa của cô cơ mà.
Con suối đó chảy từ trên núi xuống, bọn họ thường lấy nước pha trà, nấu ăn, tắm rửa.
Chỗ mà bọn họ tắm là lưng chừng suối nhưng con suối đó chảy xuống dưới núi lại có người dân dùng.
Nên Liên Hoa thấy bọn họ rất khó chịu và chán ghét.
" Mời vào ".
Nói xong cô quay người đi thẳng vào trong mặc kệ cho bốn người kia còn đang khó hiểu.
Sao cô nương này lại nhìn bọn họ có vẻ khó chịu vậy.
( phải tui thì tui còn đánh thêm cho chứ khó chịu).
Cô ấy đi thẳng vào đại sảnh, nơi có một cô nương ngồi ghế trên cao ở giữa sảnh và một người nữa đứng bên cạnh.
Trong sảnh được trang trí khá đẹp mắt, sang trọng, tất cả đều là gỗ quý có thể thấy mọi thứ ở nơi này đều rất đắt tiền.
Đến cả ấm trà và ly trà ở đây bên trên đều được điêu khắc tỉ mỉ vô cùng.
Bốn người bọn họ đi vào bên trong lại thấy nơi này toàn là các Tiểu cô nương người đứng ở kia chắc tầm tuổi Nguyệt Sinh.
Còn người đang ngồi chắc chắn có chức vị lớn ở đây, hẳn là chủ nhà tuổi tác chắc đã gần ba mươi.
Nhưng da vẻ trắng trẻo, dáng người thọn gọn, khuôn mặt thì không thể thấy vì mấy vị cô nương này đều mang khăn che mặt.
Chỉ thấy ánh mắt có vẻ rất dịu dàng nhưng lại có sự từng trãi.
Bốn người họ cung kính hành lễ sau đó Nguyệt Sinh mới lên tiếng.
" Ta tên Nguyệt Sinh không biết cao danh quý quý tánh là gì để tiện sưng hô".
Người ngồi ở giữa nhẹ nhàng bưng chén trà ngửi mùi hương hảo hạng từ chén trà thoảng bay ra, sau đó vén khăn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi lại ngồi lại ngay ngắn, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của Nguyệt Sinh.
Thấy có chút e ngại anh nhìn sang người đứng bên cạnh, cô ấy mới từ từ nói.
" Sư phụ của ta là Ngân Bích là chủ của nơi này, người mà các ngươi muốn tìm cao danh là gì?".
" Ta...ta".
Nguyệt Sinh thực sự không biết tên của người đó, vẫn đang ấp úng không biết nói thế nào thì người ngồi ở đó đã lên tiếng.
" Ngươi muốn nhờ giúp đỡ chuyện gì?".
" Không dấu gì, ta là quan Tri huyện mới nhận chức ở Thành Phong Nam, nay trong thành xảy ra nhiều chuyện kì quái không thể lý giải, có nghi ngờ là do yêu quái lộng hành, nay đến đây xin cao nhân giúp đỡ ".
" Chỉ vậy thôi sao?".
Một câu hỏi của người đó đã khiến Nguyệt Sinh có chút bất ngờ và khó hiểu.
Sao người này có thể đoán được lần này anh đến không chỉ là nhờ chuyện đó, nhưng hiện nay ở đây quá nhiều người không tiện nói.
Vẫn chưa có ai biết được việc Chiêu Hoa vẫn còn đang ở xung quanh anh.