" Nàng không sao chứ? hắn dám làm nàng bị thương ta sẽ giết chết hắn ".
" Không cần đâu, ta còn có chuyện quan trọng hơn cần ngài giúp ".
Vừa nói Uyển Thanh vừa kéo tay Hoài Phong đi về phía cổng phủ.
Mặc kệ tên gia nhân nằm trên đất hơi thở rất yếu ớt, Hoài Phong chỉ chăm chú nhìn người con gái đang nắm tay mình kéo đi.
Ánh mắt vô cùng dịu dàng âu yếm.
Đối với anh Uyển Thanh luôn luôn là chiếm một vị trí ưu tiên nhất mà không có ai sánh được.
Cho dù anh có đùa cợt với bọn nữ nhân như thế nào thì đối với Uyển Thanh anh không cho phép mình được làm cô bị thương hay đau lòng.
Anh nguyện bản thân cả đời này có thể vì cô làm mọi chuyện.
Đến trước cổng phủ, bên dưới có một người đang nằm sấp mặt xuống đất tóc tai che hết mặt mũi không thể nào nhìn ra là ai được nữa.
Hoài Phong nhìn cái người nằm đó rồi nhìn Uyển Thanh.
" Nàng giết người muốn ta thủ tiêu xác sao?".
Uyển Thanh dùng chân đẩy người Chiêu Hoa một cái lật cô nằm ngửa ra cho Hoài Phong nhìn thấy.
Mặt mày Chiêu Hoa dính đầy đất cát khuôn mặt trắng nõn nà của cô phủ đầy bụi,nếu nhìn không rõ thật sự nhìn không ra cô.
Hoài Phong nhìn một lát rồi bật cười ngây ngất.
" HAHAHA cô nương mà Huyên Hoàng yêu thương nàng lại nỡ đối xử như vậy sao?".
" Ngài đừng cợt nhã nữa, Thái Tử ra lệnh cho ta mang cô ta đến đây, Thái Tử muốn ngài cho cô ta một chỗ trú ẩn, Vương Hậu bị cô ta làm cho tức giận lần này thực sự muốn dồn cô ta vào đường chết ".
" HAHAHA còn dám chọc giận Vương Hậu, cô nương này đúng là thú vị mà, ta thích ta thích ".
" Vương Gia ".
Uyển Thanh dùng ánh mắt sắt lẹm nhìn Hoài Phong.
Vương Gia thì Vương Gia chứ nóc nhà nhìn bằng ánh mắt như vậy thì hắn cũng rén hết cả người.
" Được rồi nàng mau đưa cô ta vào trong đi ".
Vừa nói Hoài Phong vừa phất tay đóng cánh cửa phủ lại, đồng thời tạo ra một kết giới bao quanh phủ, giúp hắn có thể biết được ai đang ở gần phủ.
Uyển Thanh phất tay, một mùi hương dịu nhẹ thoảng qua.
Chiêu Hoa lờ đờ mở mắt, đầu óc quay cuồng mọi thứ xung quanh mờ ảo đến nổi cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
Cô nhận thấy có hai người đang đứng nhìn mình nhưng không tài nào nhận ra được hai người đó là ai.
Mãi đến một lúc sau cô mới có thể nhìn rõ hai kẻ đang đứng trước mặt.
Thấy Chiêu Hoa có phần đã tỉnh táo, Hoài Phong xoay người nắm tay Uyển Thanh đi về gian chính.
" Còn không mau đứng dạy,tính nằm đó ăn vạ hay sao? ".
Bỏ mặt Chiêu Hoa ngồi ở đó đầu óc còn chưa tỉnh táo.
Cô cảm nhận cơ thể mình đau nhức dữ dội như thể vừa trãi qua một trận đòn khóc liệt cả cơ thể không còn nghe theo lời bản thân nữa.
Cô đảo mắt nhìn quanh người, y phục của cô sao lại dơ như vậy, giống như đã té trên đất hay nằm dài trên đất rất lâu vậy.
Chiêu Hoa cố gắng đứng dạy nhìn quanh một lượt chỗ này nhìn có chút quen mắt.
Lục lọi kí ức trong cái não cá vàng cô cũng nhớ ra nơi này chính là cái nơi lần trước Nguyệt Sinh kêu cô đến Thành Vạn Yêu thám thính tình hình cô đã đến đây.
Chiêu Hoa cố gắng kéo cái cánh cửa phủ đang đóng kín như bưng cô dùng hết sức bình sinh còn lại trong người dùng sức mà kéo.
Nhưng mà sức lực của cô hiện giờ thậm chí một chút xê dịch còn không có chứ đừng nói là mở được cánh cửa.
Chiêu Hoa thấy bản thân không có khả năng mở được cánh cửa này ra nên mới chọn cách bỏ cuộc.
Cô nhìn quanh một lượt mới nhận ra nơi này thực sự rất khác biệt so với bên ngoài kia của Thành Vạn Yêu.
Thành Vạn Yêu giống như một thành phố chết vậy đó, đất đai khô cạn nứt nẻ, một cọng cỏ còn không có khả năng mọc chứ đừng nói là hoa.
Vậy mà khắp cái phủ này lại phủ đầy hoa cỏ, đầy màu sắc như vậy nhìn vô cùng lạ lẫm.
Chiêu Hoa tò mò đưa tay sờ lên bông hoa có màu sắc sặc sỡ, vừa chạm vào cô đã giật mình nhận ra.
Tất cả hoa cỏ ở đây đều là ảo ảnh, chỉ cần chạm vào nó liền tan biến thành cát bụi sau đó sẽ lại có bông hoa khác thế vào chỗ đó.
" Wow, tên này cũng biến thái vậy sao, còn chơi cả hoa giả ".
Vừa nói Chiêu Hoa vừa đi về phía gian chính nơi lúc nãy Huyên Hoàng và Uyển Thanh đi vào.
Bây giờ đi ra không được thì cô đành đi vào thôi dù sao cô nghĩ ở đây cũng an toàn hơn ngoài kia đầy bọn chuẩn bị ăn thịt cô.