• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uyển Thanh mơ hồ mở mắt, cảnh tượng hiện tại làm cô có chút giật mình.

" Có chuyện gì vậy ".

Huyên Hoàng đang lao đi với vận tốc vô cùng kinh khủng, bởi vì hắn biết cả ba người còn chậm trễ thì chắc chắn sẽ thành bữa ăn cho Mạng Nương.

Phía sau cách khoảng trăm mét, Mạng Nương đang dồn hết sực lực đuổi theo bọn họ, nhưng vì Huyên Hoàng quá to nên cô ta có cố cũng không thể đuổi theo được.

Không biết đã chạy bao lâu đến khi Huyên Hoàng thấy trước mặt mình là một ngọn núi, trông như núi lửa.

Xung quanh ngọn núi là một cái hồ nước, rộng lớn bao quanh.

Quái lạ, Thành Vạn Yêu lại có nơi có hồ nước to như vậy, còn bao quanh một ngọn núi, nơi này ắt hẳn là Vạn Linh Cóc.

Hồ nước này chắc chắn chính là kết giới của nó.

Chuyện của bọn họ bây giờ là làm sao mới có thể qua được cái hồ này.

Ước chừng khoảng cách từ bờ này đến bờ bên kia là cả máy trăm mét không hề ngắn, ở đây lại không có thử một cây cầu hay gì.



Nếu cái hồ này thực sự là kết giới của Vạn Linh Cóc thì chắc chắn không dễ dàng gì qua được.

Càng không thể nào cứ như vậy mà xuống nước được.

Thành Vạn Yêu rõ là một nơi chết khô lại có cái hồ to như vậy không chừng nước ở đây còn có độc, hay là có linh vật giữ cóc đang ở dưới nước cũng không chừng.

Huyên Hoàng xoay đầu nhìn lại thấy Mạng Nương đang đến càng lúc càng gần bọn họ rồi.

" Không được rồi, liều mạng thôi ".

Anh thà chết ở nơi này, còn hơn là bị con yêu nhền nhện đó hút hết sinh khí rồi dùng cơ thể anh để mua vui hay là lột da của Chiêu Hoa thì càng không được.

Huyên Hoàng lui về sau lấy đà để phóng xuống hồ.

Chiêu Hoa và Uyển Thanh thấy anh lùi về sau như vậy hai người bọn họ đều biết Huyên Hoàng đang muốn làm gì.

" Đừng mà ".

Chiêu Hoa chỉ kịp hét lên như vậy đã nghe bên tai ầm một cái.

Nước chạy xộc vào trong mũi, cô còn chưa kịp lấy hơi đã bị lôi xuống nước như vậy.

Theo phản ứng tự nhiên Chiêu Hoa vùng vẫy muốn ngoi lên mặt nước để thở.

Nhưng mà thực sự Huyên Hoàng quá to lớn nhảy ùm một cái đã kéo cô xuống sâu như vậy.

Chiêu Hoa loay hoay nước tràn vào trong phổi làm cô khó chịu vô cùng tay chân vùng vẫy trong nước, cô sắp chết rồi cô sẽ chết vì đuối nước mất.



Lạnh, lạnh quá cái nước trong hồ này cứ như tan ra từ băng vậy, nó lạnh đến tận xương tủy, cái lạnh không phải như những cái lạnh bình thường, nó làm cho cô cảm nhận cả xương tủy mình cũng như đang muốn đóng băng lại

Cô chửi thầm trong bụng, cái tên Huyên Hoàng đáng chết cứ như vậy mà nhảy xuống nước có phải là muốn giết cô hay không vậy.

Từ xa có một thứ gì đó to lớn màu trắng đang bơi về phía cô.

Huyên Hoàng, đó là Huyên Hoàng, một con Bạch xà khổng lồ bơi xung quanh Chiêu Hoa cuộn tròn lấy cô ở bên trong.

Chiêu Hoa quơ tay ra hiệu bản thân không thể thở được mau đưa cô lên trên.

Chiêu Hoa nắm lấy vay của Huyên Hoàng, hắn chỉ cần một lực đẩy nhỏ đã có thể mang Chiêu Hoa lên mặt nước.

Cô nằm dài trên lưng Huyên Hoàng hộc ra một đống nước từ trong miệng, sau đó nằm dài thở một cách khó khăn.

Chiêu Hoa lạnh đến nổi thở ra cả khói, như thể vừa đóng băng rồi được rã đông vậy.

Huyên Hoàng quay đầu nhìn Chiêu Hoa như sắp chết đến nơi lòng thấy chút có lỗi nhưng cũng hết cách rồi anh không biết phải làm cách nào khác.

Uyển Thanh thì nhanh nhẹn hơn, cô ta tìm thân rõ là một con bướm vừa thấy hành động của Huyên Hoàng cô ta liền biết Thái Tử định làm gì.

Cô ta đâu có ngu mà bay xuống nước theo bọn họ, hoá thành bướm bay lượn trên mặt hồ.

Nhìn một người một rắn bay ùm xuống nước như vậy.

Uyển Thanh thầm nghỉ nước như này chắc lạnh lắm đây.

Huyên Hoàng chợt nhận ra Chiêu Hoa có gì đó rất lạ, chân tay, mặt mũi cô tím hết lại, như người sắp chết cóng.

" Không ổn rồi mau đưa nàng ấy lên bờ ".

Huyên Hoàng nâng hẵn Chiêu Hoa lên cách xa mặt nước, Uyển Thanh dùng cánh của mình tạo lực gió làm khô y phục cho Chiêu Hoa.

Nhưng hình như cô ấy vẫn không đỡ lạnh chút nào, cái lạnh của nước hồ này như thấm sâu vào da thịt rồi không còn ở bên ngoài hay y phục nữa.

Chiêu Hoa nằm co rúm như một con tôm, chân tay co lại tự ôm lấy bản thân, cô run lên từng đợt trong vô thức.

Chốc chốc lại thở ra từng hơi khói lạnh.

"Không ổn rồi, cứ như vậy cô ấy sẽ chết vì lạnh mất, Uyển Thanh đi trước dò đường đi".

Vừa nghe Uyển Thanh liền đập cánh bay đi trước, tốc độ nhanh vô cùng thoáng chốc đã không thấy đâu nữa.

Huyên Hoàng không thể di chuyển nhanh được vì Chiêu Hoa nằm ở trên, cô ấy đang co ro như vậy không bám vào được đi nhanh cô ấy sẽ rơi xuống nước mất.

Huyên Hoàng lòng như lửa đốt lâu lâu lại quay sang nhìn anh vẫn bơi đều đều về phía bờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK