“Haizz, lại về trường rồi.” Trở lại Ký túc xá, JaeJoong cảm khái đầy nuối tiếc.
YunHo không nói gì, chỉ im lặng dỡ hành lý.
“Bên trường YooChun cũng phải tập luyện đúng không? Hay là mình liên hệ với họ, hai trường liên hợp tập huấn?” JaeJoong nghĩ nghĩ.
“Không có kinh phí đâu.” YunHo lập tức phủ quyết đề nghị của cậu.
JaeJoong mất hứng bĩu môi.
***
Sáng sớm hôm sau, tại sàn tập của CLB Hapkido.
“Nghỉ hè thế nào? Vui không? Đi được những đâu?...” Thành viên CLB sôi nổi trò chuyện sau cả tháng không gặp.
...........
“Mọi người tập hợp!” YunHo vỗ vỗ tay, “Trước tiên khởi động làm nóng người, sau đó chia nhóm tập luyện.”
JaeJoong và Kim YoungWoon được xếp vào một tổ.
“Cậu nhớ cước hạ lưu tình giùm nhé.” Hai người vừa giáp mặt, YoungWoon đã chắp tay cúi đầu.
“Không dám!” JaeJoong vui vẻ đáp ứng.
Tập luyện đối kháng bắt đầu.
Hai người thận trọng tìm điểm sơ hở của đối phương. YoungWoon làm một động tác giả, định dụ JaeJoong xuất cước. JaeJoong liền tương kế tựu kế, vung chân tấn công hạ thể của cậu ta. YoungWoon tưởng cậu trúng kế, liền lui mấy bước rồi nghiêng người đá vào bên sườn JaeJoong. JaeJoong nhanh nhẹn né qua một bên, bất ngờ đá thẳng vào đầu cậu ta.
“Á!” YoungWoon kêu khẽ một tiếng, tuy bị trúng chiêu nhưng cậu ta cũng phản ứng kịp, đồng thời đáp lễ JaeJoong một cước vào đùi phải.
Do đá trúng trước, JaeJoong giành phần thắng.
Sau khi hai bên cúi chào, JaeJoong đi ra khỏi sàn đấu nhìn mọi người tập luyện, bàn tay vô thức vuốt lên phần chân bị đá trúng hồi nãy.
YoungWoon để ý thấy động tác đó của JaeJoong, liền hỏi, “Không sao chứ? Cú đá vừa nãy tôi không thật sự dùng sức mà?”
“Không có việc gì đâu.” JaeJoong buông tay.
Lạ thật, kể từ cái lần bị cậu nhóc mũm mĩm đụng phải trên đường đi siêu thị, chân phải thường hoạt động một lúc là thấy đau, tuy nhiên đi đứng không có vấn đề gì nên cậu cũng không để ý lắm. Vừa nãy trúng một cước, tuy rằng không mạnh, nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác đau.
JaeJoong nhìn nhìn chân phải, đã điều trị khỏi hẳn rồi cơ mà, đáng lẽ không có việc gì mới phải.
…Có nên tranh thủ đến bệnh viện chụp Xquang rồi hỏi ý kiến bác sĩ không?
“Học trưởng, tập cùng em một lát được không?” Lee HyukJae đột nhiên xuất hiện, lễ phép hỏi.
JaeJoong lấy lại tinh thần, “Được.”
Mặc dù thực lực của JaeJoong cách xa Lee HyukJae, nhưng vì chân phải có vấn đề nên cậu theo bản năng cố gắng bảo hộ chân phải, hành động rõ ràng đến mức đối thủ phát hiện được, liền liên tiếp tấn công vào nhược điểm của cậu. Trận đấu tập vốn có thể nhanh phân thắng bại lại kéo dài hơn bình thường.
“Học trưởng, chân phải của anh bị thương ah?” Lee HyukJae tò mò hỏi.
“Không phải.” JaeJoong lập tức phủ nhận.
“Thế sao anh cứ bảo vệ chân phải vậy?”
“Tôi thích thế đấy!” JaeJoong xịu mặt dặn, “Không được nói cho ai biết, nghe chưa?”
“Em biết rồi.” Lee HyukJae trong lòng nghĩ, Ừm, học trưởng JaeJoong nhất định là bị thương ra trận, thà miễn cưỡng chính mình cũng quyết giành vinh quang về cho trường, thật sự khiến người khác cảm động. Nghĩ thế, cậu ta liền hai mắt tỏa sáng nhìn JaeJoong, “Học trưởng, anh yên tâm, em nhất định sẽ giữ kín bí mật này!”
…
Buổi tập kết thúc, YunHo tìm mãi nhưng không thấy JaeJoong đâu.
“Cậu có thấy JaeJoong đâu không?” Anh tùy tiện kéo một người lại hỏi.
“Em thấy học trưởng JaeJoong về trước rồi.”
Không đợi anh mà về trước ư? YunHo đầy khó hiểu.
***
Khoa Ngoại - Bệnh viện XX.
“Chào bác sĩ Yoon.”
Giáo sư Yoon bật cười, “Đây không phải JaeJoong sao? Đã lâu không gặp.” Nói rồi ông lập tức nghiêm mặt, “Làm sao lại đến nữa? Chân có vấn đề gì sao?”
JaeJoong lấy phim chụp X-quang ra, “Gần đây cháu thấy chân thỉnh thoảng bị đau, vừa nãy đi chụp X-quang nhưng bác sĩ nói không có vấn đề gì.”
Giáo sư Yoon cầm tấm phim xem kỹ, “Nhìn phim chụp thì đúng là không sao cả. Cháu thấy đau quá không? Từ lúc nào thì bắt đầu đau? Gần đây có vận động mạnh hay bị ngoại thương gì không?”
“Cũng không đến mức nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là ngẫu nhiên cháu thấy đau, sau đó lại dịu đi, Mấy hôm trước cháu bị người ta đụng vào chân phải, cũng không có vận động mạnh gì.”
“Có đánh nhau với ai không?”
JaeJoong sửng sốt, rồi ngượng ngùng cười, “Không có ạ.”
“Vậy thì tốt rồi. Gân chân phải của cháu đã được điều trị dứt điểm, nếu không gặp phải va chạm quá nghiêm trọng, chắc chắn không có vấn đề gì.” Giáo sư Yoon trìu mến vỗ vỗ chân cậu, “Để bác kiểm tra lần cuối xem thế nào.”
“Vâng.”
***
“Về rồi à?”
“Vâng.” JaeJoong ném hết đồ rồi nhào lên giường. “Mệt mỏi quá đi.”
YunHo lắc đầu, “Mới tập chưa được nửa ngày mà. Em ăn tối chưa?” Anh quyết định không hỏi cậu đã đi đâu, nếu cậu muốn thì tự nhiên sẽ nói, còn nếu không muốn, hẳn cậu cũng có lý do của mình.
“Chưa.” JaeJoong lại đứng dậy nhào vào lòng YunHo, “Không muốn ăn.”
YunHo tự nhiên cúi xuống hôn lên môi JaeJoong, hôn qua hôn lại, hai người thuận thế ngã xuống giường.
YunHo phải vất vả lắm mới có thể khống chế chính mình, anh buông JaeJoong ra, từ trên người cậu trở mình dậy ngồi xuống cạnh giường.
“Anh sao thế?” Vẻ mặt JaeJoong vẫn chưa thỏa mãn, cậu ôm lấy YunHo từ phía sau.
“Không sao. Để anh gọi đồ ăn cho em.” YunHo xoa xoa đầu cậu.
Nghĩ đi nghĩ lại, JaeJoong không kiềm được liền hỏi, “Anh thấy biểu hiện trên giường của em kém quá à?” Cậu thật sự không hiểu vì sao YunHo lại có thể kiềm chế như vậy.
YunHo kinh ngạc hỏi, “Ai nói thế?”
“Không ai nói. Là em nghĩ thế.” JaeJoong nghiêm mặt, “Nếu không vì sao anh không đụng vào em? Hay là anh thấy dù sao phụ nữ vẫn tốt hơn?”
“Thế người lúc đó vừa khóc vừa kêu đau là ai? Người sau hai ba ngày đều không xuống giường nổi là ai?” YunHo bất đắc dĩ nói.
“Á?” JaeJoong có chút chột dạ, nhưng lại lập tức dũng cảm thừa nhận, “Là em thì sao? Ai bảo anh mãnh liệt như vậy?”
“Em không sợ hả?” YunHo sâu kín nhìn cậu.
“Thì dần dần rồi quen thôi.”
“Anh rất vui em đã giác ngộ được điều này,” Ánh mắt YunHo trở nên thâm trầm, “Tốt lắm, chờ giải đấu này kết thúc, chúng ta sẽ từ từ ‘luyện tập’ với nhau.”
JaeJoong mất hứng chu môi, cậu đang tìm kế hoãn việc tập luyện, nhưng không thành công rồi, đáng ghét.
***
Trải qua những ngày tháng tập luyện nhàm chán và cuộc sống cùng phòng không cùng giường rất đáng buồn, JaeJoong cùng mọi người đón ngày khai giảng học kỳ mới.
“Lại già thêm một cấp rồi, haizz…” JaeJoong vốn là Ký túc xá trưởng nên phụ trách việc phân phòng cho sinh viên mới.
“Ồ, cậu này trông được quá.” JaeJoong lật lật hồ sơ, “Anh nhìn xem.” Cậu đưa qua cho YunHo.
“Lee DongHae?” YunHo kinh ngạc.
“Anh quen cậu ta sao?” JaeJoong tò mò.
“Cậu ta là con trai đối tượng tái hôn của mẹ anh.” YunHo giải thích. “Trước đây có gặp mấy lần, không ngờ cậu ta lại thi vào trương này.”
“À, xem như cậu ta là em trai của anh rồi. Được rồi, nể mặt anh, em sẽ xếp cậu ta vào phòng tốt.” JaeJoong ra vẻ hào hiệp.
“Nhưng anh với cậu ta… đâu có thân thiết mấy…”
“Nếu anh lấy tư cách anh trai quan tâm đến cậu ta một chút, nhất định mẹ anh sẽ rất vui.” JaeJoong vì là con út, chỉ có anh trai nên rất muốn thể nghiệm xem cảm giác làm anh chiếu cố em út như thế nào.
“Em đúng là rất nhiệt tình với mấy chuyện này.” YunHo mỉm cười.
“Vì đó là chuyện của anh nên em mới thế thôi.” JaeJoong đáp rất đương nhiên.
Nhìn vẻ mặt chờ mong ‘Thưởng cho em đi’ của JaeJoong, YunHo liền cúi xuống ‘thưởng’ cho cậu một nụ hôn.
Ôm lấy cổ anh, JaeJoong mơ hồ nghĩ, vì sao lại thích anh đến thế này chứ? Mỗi lần anh chạm vào đều không thể khống chế sự hưng phấn của chính mình, tim lúc nào cũng đập rất nhanh.
Siết chặt vòng tay, JaeJoong chủ động hôn sâu hơn. Thật tốt quá, người con trai này, tất thảy của anh đều thuộc về cậu!
Bàn tay của YunHo thuần thục luồn vào áo JaeJoong, âu yếm hai nụ hoa đã sớm vươn thẳng dậy.
JaeJoong cũng vội vã cởi khuy áo và thắt lưng của YunHo, mê muội lướt tay trên phần cơ thể rắn chắc của anh.
“Nhanh vậy sao?” YunHo cười khẽ, nắm lấy JaeJoong bé đã bắt đầu tiết ra chất lỏng, thành thục xoa nắn.
“Sao dám so với anh!” JaeJoong trả đũa, cố ý vuốt ve phân thân của YunHo qua lớp quần lót, cảm thấy anh đang nhanh chóng cương lên.
YunHo nhẹ nhàng ngậm lấy tai JaeJoong mà liếm, yên lặng giục cậu cử động tay nhanh hơn, cảm giác ấm áp khiến cậu toàn thân run rẩy.
JaeJoong hờn dỗi liếc anh một cái, nhưng rồi cũng cầm lấy phân thân của anh ra sức vuốt ve.
Vì YunHo không muốn làm JaeJoong bị thương trước khi giải đấu diễn ra, có thể ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của cậu, cho nên gần đây cả hai thường dùng tay giúp nhau ‘giải quyết’.
Cứ thế, tấm ảnh của Lee DongHae để trên bàn dần dần bị quên đi.
Mà tiếng rung của chiếc điện thoại nằm dưới lớp quần áo kia cũng không thể thu hút sự chú ý của hai người đang chìm đắm trong khoái cảm.
***
Ở nhà họ Lee…
Mẹ của YunHo đang giúp Lee DongHae sắp xếp hành lý, vẻ không yên tâm dặn dò, “DongHae, con đi học nội trú phải biết tự chăm sóc mình, thiếu gì thì phải đi mua ngay, có chuyện gì phải gọi điện cho cha mẹ. YunHo hyung của con cũng học ở đó, mẹ đã nhờ người nhắn với YunHo rồi, con gặp rắc rối gì có thể đến tìm anh con.”
“Con biết rồi ạ.” DongHae cúi đầu nói, không nhìn rõ vẻ mặt cậu ta thế nào.
YunHo hyung – ‘anh trai’ chỉ mới gặp qua mấy lần đấy sao? Người anh trai vĩ đại qua lời của mẹ sao?