“Nào nào, để noona giới thiệu với em nhé, đây là bạn của chị, người sẽ đóng vai Inu Yasha.” Vừa đến nơi, HwangBo đã vui vẻ chạy ra đón rồi dẫn cậu vào nhà, trên sôpha đã ngồi sẵn một người.
Đến khi người đó đứng lên chào hỏi, JaeJoong như không tin vào mắt mình, “Sao lại là anh?”
“Chúng ta có duyên nhỉ?” Choi Dong Wook cười đầy mờ ám.
“Hai người quen nhau à?” HwangBo khó hiểu nhìn hai người đối đáp.
“Em không diễn nữa!” JaeJoong quyết định đình công.
“Không được!” HwangBo lập tức giữ chặt cậu.
“Cậu sợ tôi sao?” Choi Dong Wook càng cười đen tối.
Biết rõ anh ta đang nói khích, nhưng JaeJoong vẫn không chấp nhận được giọng điệu này, cậu trừng mắt, “Đùa, việc gì tôi phải sợ! Chẳng qua tôi thấy anh quá già để diễn Inu Yasha thôi!”
Nụ cười của Choi Dong Wook cứng đơ trên mặt.
JaeJoong lại quay sang HwangBo, “Noona, chị định để anh ta diễn Inu Yasha thật sao? Anh ta chẳng hợp gì cả.”
Bị JaeJoong nói vậy, nhất thời HwangBo cũng tìm không ra lý do để biện hộ cho Choi Dong Wook. Khí chất quả thực không giống chút nào, chỉ vì anh ta từng có kinh nghiệm cosplay nên mới chủ động tìm đến. Mà nếu chính mình đã chủ động tìm người ta, người ta cũng đồng ý rồi, lúc này không thể tùy tiện đá người ta đi được.
“Cậu chỉ cần diễn tốt vai của mình là được rồi. Vai của tôi, tôi biết phải diễn thế nào.” Choi Dong Wook bực mình buông một câu.
“Hừ! Tốt nhất là thế!” JaeJoong vênh mặt rất là kiêu ngạo.
Thay trang phục xong, JaeJoong trông thấy hai cái tai cẩu trên đầu Choi Dong Wook, lại nhịn không được mà lăn ra cười.
“Cậu cười đủ chưa hả?” Tính tình của Choi Dong Wook dù tốt đến mấy cũng chịu không nổi.
“Đủ rồi, đủ rồi.” JaeJoong một tay lau nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, tay kia ôm bụng do cười đến phát đau.
Hai người bắt đầu tập theo kịch bản. Nhưng lúc tập đến cảnh ‘kinh điển’ kia, JaeJoong lại bị tắc, cứ nhìn ánh mắt ẩn tình của Choi Dong Wook làcậu lại bật cười.
“Cậu chuyên nghiệp cho tôi một chút!” Mặt Choi Dong Wook đã đen cả rồi.
“Thật xin lỗi, tôi vốn là nghiệp dư mà, không nghiệp dư sao được.” Miệng nói xin lỗi nhưng JaeJoong chẳng hề tỏ ra áy náy.
“JaeJoong à, diễn tử tế đi!” HwangBo đành phải lên tiếng.
“Đúng rồi noona, em có vấn đề muốn hỏi.” JaeJoong nghiêm túc, “Nếu đoạt giải thì phần thưởng chia như thế nào?”
“Cái này…” HwangBo vốn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nên đáp qua qua, “Dù sao cũng sẽ phân chia công bằng mà, em không lo bị thiệt đâu!”
“Vậy thì, nếu giành giải nhất chuyến đi Nhật Bản, em muốn hai vé máy bay nha.” JaeJoong đưa hai ngón tay lên lúc lắc.
“Đi với bạn trai hả?” Choi Dong Wook đột nhiên nói xen vào.
“Liên quan gì đến anh?” Kết quả bị JaeJoong lườm.
“Bạn trai?” HwangBo lập tức vểnh tai lên.
“Quyết định như thế nhé!” JaeJoong tự ý quyết luôn.
“Khoan đã! Em còn chưa nói với noona đó là bạn trai kiểu gì mà?” Tin tức cực phẩm thế này, làm sao HwangBo dễ dàng buông tha được.
“Noona, chị không cần để ý đâu.” JaeJoong cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chuyện này cậu muốn giấu không để YunHo biết, nhất định không thể để HwangBo quậy tung lên được.
“Trông cậu có vẻ e ngại như vậy, tôi đoán chắc cậu không nói cho cậu ta biết chuyện cosplay lần này.” Choi Dong Wook khoanh tay trước ngực, sắc mặt đã tốt trở lại, rốt cuộc cũng gỡ được một bàn.
“Anh là đàn ông mà sao nhiều chuyện thế nhỉ?” JaeJoong hận không thể khâu miệng anh ta lại.
“Whoa! Hóa ra là JaeJoongie là hoa đã có chủ rồi sao? Hôm nào dẫn đến giới thiệu cho chị nhé, để chị xem có xứng với JaeJoongie không?” HwangBo không thể kiềm chế hưng phấn.
“Để sau đi, để sau.” JaeJoong đáp qua qua, cố gắng chuyển chủ đề, “Giờ chúng ta tập tiếp đi!” Chưa từng thấy JaeJoong tích cực thế này bao giờ.
“Hay là em dẫn cậu ấy đến đây, chị sắp xếp cho một vai diễn?” HwangBo vẫn chưa chịu yên, kéo kéo JaeJoong.
JaeJoong thầm bĩu môi trong lòng, nếu cậu đưa YunHo đến đây để anh thấy cậu diễn cảnh thân thiết cùng người con trai khác, chứng tỏ đầu cậu không phải bị nước vào thì cũng bị va vào tường. Cậu đành giả vờ bực bội, “Rốt cuộc là có tập tiếp không? Không tập để em về.”
“Tập chứ! Đương nhiên tập!” HwangBo đành phải từ bỏ ý định truy đến cùng.
Tiếp tục diễn theo kịch bản, JaeJoong hơi lảo đảo một chút, Choi Dong Wook liền đỡ lấy cậu, hai người mặt đối mặt nhìn nhau… Ok, đến đây coi như thuận lợi. JaeJoong cố gắng bắt mình không được cười, bắt mình phải nhìn vào mắt người kia… một giây, hai giây, ba giây… mặt của Choi Dong Wook từ từ tiến lại gần. Cả người JaeJoong bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Không được! Lúc mặt Choi Dong Wook còn cách 10cm, JaeJoong đẩy mạnh anh ta ra, quay đầu thở hồng hộc. Khủng bố thật, nhìn thấy trong mắt anh ta gương mặt của mình, còn đếm được trên mặt anh ta có bao nhiêu lỗ chân lông, cảm giác rất kỳ quái! Không được! Cậu không có cách nào chấp nhận một người không phải YunHo lại gần cậu như vậy, cả người nổi hết gai ốc lên rồi.
Trước khi hai người kia kịp nổi bão, JaeJoong vội vàng nói, “Hay chúng ta tập cảnh trở thành kẻ thù trước đã!”
Cảnh này tập rất trôi chảy, có điều HwangBo vẫn không vừa lòng, “JaeJoong, tình cảm của Kikyo đối với Inu Yasha là vì quá yêu mà sinhhận, vừa yêu vừa hận, em đừng có diễn như đó là kẻ thù giết cha của em được không?”
JaeJoong bĩu môi, “Rõ ràng Kikyo hận Inu Yasha đã phản bội mình, còn lừa gạt mình để lấy ngọc Tứ hồn, không hận đến chết thì thôi, lại còn yêu? Em không diễn được thế, chị tìm người nào chuyên nghiệp đi.”
HwangBo đành chấp nhận, “Được rồi, thôi bỏ qua, chúng ta tập lại cảnh trước.”
“Này!” JaeJoong quay qua Choi Dong Wook, “Tôi nói trước, lúc diễn cảnh đó động tác của anh phải nhanh lên một chút, đừng có lề mề như vậy, tôi không chịu được.”
“Không ngờ cậu lại nóng vội như thế.” Choi Dong Wook nhướn mày trêu.
“Chết sớm siêu thoát sớm, anh nghe qua câu này chưa?” JaeJoong lạnh lùng nhìn anh ta.
Choi Dong Wook bị chặn họng, xấu hổ im lặng.
Lại tập đến cảnh bốn mắt nhìn nhau, sau 3 lần NG (No Goods - Diễn hỏng),khoảng cách giữa mặt hai người đã được thu nhỏ lại còn 5cm, trên cơ bản cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Thế nhưng khi Choi Dong Wook cúi xuống gần hơn, JaeJoong liền quay mặt qua chỗ khác.
“Không phải đang diễn rất tốt hay sao? Lại làm sao thế?” HwangBo thở dài.
“Cái gì mà làm sao? Chẳng lẽ chị muốn hôn thật à?” JaeJoong bày ra tư thế ‘đương nhiên phải vậy’.
“Có phải quay phim đâu mà giả vờ hôn (*) được? Sẽ bị khán giả phát hiện mất!” HwangBo hô to.
“Thật có lỗi, em là dân nghiệp dư nên chỉ làm được đến thế thôi.” JaeJoong kiên quyết không nghe.
“Bobo thôi mà, có phải kiss đâu! Bình thường em thỉnh thoảng còn bị con mèo con cún liếm mặt một cái, cũng có sao đâu? Việc gì phải để ý đến vậy?” HwangBo cố gắng khuyên JaeJoong mà không để ý sắc mặt của Choi Dong Wook bắt đầu đen lại.
“Không được! Anh ta làm sao so được với mèo con cún con đáng yêu được! Em chỉ mới tưởng tượng thôi cũng đã thấy ghê rồi!” Nói vậy nhưng JaeJoong cũng không có ác ý, chỉ là cách diễn đạt của cậu quá thẳng thắn mà thôi.
“Tôi không tập nữa!” Bị người khác ‘dìm hàng’ như vậy, đến lượt Choi Dong Wook nổi bão.
“Thế thì tốt quá!” JaeJoong vô cùng cao hứng.
Nhưng làm sao Choi Dong Wook để cậu dễ dàng hài lòng như vậy được, anh ta nheo mắt cười đầy xấu xa, “Ý tôi là, để hôm sau tập tiếp.”
Mắt thấy hai người nhìn nhau toé lửa, HwangBo vội vàng hoà giải, “Hôm nay cũng tập được kha khá rồi, để mai tập tiếp. Cuộc thi còn có nửa tháng, chúng ta phải tập thêm mấy buổi cho nhuần nhuyễn.”
JaeJoong nghe thế chỉ muốn ngất, “Còn phải tập thêm nữa á?”
“Chẳng lẽ để cậu cứ tay chân vụng về thế mà lên sân khấu à?” Choi Dong Wook cười nhạo.
JaeJoong mở miệng, nhưng nhất thời không nghĩ được nên cãi lại như thế nào.
“Được rồi, cứ như thế nhé. Hai người là cộng sự mà, đừng có gay gắt với nhau như thế.” HwangBo khoác vai cả hai, “Đi ăn thôi, tôi mời.”
JaeJoong lắc đầu, “Em phải về, hyung còn chờ em về nấu cơm.”
“JaeJoong ngoan quá.” Giọng HwangBo đầy ngưỡng mộ, “Sau này chị cũng phải tìm một anh bạn trai biết nấu cơm.”
“Uhm, chị cũng lớn tuổi rồi, nhanh nhanh tìm đi.” JaeJoong đồng tình.
“Tên nhóc này!” HwangBo cười, đánh lên vai cậu.
***
Mấy buổi tập tiếp theo, tuy lần nào cũng xảy ra tranh cãi giữa hai nhân vật chính, nhưng rốt cuộc cả hai đã thuộc lời thoại, diễn cũng tự nhiên hơn. Có điều, đến cảnh hôn thì JaeJoong cứ nhất nhất quay đi, cậu kiên quyết đến lúc lên sân khấu sẽ chỉ nghiêng đầu giả vờ hôn thôi.
Thời gian trôi qua nhanh, thoắt cái chỉ còn hai ngày nữa là đến Cuộc thi Cosplay.
HwangBo gọi cho JaeJoong cả ngày không được, đành dặn HeeChul nhất định phải đảm bảo JaeJoong đến trình diện đúng giờ.
HeeChul phụng mệnh, tìm cách liên hệ với JaeJoong.
“Nhóc con, dám không nhận điện thoại của hyung à?” Di động không tắt máy, nhưng gọi cả ba lần thì đều chỉ đổ chuông chứ không có ai nghe, HeeChul nhận định JaeJoong cố ý không nghe máy. “Han Kyung, lấy số điện thoại dùng cho công việc gọi cho nó!”
“Ừ.” Han Kyung nghe theo.
Đợi hết một lượt đổ chuông, rốt cuộc cũng có người bắt máy. “Alô?”
“JaeJoong phải không? Anh là Han Kyung…” Không đợi Han Kyung nói xong, HeeChul đã giật lấy điện thoại, tuôn một tràng, “Nhóc con dám không nhận điện của hyung hả? Nói cho em biết, cuối tuần em mà không đến thì hyung bắt em quay về trường cũ ngay lập tức!”
“Đến đâu?” Giọng nói bên kia đầu dây rất lãnh đạm.
Nhưng HeeChul đang tức giận nên không nhận ra sự khác lạ, “Còn đâu nữa? Hội trường thi Cosplay chứ đâu! Hyung là kỳ vọng em giành được giải thưởng, đã tập lâu thế rồi, đến giờ phút này mà muốn bỏ cuộc thì đừng hòng nhé!”
“Cosplay?” Người bên kia ngừng một chút, “Khi nào vậy? Có thể cho biết địa điểm được không?”
“Nói với em bao nhiêu lần rồi còn không nhớ à?” Đột nhiên HeeChul thấy không ổn, “Ơ! Cậu là ai?”
“Tôi là bạn cùng phòng với JaeJoong. Cậu ấy đang tắm.”
Buông điện thoại, HeeChul và Han Kyung hai mặt nhìn nhau.
Bỗng HeeChul ôm đầu lắc điên cuồng, “Á! Bạn cùng phòng với JaeJoong chính là bạn trai của nó mà! Xong đời rồi! Mình lại nói cho cậu ta biết! Nhất định là mình bị thôi miên mới nói ra như thế!”
“Có cần cho JaeJoong biết không?” Han Kyung thông cảm nhìn HeeChul.
HeeChul ngẩng phắt đầu lên nhìn Han Kyung, đe doạ, “Một chữ anh cũng không được nói ra ngoài, đặc biệt là với JaeJoong!”
“Tôi biết rồi.” Han Kyung cam chịu, chỉ đành âm thầm cầu nguyện cho JaeJoong.
***
YunHo xoá nhật ký cuộc gọi vừa rồi, để điện thoại lại chỗ cũ.
JaeJoong từ phòng tắm đi ra, thấy YunHo cứ nhìn mình chăm chăm, liền cảm thấy hơi bất an, “Làm sao thế?”
“Cuối tuần này anh định đi mua quyển sách, em có rảnh không, đi cùng anh?” YunHo mở miệng.
“Hôm đó em có việc rồi.” JaeJoong vội vàng lắc đầu.
“Thế thì thôi vậy.” Nói thế nhưng YunHo vẫn cứ nhìn cậu.
“Còn chuyện gì nữa không?” JaeJoong không chịu nổi, phải dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Không.” Rốt cuộc YunHo cũng quay đầu đi.
Không phải anh đã biết rồi chứ? JaeJoong lo lắng nghĩ, nhưng rồi lại lập tức phủ định, không thể nào, làm sao anh biết được!
---
(*) Giả vờ hôn: Tư thế nghiêng đầu để khán giả tưởng như hôn nhau nhưng thực ra môi không hề chạm nhau.