“Tỉnh rồi à?” Giọng của người đó rất dịu dàng.
“Ừm.” JaeJoong miễn cưỡng ừ một tiếng trả lời. Câu hỏi vô nghĩa!
“Có đi được không? Đến lúc về rồi.” YunHo đi đến bên giường.
“Đau chết mất! Tên đáng ghét nhà anh!” JaeJoong ngồi dậy trừng mắt nhìn YunHo, cả người đau nhức như vừa bị đánh một trận. Cậu vừa thi đấu xong nhưng không hề nương tay, còn làm chuyện đó ở nơi mà ai cũng có thể ra vào, khiến cậu hồi hộp muốn chết! Cà tinh thần lẫn thể lực đều tiêu hao nghiêm trọng, cuối cùng là ngất đi, xấu hổ quá đi mất!
“Muốn anh bế em về không?” YunHo cúi đầu cười.
“Anh còn cười! Đều là anh làm hại!” JaeJoong cầm gối đánh anh, không cẩn thận lại đụng vào chỗ đau phía sau, liền hít sâu một hơi.
YunHo cúi xuống, luồn hai tay qua lưng và đầu gối JaeJoong rồi nhẹ nhàng bế cậu lên.
“Á!” JaeJoong hơi hét lên, vội ôm lấy cổ anh để khỏi ngã.
“Tình hình thi đấu thế nào?” JaeJoong nhớ tới trận đấu diễn ra lúc cậu ngủ.
“Ngày mai là bán kết, sẽ gặp đội của Shin HyeSung, em không cần lên sàn đấu.”
“Vâng.” JaeJoong đáp rồi im lặng một lúc, “HyeSung hyung rất lợi hại.”
YunHo không nói gì.
Đi đến góc hành lang, phía trước có mấy người vừa đi qua, mà đi ở cuối cùng không phải là YooChun và JunSu đấy sao?
Đúng lúc đó JunSu cũng quay đầu lại, thấy YunHo và JaeJoong, liền kéo YooChun dừng bước.
JaeJoong vội vàng giãy khỏi tay YunHo đứng xuống, anh sợ cậu đứng không vững nên đứng sát phía sau để đỡ cậu.
“Muộn thế này mới về sao?” YooChun và JunSu đi tới chào.
“Ừ, hai cậu cũng thế à?”
“Vừa thi đấu xong.”
“Vậy trường các cậu cũng được vào bán kết? Nếu cả hai trường đều thắng sẽ gặp nhau trong trận chung kết.” JaeJoong cười.
“Đối thủ của trường cậu không dễ đối phó đâu.” YooChun cũng cười.
“Trường chúng tôi cũng đâu dễ đối phó!” JaeJoong phản bác.
“Vậy thì cố gắng lên, YunHo!” YooChun cười, đánh nhẹ vào vai YunHo.
JunSu nãy giờ cứ nhìn vào dấu hôn mờ mờ trên cổ JaeJoong, lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn sang YunHo, “Cậu gặp DongHae chưa?”
“Rồi.” YunHo đáp.
JunSu mở miệng rồi lại không biết nói gì, DongHae vốn là em trai của YunHo, chẳng lẽ mình lại nói mấy câu linh tinh kiểu như cậu cố gắng quan tâm chăm sóc DongHae nhé? Thế thì chẳng phải quá buồn cười sao?
YooChun nhìn ra sự ngại ngùng của JunSu liền giúp cậu ta giải vây, “Cũng không còn sớm nữa, mai còn có trận đấu, chúng tớ đi về trước nhé.”
“Ừ, mai gặp!”
***
Đi ra khỏi nhà thi đấu, JunSu lại bất ngờ gặp một người.
“DongHae? Sao em lại ở đây? Chờ YunHo à?”
“JunSu hyung, em tìm anh có chút việc.” DongHae định nói lại thôi vì bên cạnh JunSu còn có YooChun.
YooChun tế nhị tránh qua một bên, “Tớ sang bên kia chờ cậu.”
“Chúng ta đi chỗ khác được không ạ?” DongHae không muốn đụng mặt YunHo.
“Được. Để hyung mời em ăn tối.” JunSu nói xong, qua nói với YooChun mấy câu rồi quay lại đi cùng DongHae.
***
Ở nhà ăn.
DongHae vô thức khuấy khuấy ly đồ uống, lo lắng không biết nên mở lời như thế nào.
Khi ở nhà thi đấu nhìn thấy JunSu, DongHae ngay lập tức nghĩ, JunSu hyung là bạn tốt của YunHo hyung, mà cái anh YooChun đi cùng JunSu hyung có vẻ như cũng quen biết học trưởng JaeJoong, liệu hai người này có biết chuyện của YunHo hyung và học trưởng JaeJoong không?
“Em sao thế, có chuyện quan trọng à? Ở trường bị bắt nạt? Hyung của em không bảo hộ được em à?” JunSu cố tình đùa mấy câu để bầu không khí bớt nặng nề.
“Không phải ạ.” DongHae lắc đầu. “Không phải chuyện ở trường.”
“Vậy thì là chuyện gì?” JunSu khó hiểu.
“Hyung có quen người hay đi cùng YunHo hyung không, người mà có vẻ rất thân thiết với YunHo hyung ấy?” DongHae quyết định vòng vo một chút.
“Em nói JaeJoong à?”
DongHae gật gật đầu, do dự mất một lúc rồi ngập ngừng nói, “Em thấy… thấy hai người đó… hôn nhau..”
Không ngờ DongHae lại sớm phát hiện như vậy, có thể thấy được hai người đó hoàn toàn không có ý định che giấu tình cảm của mình, đúng là không biết sợ là gì nữa. JunSu có chút khó chịu, vì sao mình lại phải thay hai người đó giải thích chuyện của chính họ? Cậu đành cúi xuống uống một ngụm nước, cố ra vẻ bình tĩnh, “Làm sao? Thấy khó có thể chấp nhận đúng không?”
“Hyung có biết chuyện đó?” DongHae còn tưởng JunSu sẽ hoảng hốt giống mình lúc trước.
“Là JaeJoong chủ động theo đuổi YunHo trước, sau một thời gian thì YunHo tiếp nhận cậu ta.”
“Học trưởng JaeJoong tốt đến thế sao?” DongHae nghi hoặc, “Vì sao YunHo hyung lại thích người cùng giới chứ? Dù học trưởng JaeJoong có tuyệt vời đến mấy thì vẫn là con trai mà.”
JunSu ngượng ngùng cười, phải rồi, con trai thì có cái gì tốt? Vì sao cả hai người mình đã và đang thích đều là con trai?
“Vấn đề này, đến khi nào em bắt đầu yêu sẽ hiểu được.” JunSu chỉ có thể đáp qua qua như vậy.
“Hyung ủng hộ hai người đó?” DongHae càng ngạc nhiên.
“Với tính cách của YunHo như thế, người khác phản đối sẽ có tác dụng hay sao?” Huống chi cá tính của JaeJoong cũng là ‘Chỉ cần tôi cho là đúng thì người khác khuyên thế nào cũng không được’. JunSu hơi cong khóe môi, thực ra chính mình cũng rất hâm mộ sự kiên cường không biết do đâu mà có của JaeJoong.
DongHae không nói gì nữa.
“Em không cần phải phiền lòng như thế, cố gắng học tập là tốt rồi. Chuyện của YunHo thì chính cậu ấy sẽ biết chừng mực.” JunSu chỉ có thể khuyên DongHae như vậy.
…
YunHo hyung thích mẫu người như học trưởng JaeJoong hay sao?
Trên đường quay về trường, DongHae suy nghĩ. Cũng phải, với tính cách lạnh lùng của hyung ấy, nếu không chủ động, sợ là hyung ấy chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Vậy thì, chắc mình cũng phải thay đổi phương pháp tiếp cận YunHo hyung.
***
JaeJoong vừa mới về đến Ký túc xá đã nhận được điện thoại của Kim HeeChul.
“Hyung về rồi!” Giọng nói đầy cao hứng của Kim HeeChul vang lên từ điện thoại.
“Thế à, hyung chơi đủ rồi rốt cuộc cũng nhớ tới đứa em trai bất hạnh của mình.” JaeJoong cố gắng kìm nén sự hưng phấn, ra vẻ bình tĩnh.
“Cuối tuần về nhà nhé, có việc!”
“Có chuyện gì ạ?” JaeJoong có linh cảm không tốt, mỗi lần HeeChul tìm cậu có việc thì đều chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Nói nhiều, bảo về thì về đi! Về rồi hyung nói cho biết, nghe chưa?” Sau đó không đợi JaeJoong đồng ý, HeeChul đã ngắt máy.
JaeJoong nhìn chằm chằm cái điện thoại, có nên tìm cớ để khỏi phải về không nhỉ?
“Sao thế?” YunHo thấy cậu ngẩn người liền hỏi.
JaeJoong ngã cả người xuống giường, “Hyung em bảo em cuối tuần về nhà, nói là có việc.”
“Thế à?”
“Nhưng em có linh cảm đây không phải chuyện tốt.”
“Có muốn anh về cùng em không?” YunHo hỏi rất tự nhiên.
JaeJoong ngồi bật dậy nhìn anh, cậu nghĩ mình nghe nhầm nên cẩn thận xác nhận lại, “Anh nói muốn cùng em về nhà?”
“Có gì bất tiện à?” YunHo hiểu lầm.
Nội tâm JaeJoong đấu tranh mãnh liệt, YunHo tự nguyện về cùng mình đương nhiên rất tốt, nhưng mà, không biết hyung ác ma thấy YunHo lại bày trò kỳ quái gì không, nhỡ đâu lại khiến YunHo có ấn tượng không tốt…
Nghĩ thế, JaeJoong kiên quyết lắc đầu, “Em về một mình được rồi.”
YunHo đưa tay xoa đầu cậu, không nói gì.
***
Ở nhà, Kim HeeChul đại nhân vừa huýt sáo vừa khểnh chân xem TV.
Han Kyung ngồi bên cạnh, đang vừa dỡ hành lý vừa cau mày, “Cậu thật sự muốn JaeJoong làm việc đó?”
“Đương nhiên.” HeeChul rất không vừa lòng vì Han Kyung dám nghi ngờ quyết định của mình.
“Chưa chắc JaeJoong đã đồng ý.”
“Nó dám?” HeeChul cười lạnh một tiếng, khiến cả người Han Kyung nhất thời phát lạnh. “Tôi nắm trong tay nhược điểm của nó, nó dám không nghe sao?” HeeChul đã định liệu hết rồi.
“Nhưng chuyện này đâu có hay ho gì.” Han Kyung vẫn lưỡng lự.
“Không khiến anh lo! Chỉ cần anh đừng hé miệng là được!” HeeChul lườm anh một cái.
“Biết rồi!” Han Kyung tội nghiệp than thở. Thật là, lúc nào cũng ngang ngược như vậy, không biết kiếp trước mình có nợ gì cậu ta không nữa, haizz…
***
DongHae cũng đã về Ký túc xá, vừa bước chân vào cửa đã bị Lee HyukJae tóm lấy chia sẻ niềm vui thắng lợi hôm nay.
“Whoa! Học trưởng YunHo không nay tuyệt vời không tả được! Chiến thắng vô cùng dễ dàng! Cứ bảo trì trạng thái này thì ngày mai nhất định lại thắng!” HyukJae hưng phấn như thể chính mình cũng tham gia thi đấu.
“Chỉ đáng tiếc học trưởng JaeJoong hình như hôm nay thể trạng không tốt nên bị thua, nhưng học trưởng YunHo đã nói sẽ cho tôi thay thế học trưởng JaeJoong lên thi đấu! Khẩn trương chết mất!” HyukJae nói một thôi một hồi rồi quay sang DongHae, “Hôm nay cậu có đi xem thi đấu đúng không? Mai cũng đi nhé? Đi cổ vũ cho tôi!”
“Vâng.” DongHae có chút không vui nên đáp cho có lệ.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên. Là điện thoại của mẹ.
“Mẹ ạ, có việc gì sao?”
“Không có việc gì, mẹ chỉ định hỏi con đã quen với trường chưa?”
“Rồi mẹ ạ.”
“Có gặp YunHo không?” Giọng nói có một chút mong chờ.
“Có gặp ạ.”
“Có đưa tobboki cho anh con không?”
“Có.”
“Thế… YunHo có nói gì không?” Ngay cả hơi thở cũng trở nên cẩn trọng.
“Không ạ.” Câu trả lời thành thật của DongHae lại khiến người khác thất vọng.
“Thế à?” Ngừng một lát, “Thôi không sao, ăn là tốt rồi.”
Tâm trạng lo nghĩ muốn gần gũi YunHo hyung của mẹ, DongHae hoàn toàn có thể hiểu được, cho nên, cậu nhanh chóng quyết định, chuyện kia, tạm thời sẽ không cho mẹ biết.