Đã lâu không đến đây, sách chuyên ngành để ở tầng nào ấy nhỉ?
Đứng trước bảng chỉ dẫn ở tầng trệt, JaeJoong chợt nhớ ra, “Nhớ rồi, ở tầng 4!”
Gần đó có thang máy, tuy rằng quãng đường không xa lắm, mà thang máy đã hơi cũ, JaeJoong vẫn nhấn nút gọi.
“Khoan đã!”
“A! DongHae?” JaeJoong trông thấy người đang chạy đến.
“JaeJoong hyung? Hyung cũng đến tìm tài liệu?” DongHae cũng rất bất ngờ.
“Ừ, thi thoảng tôi cũng có đến đây.” JaeJoong ngượng ngùng cười, bình thường cậu toàn đi phòng đọc điện tử, phòng để sách chuyên ngành này rất khi đặt chân tới. Có điều chuyện này cũng không lạ, phòng sách chuyên ngành vốn không có nhiều người đến.
“Thế ạ?” DongHae vào thang máy, nhấn nút tầng 3.
Của thang máy nhẹ nhàng đóng lại, hơi lạch cạch một chút.
“Thang máy này không biết niên đại bao nhiêu rồi? Lần trước đi tôi còn sợ nó bị hỏng giữa chừng.” JaeJoong cười.
“Không có đâu ạ.” DongHae cười gượng hai tiếng.
“Tôi chỉ đùa thôi.”
JaeJoong vừa mới dứt lời, không hiểu làm sao “Rầm” một tiếng, sau đó đèn tắt phụt, thang máy dừng lại. JaeJoong theo phản xạ ngẩng đầu lên, trên bảng điện tử hiển thị tầng 2.
“Á! Không phải thang máy bị hư chứ?” JaeJoong vội nhấn nút cứu hộ, nhưng chẳng có phản ứng gì. “Hả? Nút cứu hộ cũng hỏng rồi sao?”
Cậu lấy điện thoại ra. Lại không có tín hiệu.
“DongHae, điện thoại của cậu dùng được không?”
...... Không có lời đáp.
“DongHae?” Nhờ ánh sáng của màn hình điện thoại, JaeJoong thấy DongHae ngồi xổm ở một góc, liền đi qua, “Sao thế? Cho tôi mượn điện thoại của cậu một chút.”
“Hư…… hư…..” Hơi thở của DongHae trở nên gấp gáp.
“Cậu làm sao vậy? Thấy khó chịu à?” JaeJoong muốn nhìn mặt DongHae xem thế nào, nhưng lúc chạm vào tay cậu ta, phát hiện tay lạnh ngắt.
Sao đột nhiên lại bị thế này? JaeJoong có chút hoảng hốt. Bị nhốt ở thang máy không thể kêu cứu đã khiến người ta lo lắng rồi, cứ tưởng không phải ở một mình, còn có bạn đồng hành, ai ngờ lại nảy sinh thêm rắc rối.
“Hư….. hư….” Tiếng thở của DongHae càng lúc càng gấp, dường như cậu ta không thể thở được.
JaeJoong cầm lấy tay cậu ta, phát hiện mạch đập nhanh bất thường, vội sờ tim, nhịp đập cũng rất dồn dập. Nhờ ánh sáng mỏng manh của điện thoại, JaeJoong nâng mặt của DongHae lên, thấy gương mặt cậu ta nhăn nhó đầy khổ sở.
“Có bị đau không? Hay là bị thương?” JaeJoong cởi mấy khuy áo trên cho DongHae, vỗ vỗ ngực giúp cậu ta thuận khí, rồi nhẹ nhàng an ủi, “Thả lỏng một chút, có tôi ở đây cùng cậu. Chịu khó một chút nhé, sẽ có người nhanh đến cứu chúng ta.”
Trong khoảnh khắc ánh sáng đột nhiên biến mất kia, phản ứng của DongHae là đưa tay kéo JaeJoong bên cạnh, nhưng không chạm tới gì. Hyung ấy chạy đi đâu rồi? DongHae trở nên lo lắng.
Chưa kịp lấy điện thoại ra chiếu sáng, bóng tối xung quanh như hóa thành quái vật, giương nanh múa vuốt dồn cậu vào góc tường này, không hiểu sao cậu cảm thấy sợ hãi, dù không biết là sợ cái gì, nhưng nỗi sợ kia tóm chặt lấy tim, lấy cổ cậu. DongHae bắt đầu cảm thấy không khí không đủ dùng, máu cũng ngừng lưu thông.
Cố gắng thu người vào trong góc, cái gì cũng không thấy không nghe, nhưng mà không gian tựa hồ cũng thu nhỏ lại cùng cậu, giống như một nhà giam nhốt cậu lại, càng ngày càng nhỏ, dưỡng khí càng ngày càng loãng. DongHae run rẩy, há miệng ra sức hít thở, toàn thân lạnh ngắt như đang ở trong hầm băng.
Thật khủng khiếp! Ai tới cứu cậu với! Cậu không phải đã chết rồi chứ? Cứu với!
DongHae có cảm giác như đã nhìn thấy tử thần đang huơ lưỡi hái trước mặtmình.
Phát hiện DongHae run rẩy bất thường, JaeJoong sực nhớ ra có một chứng bệnh gọi là “Sợ bị giam cầm”, trước kia từng nghe nói qua, nhưng chưa từng gặp phải bao giờ. Tình trạng của DongHae hiện tại, có phải chính là bệnh này không?
Ôm chặt lấy DongHae, JaeJoong lặp đi lặp lại đầy dịu dàng, “Không phải sợ, có tôi ở đây cùng cậu, đừng sợ, không có việc gì đâu.”
Cảm thấy sự ấm áp từ người JaeJoong, DongHae như nhớ ra sự tồn tại của người còn lại, tay vội vàng nắm lấy vạt áo JaeJoong, như người sắp chết chìm vớ được mảnh gỗ.
Phát hiện DongHae có phản ứng, JaeJoong càng ôm chặt cậu ta, “Tôi ở đây, không phải sợ.”
Trong giọng nói dịu dàng không ngừng nhắc lại câu “Không phải sợ” kia, DongHae dần dần thôi run rẩy.
“Tốt lắm, làm theo tôi nhé, thở chậm, không cần gấp đâu, nào, hít vào… thở ra… hít vào… thở ra.” JaeJoong từ từ hướng dẫn cậu ta, lại vỗ vỗ trước ngực giúp cậu ta thuận khí.
Hít vào —— thở ra —— hít vào —— thở ra —— DongHae thử làm theo lời JaeJoong, nhịp thở dần ổn định.
“Tốt lắm, cứ làm như vậy, không có gì phải sợ đâu, cậu không phải chỉ có một mình. Còn có tôi ở đây nữa.” JaeJoong nắm chặt tay động viên DongHae.
DongHae tựa đầu vào vai JaeJoong, nghe thấy nhịp tim đều đặn truyền đến từ người bên cạnh, đột nhiên có cảm giác không còn cô độc.
Mắt cũng đã dần quen với bóng tối, mơ hồ có thể thấy được gương mặt của JaeJoong, trong ánh mắt kia chính là sự quan tâm?
Cả người DongHae như rũ xuống trong lòng JaeJoong, thoáng ngửi thấy mùi hương thơm mát từ người bên cạnh, nỗi sợ hãi dần dần tan biến.
“JaeJoong hyung….” Rốt cuộc DongHae cũng có thể cất lời. Nhiệt độ cơ thể của người kia khiến cậu ta có cảm giác an toàn.
Thấy DongHae chuyển biến tốt, JaeJoong vô cùng vui vẻ, “Ừ, tôi ở đây, đừng sợ, chúng ta sẽ nhanh chóng ra khỏi đây thôi.”
“Lúc nãy tự nhiên em cảm thấy rất sợ, giống như sắp phải chết.” Trong giọng nói của DongHae, nghe ra nỗi khiếp sợ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Là chứng “Sợ bị giam cầm” đúng không? Trước kia không phát hiện ra sao?”
“Em cũng không biết.”
“Chắc là cậu từng gặp sự cố bị nhốt ở nơi vừa tối vừa chật hẹp, nên mới tạo thành chứng bệnh này.” Để phân tán sức chú ý của DongHae, JaeJoong cố gắng khơi chuyện.
DongHae nghĩ nghĩ, “À, hồi bé có lần em chơi trốn tìm, trốn vào cốp sau một chiếc xe. Kết quả người lái xe không kiểm tra mà khóa luôn cốp rồi lái đi, em ở trong đó rất sợ, đợi rất lâu mới có người phát hiện.”
Khoảnh khắc nắp cốp xe kia được mở, người đầu tiên DongHae nhìn thấy chính là YunHo, xe đó vốn là của nhà anh. YunHo xuất hiện giữa luồng ánh sáng đến chói mắt, trong mắt DongHae, giống như một thiên thần được thượng đế phái xuống để cứu cậu, khiến cậu ngưỡng mộ không thôi. Giờ nghĩ lại, có lẽ chính từ lúc đó cậu đã bắt đầu đuổi theo bóng dáng của YunHo. Lúc biết mẹ của YunHo sẽ trở thành mẹ kế của mình, DongHae cònkhờ dại nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thân cận anh hơn, không ngờ tình hình lại trái ngược, YunHo cố tình không để ý đến cậu, khiến DongHae rất chán nản. Nhưng DongHae cũng không phải người dễ dàng bỏ cuộc, lần này thi vào trường của YunHo, cũng chính là một phần trong chiến lược tiếp cận anh, còn cố gắng thân thiết với người mà anh thích nhất để anh phải chú ý. Đáng tiếc việc đó không có hiệu quả, ngược lại, cậu bắt đầu muốn trở nên thân thiết với JaeJoong hyung hơn.
“Không phải sợ đâu, lần sau chú ý đừng đi thang máy một mình hoặc vào nơi vừa hẹp vừa tối là được.” JaeJoong hoàn toàn không hay biết gì về cảm xúc của DongHae, chỉ sờ đầu cậu ta, lúc nãy cậu cũng bị doạ phát sợ. “May là hôm nay còn có tôi đi cùng.”
“Vâng.” DongHae ngoan ngoãn đáp lời, không tự chủ được mà nghĩ, nếu đổi JaeJoong hyung làm anh trai của mình cũng không có gì không tốt, tuy vẻ ngoài không cường tráng mạnh mẽ lắm, nhưng rất dịu dàng, còn biết quan tâm người khác.
DongHae đã tạm ổn, JaeJoong đột nhiên nhớ tới việc cầu cứu người bên ngoài, “Phải rồi! Điện thoại của cậu đâu?”
DongHae lấy di động ra, cũng không có tín hiệu, may là vẫn còn pin.
Chôn chân trong thang máy một tiếng đồng hồ, nhưng JaeJoong có cảm giác như đã mấy giờ trôi qua.
“Khi nào sẽ có người đến cứu chúng ta ạ?” DongHae hỏi.
“Không biết, chắc là trước khi chúng ta chết đói chứ.” JaeJoong vẫn còn tâm trạng để đùa.
Chưa từ bỏ ý định kêu cứu, JaeJoong lại nhấn nút cứu hộ mấy lần, nhưng hoàn toàn không có phản ứng gì.
Cậu liền ra sức gõ cửa thang máy, “Bên ngoài có ai không? Cứu chúng tôi với!”
Gõ mệt, gọi cũng mệt, cậu ngồi hẳn xuống sàn, nghỉ một lúc sẽ tiếp tục.
Di động không có tín hiệu nên không thể gọi điện, nhưng biết đâu vẫn có thể nhận được cuộc gọi của người khác thì sao? Cho nên, YunHo à, anh mau phát hiện em biến mất mà gọi cho em đi! JaeJoong nhìn đăm đăm vào điện thoại mà cầu nguyện.
...
Nửa giờ sau, JaeJoong vẫn chưa hết hy vọng: Thôi ai cũng được, nhanh phát hiện sự cố đi chứ!
Lại qua một giờ nữa, cứ ở mãi trong bóng tối mà chờ đợi, JaeJoong dần cảm thấy sốt ruột.
DongHae nhạy cảm nhận ra điều đó, cũng bắt đầu trở nên bất an. Hơn nữa, lần này không phải ảo giác, không khí ở trong thang máy bắt đầu cạn dần.
Làm sao bây giờ?
Phải chờ đến khi nào mới có người đến cứu?
***
Lúc này, YunHo đang ở studio chụp ảnh, điện thoại di động của anh nằm yên trong túi áo.
“Tốt lắm! Nghỉ một chút, còn bốn bộ phải chụp nữa!” Nhiếp ảnh gia hô một tiếng.
YunHo nhìn đồng hồ, chắc anh không về kịp bữa cơm chiều, phải báo cho JaeJoong biết để cậu khỏi phải chờ anh.
Gọi điện cho JaeJoong nhưng không thể kết nối được. Sao lại thế này? JaeJoong đi đâu mà không thể nghe máy?
YunHo kiên nhẫn gọi lại mấy lần, kết quả vẫn thế.
Chiều nay chắc là JaeJoong đi thư viện, sao lại gọi không được? YunHo có chút lo lắng.
“Nghỉ đủ rồi! Chúng ta chụp tiếp!” Nhiếp ảnh gia gọi.
YunHo đành phải buông điện thoại.
Vì lo lắng, nên sau khi chụp xong một bộ nữa, YunHo không chịu được phải lên tiếng xin dừng buổi chụp.
Điện thoại vẫn không kết nối được.
Đành trở về vậy, dù sao cũng không thể tiếp tục chuyên tâm làm việc được nữa.
Gọi điện về nhà, cũng không ai nhấc máy, chứng tỏ JaeJoong còn chưa về, chắc hẳn vẫn còn ở trường.
YunHo quay về thư viện trường, vừa vào khu sách chuyên ngành liền phát hiện có một đám người tụ tập trước cửa thang máy.
“Thang máy bị hư rồi. Bên trong có thể có người.” Mấy sinh viên xôn xao bàn tán.
“Nhân viên cứu hộ còn chưa đến à?”
YunHo nhíu mày, ra sức gõ mạnh vào cửa thang máy, “Có ai không? Nếu có thì trả lời đi.”
Tiếng gì thế? Thính giác của hai người bị nhốt trong thang máy đã trở nên nhạy cảm nên phát hiện ra, cũng cố gắng gõ cửa đáp lại.
“Có tiếng gõ kìa. Xem ra có người ở bên trong thật!” Người bên ngoài xác nhận.
YunHo lại gọi vào điện thoại của JaeJoong.
Ở khoảng cách gần như vậy, YunHo như nghe được tiếng chuông điện thoại.
“A!” Di động đổ chuông! Màn hình hiển thị tên người gọi là YunHo.
“YunHo!” JaeJoong mặc dù có tưởng tượng anh sẽ đến cứu cậu, nhưng không ngờ điều đó thực sự xảy ra, liền vội vàng nhận điện, “YunHo! Cứu em với! Em đang ở trong thang máy của thư viện!”
Nhưng tín hiệu không tốt, rất nhiều tạp âm.
YunHo nghe loáng thoáng hai chữ ‘Thang máy’, xem như đã xác định được JaeJoong ở bên trong. Không biết cậu có nghe được không, nhưng anh vẫn kiên định nói, “Chờ anh, anh sẽ đưa em ra.”
Tiếp theo cũng dễ hình dung, nhân viên sửa chữa thang máy chạy đến, sau một lúc cố gắng thì cửa thang máy đã được mở ra, hai người bị nhốt gần ba tiếng đồng hồ cuối cùng lại được thấy ánh mặt trời.
“JaeJoong!” Nhìn thấy hai người, rốt cuộc YunHo cũng thở phào nhẹ nhõm.
“YunHo!” JaeJoong buông DongHae ra, đứng trong thang máy cao hứng vẫy vẫy tay.
Dây được thả xuống, JaeJoong không chần chừ đưa cho DongHae, “Cậu lên trước đi!”
DongHae định nhường JaeJoong, nhưng cậu không chịu.
DongHae lên xong, YunHo thấy sắc mặt cậu ta tái nhợt, nên hỏi han một chút, “Có sao không?” Rồi vỗ vai cậu ta.
Đây là lần đầu tiên YunHo nhìn thẳng vào DongHae, hơn nữa còn tỏ vẻ quan tâm, đúng như mong muốn bấy lâu nay của cậu. Nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, DongHae phát hiện mình không vui mừng giống như trong tưởng tượng, mà chỉ bình tĩnh gật đầu, “Không sao ạ.”
JaeJoong cũng nhanh chóng được kéo lên, chân vừa chạm đất cậu đã nhào vào lòng YunHo, “Làm em sợ muốn chết!”
“Xin lỗi, anh đến chậm!” YunHo đau lòng hôn lên tóc cậu.
Chưa kịp hỏi han tiếp, JaeJoong đột nhiên đẩy anh ra, đi về phía DongHae, “Cậu có ổn không? Đến phòng y tế xem thế nào!” Thuận tay sờ mạch đập của DongHae.
Nhìn dáng vẻ đầy quan tâm của JaeJoong, DongHae chợt nhận ra, thực ra JaeJoong mới phù hợp với hình tượng người anh trai ân cần mà cậu luôn mong có. Chẳng lẽ đối tượng mà bấy lâu nay cậu gửi gắm tâm tư đã bị chọn sai ngay từ đầu?
“Em không sao.” DongHae mỉm cười từ tận đáy lòng, vòng tay ôm lấy JaeJoong, “Cám ơn hyung.”
“Không sao là tốt rồi.” JaeJoong cũng tự nhiên ôm lại.
Gì thế này? Sao đột nhiên cảm thấy dáng vẻ anh em thân thiết của hai người này có chút không thuận mắt? YunHo cảm thấy bực mình.