• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vở kịch bắt đầu, JaeJoong cứ máy móc dựa theo luyện tập mà diễn. Rất nhanh đến cảnh Kikyo ngã vào lòng Inu Yasha, nhưng khi JaeJoong ngẩng đầu nhìn Choi Dong Wook, trong mắt cậu còn có một người khác….

Người xem phía dưới không khỏi ồ lên kinh ngạc, Sesshoumaru mặc áo bào trắng đột nhiên xuất hiện, gương mặt anh tuấn lạnh lùng nhìn hai người đang sửng sốt kia.

“YunHo!” JaeJoong vô thức đẩy Choi Dong Wook ra rồi bước mấy bước về phía trước.

“Còn đang diễn cơ mà!” Choi Dong Wook nhanh nhạy phản ứng kịp, kéo JaeJoong lại, nhỏ giọng nhắc nhở.

Vì sao YunHo lại ở đây? Lại còn cos Sesshoumaru?? Trong đầu JaeJoong là một loạt dấu chấm hỏi.

Lúc này, YunHo mở miệng, “Không ngờ tên bán yêu bỏ đi như ngươi lại trốn ở đây nói chuyện yêu đương với con người!” Không cần ra sức diễn, giọng nói cũng đủ toát ra vẻ khinh thường giễu cợt.

“Ngươi…” JaeJoong á khẩu không trả lời được. Tuỳ cơ ứng biến… tuỳ cơ ứng biến… biến thế quái nào được chứ?? Ai nhắc cho cậu một chút lời thoại đi!!!

“Ngươi tới đây làm gì?” Choi Dong Wook bình tĩnh hơn, nhanh chóng đáp trả.

“Ngươi tránh ra!” YunHo nhìn sang JaeJoong.

JaeJoong mê muội nghe theo, nhấc chân định đi qua một bên.

Rốt cuộc HwangBo nghĩ cái gì chứ? Choi Dong Wook mắng thầm trong lòng, vẫn giữ chặt JaeJoong không để cậu đi đâu.

“Hả?” JaeJoong quay đầu lại, nhìn Choi Dong Wook đầy lạ lùng.

Bước đến trước người JaeJoong, che đi tầm nhìn của YunHo, Choi Dong Wook trừng mắt, “Ngươi đến đây có mục đích gì?” Tự dưng tên này nhảy ra sân khấu, định cướp diễn viên đi chắc?

“Ta muốn Ngọc Tứ hồn!” YunHo kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

JaeJoong hít một hơi thật sâu, nội dung kịch bản thay đổi rồi sao? Từ chuyện tình yêu chuyển sang quyết đấu?

Choi Dong Wook không chịu yếu thế, “Ngươi dựa vào gì chứ?”

Không khí giữa hai người đầy mùi thuốc súng.

“Hừ!” YunHo hừ lạnh một tiếng, “Không ngờ chỉ vì muốn Ngọc Tứ hồn, cái thủ đoạn hạ lưu lừa gạt con gái người ta mà ngươi cũng dùng đến!”

“Ngươi đừng nói bừa! Ta đối với Kikyo là thật lòng!” Choi Dong Wook phản bác.

“Ngươi định dùng Ngọc Tứ hồn để trở thành yêu quái thực sự? Đừng mơ tưởng! Bán yêu vĩnh viễn là bán yêu thôi.” Tính cách cao ngạo của Sesshoumaru được YunHo thể hiện trọn vẹn.

“Còn ngươi, chắc hẳn trong lòng cũng thấy lo lắng, nếu không đã không vội vã đến đây.” Choi Dong Wook cũng càng diễn càng nhập tâm.

Whoa! YunHo đúng là siêu đẹp trai mà! Mái tóc dài màu bạc cũng rất hợp với anh nữa! JaeJoong hoàn toàn không có chỗ chen lời vào, ngoan ngoãn đứng một bên cos bối cảnh.

Mùi thuốc súng trong không khí càng lúc càng đậm, thậm chí dưới sân khấu đã có người hô “Quyết đấu! Quyết đấu đi!”, YunHo đột nhiên quay sang nhìn thẳng vào JaeJoong, “Kikyo!”

“A?” JaeJoong há miệng, sao lại nhắc đến cậu rồi? Cậu còn định tranh thủ lúc không bị chú ý sẽ lui vào cánh gà đi tìm HwangBo noona.

“Ngươi tránh ra! Ở đây không phải chuyện của ngươi!” YunHo vốn định huỷ bỏ vai diễn của JaeJoong, không để cậu ở quá lâu trên sân khấu.

Ý định này đương nhiên rất rõ ràng, Choi Dong Wook khẽ nhếch môi, làm sao để YunHo toại nguyện được? “Kikyo! Ngươi ở lại đây, nhìn ta đánh bại hắn!”

JaeJoong cảm thấy lưng đầy mồ hôi lạnh, phải làm thế nào bây giờ? Cậu nên nói gì? Đương nhiên không thể dễ dàng đắc tội YunHo, nếu được thì cậu sẵn sàng cởi ngay cái món đạo cụ đeo trên cổ này cho anh, nhưng mà còn có Choi Dong Wook với HwangBo sau lưng anh ta, thêm cả HeeChul hyung nữa, ba người này mà vùng lên thì cũng rất khó xử lý. A! Tại sao cậu có cảm giác vở kịch biến thành tam giác tình yêu thế này???

Trong lúc cấp bách, trong đầu JaeJoong hiện ra một loạt phương án:

1.“Sesshoumaru đại nhân cố lên! Nhất định không được thua!” …Đây chính là lời thoại của fangirl điển hình, dù cậu có thích YunHo đến mức nào cũng không thể mất mặt như vậy.

2.“Inu Yasha, hãy cẩn thận!” …Đây là lời của KiKyo thực sự, có điều cậu mà dám nói như vậy, diễn xong về nhà rồi nhất định sẽ bị YunHo ‘xử lý’.

3.  “Đừng đánh nhau! Không được đánh nhau! Đừng vì ta mà thương tổn tình cảm huynh đệ!” .... Ặc, lời thoại siêu cấp tự kỷ này cậu không nói được đâu.

4.“Hừ! Đánh đi đánh đi, đánh cho đầu rơi máu chảy ngươi chết ta sống lưỡng bại câu thương (hai bên cùng bị thương) là tốt nhất!” …Đây là lời của ác ma, mà xem chừng cũng là của toàn bộ khán giả, nhưng cậu sợ nói ra sẽ bị hai người kia cùng đánh.

5.“Các ngươi đều là vì viên Ngọc Tứ hồn này! Ta… ta huỷ nó…” …Đây lại là lời thoại của “Đỗ Thập Nương”. (*)

6. …Trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này lại có thể nghĩ được 5 phương ánđã không dễ dàng rồi!

Thấy hai người kia thực sự muốn đánh nhau, JaeJoong âm thầm quyết định. Mặc kệ chứ, ai bảo cho cậu kịch bản mới nhưng không cho cậu lời thoại mới, giờ cậu phải diễn theo ý mình chứ biết làm sao!

“Cả hai người dừng tay cho ta!” JaeJoong giận dữ hét lên rồi lao vào giữa hai người kia.

Lập tức cả hai đều quay nhìn JaeJoong, mà ánh mắt của khán giả lẫn ban giám khảo cũng hướng cả về phía cậu.

“Ngọc Tứ hồn không thuộc về bất kỳ ai hết!” JaeJoong cầm lấy viên ngọc đeo trên cổ, nói đầy vẻ chính nghĩa, “Thân là pháp sư trông coi, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào có được nó!”

Quay nhìn Choi Dong Wook, “Không ngờ ngươi lại vì Ngọc Tứ hồn mà tiếp cận ta. Ta quả thực đã nhìn nhầm người!”

Lại quay sang YunHo, “Nhưng ngươi cũng đừng mong có được!”

Kết quả là: JaeJoong chọn lời thoại bình thường nhất, không có tí sáng tạo nào, xấu hổ nói xong định chạy đi, lúng túng thế nào lại dẫm phải ống quần rộng thùng thình, cả người ngã về phía trước. Choi Dong Wook lúc đó đang ở gần cậu nhất, tự nhiên đưa tay định đỡ cậu.

Không được! YunHo đang nhìn. JaeJoong vẫn còn đủ tỉnh táo để nhớ đến người còn lại trên sân khấu, lập tức đẩy Choi Dong Wook ra, thà cậu ngã luôn trên đất còn hơn.

Bên hông được một cánh tay ôm lấy, kịp thời ngăn cậu khỏi ngã. JaeJoong ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của YunHo, anh từ phía sau ôm cậu vào lòng.

“Phù.” JaeJoong thở phào, an ổn tựa vào người YunHo.

Sắc mặt của Choi Dong Wook vô cùng khó coi. Cho dù Jung YunHo và Kim JaeJoong là một đôi ngoài đời thật, nhưng trong truyện thì Kikyo và Inu Yasha mới là một đôi cơ mà. Kikyo lại đẩy Inu Yasha ra mà ngã vào lòng Sesshoumaru, thế này diễn tiếp kiểu gì đây? Choi Dong Wook đưa tay định kéo JaeJoong về.

YunHo theo phản xạ cản lại.

“Hay lắm!” Khán giả phía dưới hào hứng cổ vũ.

Ai da! JaeJoong đau đầu, thế này biết đến bao giờ mới diễn xong đây?

Mặc dù có chút lộn xộn, nhưng nói chung cũng khá thú vị. DongHae vừa giơ máy ảnh lên vừa nghĩ.

Nhưng thế này vẫn chưa đủ sức bùng nổ! HwangBo ở sau hậu trường đau khổ cầu nguyện.

Chắc không có duyên với tiền thưởng rồi. HeeChul che mắt không xem nữa.

Diễn biến tiếp theo như thế nào nhỉ? Han Kyung đại diện cho suy nghĩ của đa số khán giả, háo hức chờ đợi

“Vút!” Một mũi tên không biết từ đâu phóng đến cắm lên vách tường, ở đuôi còn buộc cái gì đó trăng trắng.

YunHo tiến lại gỡ xuống, hoá ra là một tờ giấy.

Xem xong, YunHo chỉ nói một câu “Hôm nay ta có việc gấp, tạm tha cho ngươi vậy!” rồi tiến về phía hậu trường định lui xuống.

JaeJoong trừng mắt, không phải chứ, tự nhiên anh chạy đến làm rối tung tất cả lên, bây giờ cứ thế mà đi chắc? Cậu vội vàng níu tay áo YunHo lại.

YunHo nhẹ nhàng gỡ tay JaeJoong ra, thản nhiên nói, “Inu Yasha mới là người ngươi thích.”

“Định chạy sao? Không dễ vậy đâu!” Choi Dong Wook cũng ngăn YunHo lại.

“Ngươi muốn chết sớm như vậy?” YunHo khiêu khích.

“Ai chết còn chưa biết được đâu!” Nói rồi Choi Dong Wook xông đến.

“Hừ!” YunHo lùi ra sau mấy bước, rồi xoay người tung một cước, Choi Dong Wook cứ thế bị đá bay xuống đất, nửa ngày cũng không dậy được.

Lúc thu được tín hiệu đã định lui xuống rồi, nhưng tên kia không biết thức thời muốn gây với anh, đừng trách anh xuống tay không lưu tình. YunHo đem JaeJoong vẫn đang sửng sốt ôm vào trong lòng, cúi người hôn lên môi cậu. “Cô gái này ta sẽ nhận! Có bản lĩnh thì đến mà giành lại!” Nói rồi nghênh ngang bỏ đi.

“Whoa! Kiss rồi!” Cả hội trường như nổ tung.

Còn có cả nữ sinh hét to: “Sesshoumaru đẹp trai quá! Em yêu anh!”

Khi tất cả đã quay vào hậu trường, HwangBo kích động chạy lại, “Có nghe thấy tiếng hoan hô không? Mọi người làm tốt lắm!”

JaeJoong lúc này mới phục hồi tinh thần, “Trong thời gian ngắn như thế mà sao chị sửa hết cả kịch bản vậy?”

“Không phải.” HwangBo phủ nhận. “YunHo nhà em có diễn theo kịch bản của chị đâu.”

“Vậy là anh tuỳ tiện diễn à?” JaeJoong không dám tin nổi.

“Có làm sao đâu, dù sao cũng không ai biết!” YunHo thờ ơ nhún vai.

“Trời ạ!” JaeJoong vỗ vỗ trán, nếu cứ tuỳ tiện mà diễn thì lúc trước cậu luyện tập vất vả để làm gì chứ?? “Nhưng tại sao anh tự dưng lên sân khấu mà không nói cho em biết?” JaeJoong chất vấn.

“Em cũng đâu nói gì với anh?” YunHo hỏi lại, thấy JaeJoong bắt đầu nao núng, lại thấp giọng thêm một câu, “Về nhà anh sẽ tính với em.”

Lại nữa! Cái người nhỏ nhen này! Lần nào cũng ở trên giường bắt nạt cậu. JaeJoong lén bĩu môi khinh thường.

Nhưng thôi bỏ đi, phải dỗ dành YunHo trước không sau này lại khổ sở. JaeJoong liền ôm lấy cổ anh nũng nịu, “Không phải vì em sợ anh hiểu lầm hay sao, không có lần sau nữa đâu mà.” Vừa nói vừa cọ cọ vào người anh.

Hai người đó xem mình chết rồi chắc? HwangBo ở một bên bực bội màkhông dám nói gì, tuy nhìn hai chàng đẹp trai hôn nhau rất là thích, nhưng cái thái độ công khai như vậy rất kích thích người khác. Choi Dong Wook đứng phía sau, lúc này mặt đã đen như Bao Công.

“Tôi vô cùng thất vọng về cậu!” Nghiến răng nhìn HwangBo nói một câu, rồi Choi Dong Wook quay người đi thẳng không thèm nhìn lại.

Xong đời! Đắc tội ông bạn rồi! Lần này hy sinh lớn quá. Liếc mắt nhìn đôi tình nhân đang âu yếm nhau kia, HwangBo đột nhiên có cảm giác “Thắng cũng chết mà thua cũng chết”, rất bất đắc dĩ.

“Tôi xin tuyên bố, những nhóm đoạt giải trong cuộc thi Cosplay lần này là: Giải ba….. Giải nhì….. Giải nhất….”

Không có tên của nhóm HwangBo, mọi người đều cúi đầu đầy thất vọng.

Giám khảo tiếp tục nói, “Ngoài các giải chính, còn có thêm một giải do khán giả bình chọn. Giải thưởng thuộc về….. Nhóm của HwangBo đại tướng!”

A?! Mọi người mừng rỡ.

“Có phần thưởng không? Hay là tiền thưởng?” HeeChul vội vàng chạy đi hỏi.

“Phần thưởng là một bộ DVD anime Inu Yasha.” Nhân viên Ban tổ chức thành thật báo cáo.

“Còn gì nữa không?’ HeeChul khó nén cảm giác thất vọng.

Nhân viên đó nghĩ nghĩ, “Còn 500 đồng (~1650k) tiền thưởng nữa.”

“Thế à?” HeeChul vội vàng quay lại tìm HwangBo. “500 đồng tiền thưởng chia bốn sáu, nhớ đưa cho em 200 đồng nhé!” 200 đồng cũng là tiền chứ, có thể ra ngoài vui chơi một chút rồi.

Ở bên kia, YunHo và JaeJoong đã bị một đám đông toàn nữ vây quanh.

“Hai người diễn hay lắm, có muốn gia nhập nhóm chúng tôi không?”

“Vào nhóm chúng tôi đi, điều kiện tốt như vậy, đảm bảo rất nhanh sẽ nổi tiếng!”

“Chúng tôi rất cần người giỏi như hai người! Gia nhập đội chúng tôi nhé! Chúng tôi là dân chuyên nghiệp, vấn đề tài chính không phải suy nghĩ!”

......

YunHo kéo JaeJoong cố gắng thoát khỏi vòng vây đông đảo.

“Whoa! Bọn họ tuyệt đối là một đôi rồi!”

“BLBL(Boy Love)! Đẹp đôi quá, chưa thấy ai đẹp đôi như vậy!”

“Ký tên cho em với! Chụp ảnh chụp ảnh!”

......

Khán phòng vắng hoe, DongHae nhìn đám đông hỗn loạn đằng xa, phủi quần đứng lên. Không cần xem nữa, về nhà xem lại ảnh chụp hay hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK