Sau khi Du Hạ đăng Weibo, Thương Duệ đúng lúc nhấn thích. Vì vậy, hai người một trước một sau song song lên hot search. Từ lâu Thương Duệ và Du Hạ đã tự xưng là chị em ruột rà với truyền thông, bình thường họ luôn tương tác Weibo với nhau nên cái thích này không hề đột ngột.
Fan của Thương Duệ khống chế bình luận rất phóng khoáng, giúp anh trai và chị gái bán nghệ sĩ mới kí hợp đồng, không mảy may chối từ. Hai hot search vui vẻ hòa thuận, thân như người một nhà.
Tám giờ sáng hôm sau, phim ảnh Hạ Minh Official đăng bài Weibo mới, tuyên bố rằng Diêu Phi sẽ kí hợp đồng với phim ảnh Hạ Minh. Diêu Phi lại lên hot search hơn nửa ngày, góp phần làm fan Weibo tăng ào ào đến tám trăm nghìn.
Ngày mười tháng ba, “Giữa Hè” sẽ chụp tạo hình. Tô Minh đã nói trước sẽ đón Diêu Phi lúc bảy giờ năm mươi. Năm giờ cô đã rời giường, kết thúc luyện công buổi sáng, cô chạy ra ngoài mua bữa sáng.
Cô chạy năm cây số đến một cửa hàng được chấm điểm khá cao gần đó để mua năm phần sandwich và bốn ly Iced Americano. Cô không uống cà phê nên không mua cho mình. Cô ăn một phần sandwich xong, xách túi đứng đợi ở cổng nam của khu nhà hai mươi phút. Một chiếc SUV màu trắng dừng trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, Tô Minh ngồi ở ghế phó lái gọi cô: “Lên xe đi em.”
“Chào buổi sáng ạ.” Diêu Phi thấy rõ Chu Đỉnh đang ngồi ở chỗ tài xế. Tô Minh và Chu Đỉnh đang hẹn hò, và lần trước cô đã biết được điều này từ Thương Duệ: “Em mang bữa sáng cho mọi người ạ.”
“Cảm ơn em. Sao nhiều phần vậy?” Tô Minh chỉ vào Chu Đỉnh đang lái xe: “Chị và anh ấy, còn ai nữa thế?”
“Tổng giám đốc Du và anh Hàn ạ.” Diêu Phi gọi anh Hàn có hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn gọi ra miệng.
“Tổng giám đốc Du không đến studio, cô ấy cảm thấy không khoẻ, mấy hôm trước ăn đồ không tốt nên bị đau bao tử, với lại anh Hàn đã ăn sáng ở nhà xong xuôi rồi.” Tô Minh mở cà phê uống một miếng, quan sát bữa sáng trong tay Diêu Phi, sandwich của tiệm này rất nổi tiếng, phải xếp hàng mới có thể mua được. Sáng sớm Diêu Phi đã đến đó mua, vì vậy không thể tuỳ tiện cho người khác: “Mang cho Thương Duệ đi, chị sẽ gọi điện thoại cho Thương Duệ.”
Diêu Phi mở cửa lên xe, ngồi ở ghế sau: “Cũng được chị.”
Tô Minh còn chưa bấm số điện thoại, Thương Duệ đã gọi điện qua.
“Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thương Duệ gọi tới rồi.” Tô Minh mở loa ngoài, uống thêm một miếng cà phê rồi mở lời: “Cậu chủ, chào buổi sáng nha!”
“Chào buổi sáng.” Giọng Thương Duệ trầm thấp, lười nhác vang vọng trong khoang xe, nghe khá thờ ơ.
Anh không nói gì, Tô Minh đợi nửa phút không nghe anh tiếp lời, bèn nhíu mày: “Cậu chủ à, cậu đang ngủ nướng hả?”
“Ngủ con khỉ, đang ở trên xe.” Thương Duệ cười xuỳ: “Sắp chụp tạo hình thì ai mà ngủ nổi.”
“Tôi đã bảo cậu chủ có kinh nghiệm lắm mà, sẽ không còn ngủ vào giờ này đâu.” Tô Minh ra chiều nịnh nọt hết sức rõ ràng: “Cậu ăn sáng chưa?”
“Ừ...”
“Ừ là ăn hay chưa? Nếu cậu chưa ăn, Diêu Phi của chúng tôi mang cho cậu bữa sáng nè. Là cửa tiệm sandwich mà cậu hay ăn đấy, là món mà cậu thích ăn ——” Tô Minh nhanh tay mở túi giấy dầu ra xem thử, Diêu Phi mua món nổi tiếng của tiệm này nên sẽ không dễ gây ra sơ sót: “Sandwich thịt bò bít tết.”
“Tôi thích ăn thịt bò bít tết lúc nào —— Ai mua chứ?” Thương Duệ kéo cao âm cuối. Giọng anh lúc sáng hơi trầm thấp, có lẽ là chưa tỉnh ngủ, mang theo vẻ buồn ngủ và lười biếng.
“Diêu Phi đó, sớm nay em ấy đi xếp hàng mua, tiệm này lần nào cũng phải xếp hàng rất dài, em ấy xếp hàng lâu lắm đấy.” Tô Minh quay lại nháy mắt với Diêu Phi, tiếp tục bịa chuyện: “Trước đó em ấy gọi cho tôi để tìm hiểu xem cậu thích ăn gì rồi mới đi xếp hàng mua đó. Cậu có ăn không?”
“Cũng được.” Ngữ điệu của Thương Duệ tỏ ra uể oải, nhưng chất giọng đã rõ hơn nhiều: “Mang tới studio đi, khoảng tám giờ hai mươi tôi đến.”
“Được rồi, tạm biệt.”
“Khoan đã.” Thương Duệ trầm ngâm một chốc: “Diêu Phi đổi số rồi à?”
“Đúng vậy, lúc trước Lý Thịnh gọi điện thoại uy hiếp em ấy, người của anh ta còn quấy rầy Diêu Phi. Tôi sợ gặp chuyện không may nên bảo em ấy đổi số rồi. Cậu vẫn chưa nhận được số mới hả? Cậu đợi lát.” Tô Minh quay lại nói với Diêu Phi: “Gửi số cho chị đi.”
Diêu Phi vội vã gửi số qua: “Quên —— gửi số mới của em cho anh Thương ạ, em xin lỗi.”
Diêu Phi nói xong lại tiện thể nhắn tin cho Thương Duệ: “Đây là số mới của tôi, Diêu Phi.”
“Chị mở điện thoại ở chế độ loa ngoài à?” Thương Duệ chợt hỏi một câu rất quái lạ.
“Đúng vậy, sao thế?”
Đầu bên kia điện thoại lặng yên chốc lát, ngay sau đó im bặt, Thương Duệ cúp máy rồi.
“Tính cách thiếu gia thật đấy, nói cúp máy là cúp máy à.” Tô Minh đặt di động sang một bên, quay lại dặn dò Diêu Phi: “Em lại gửi tin nhắn cho cậu ấy đi, cậu hai này được tâng bốc dữ lắm. Lúc chụp hình em nhớ chú ý một chút, đừng chọc cậu ấy, vuốt lông được người này thì khoẻ rồi. Cậu ấy thích mềm không thích cứng, dỗ dành cậu ấy đôi câu là muốn gì có đó. Trái lại, sức phá hoại của cậu ấy kinh khủng khiếp lắm.”
Nghe giống Husky quá nhỉ.
“Bộ phim này dự tính sẽ quay trong vòng ba tháng, em tạo được mối quan hệ tốt với cậu ấy là ổn.” Tô Minh mở túi sandwich ra: “Ở cùng nhau cho tốt, không chừng có thể kết thêm được nhiều bạn bè đó. Thương Duệ rất rộng rãi với bạn bè, còn chia sẻ tài nguyên mà cậu ấy có nữa, hai bên cùng có lợi. Sau này nếu có bữa ăn sáng thế này nữa thì em nhớ sẵn tiện mang cho cậu ấy một phần nhé. Đừng bận tâm cậu ấy nói gì, cứ ném cho cậu ấy là được. Tin chị đi, xác suất được báo đáp cao hơn nhiều so với con rùa của hồ ước nguyện nữa cơ.”
Diêu Phi gật đầu.
Phía trước là đèn đỏ, Chu Đỉnh lấy điện thoại di động ra nhìn thử: “Đạo diễn Vinh tới rồi, anh đi đón đạo diễn Vinh đây. Không đi với các em được nữa, tổng giám đốc Tô thay tài cho anh khi đến đầu đường trước mặt nhé, trợ lý của anh sẽ tới đón anh.”
“Đạo diễn Vinh? Vinh Phong?” Tô Minh kinh ngạc hỏi.
“Ừ, ông ấy bỗng nhiên quyết định muốn đến xem chụp ảnh tạo hình nên đã bay qua từ Hong Kong.” Chu Đỉnh giơ đồng hồ lên xem thời gian: “Nửa tiếng nữa máy bay sẽ đáp xuống.”
Tô Minh để cà phê xuống: “Ông ấy có nói chuyến này tới đây làm gì không? Đến vì chuyện chụp tạo hình nhân vật thôi hả?”
Ban đầu Vinh Phong đồng ý tới đây làm giám chế cho “Giữa Hè”, nhưng với tính cách đó của Vinh Phong, trước đây ông ấy cũng từng làm giám chế cho bạn bè rồi. Đến tận khi bộ phim kết thúc, ông ấy còn chưa từng đến đoàn phim lần nào, vậy nên lần này làm giám chế “Giữa Hè” cũng chỉ thuận miệng đồng ý trên bàn rượu mà thôi.
Chẳng qua “Giữa Hè” chỉ chụp ảnh tạo hình thôi, vậy mà Vinh Phong lại đến đây.
Từ kính chiếu hậu, Chu Đỉnh nhìn thoáng qua Diêu Phi đang vùi đầu đọc kịch bản: “Ông ấy không nói cụ thể, nhưng mọi người đừng quá căng thẳng, bình thường thế nào thì cứ giữ nguyên thế đó thôi.”
Diêu Phi ngước nhìn về phía ghế lái, Vinh Phong muốn tới phim trường ư?
Vinh Phong là đại lão duy nhất thắng cả về danh tiếng và phòng vé điện ảnh trong vòng hai năm qua, là một đạo diễn vô cùng tài năng. Những năm trước ông ấy từng tham gia quay phim cho điện ảnh Hong Kong và giành được giải thưởng điện ảnh, quay phim nào được giải phim nấy. Mấy năm qua ông ấy tiến quân vào trong nước, bắt đầu quay phim thương mại, bộ phim thương mại đầu tiên đã vươn lên thành quán quân hằng năm của phòng bán vé.
Trên mạng bắt đầu có người mắng ông ấy kiêu căng hám tiền, có còn quay được những tác phẩm kinh điển như thuở trước không, mắng ông không còn là Vinh Phong của ngày xưa, hết thời, mất sạch khí phách. Đối diện với sự chất vấn gay gắt của truyền thông, ông ấy chỉ đáp lại năm từ: “Đánh con mẹ nó rắm.”
Ông biến mất hai năm, rồi lại đưa “Đông Phương” của Tư Dĩ Hàn xuất hiện trước mặt công chúng. Quán quân của phòng bán vé mùa xuân chính là “Đông Phương”. Diêu Phi từng đến rạp xem bộ đó, phim này quay cực kì tốt, phòng bán vé thu về ba tỷ, nhận thưởng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Mấy blogger điện ảnh đều đang dự đoán xem đội sáng chế của phim sẽ giành được bao nhiêu giải thưởng.
Vinh Phong dùng thực lực nói với mọi người, rằng Giang Lang (*) vẫn là Giang Lang, ông ấy vẫn đang ở đây.
(*) Giang Lang là một văn nhân tài hoa thời Nam - Bắc triều.
Ông muốn quay cái gì sẽ quay cái đó, muốn đoạt giải thưởng thì sẽ đoạt giải thưởng, muốn giải thưởng không xung đột với phòng bán vé thì tuyệt nhiên sẽ không xung đột.
Chu Đỉnh lái xe thêm mười phút rồi dừng lại ven đường, xách theo hai bữa sáng rồi sải bước đến và chui vào xe bảo mẫu màu đen ở bên kia. Xe hoà vào dòng xe và nhanh chóng biến mất.
“Sao Vinh Phong lại tới đây? Tới đây làm gì?” Tô Minh ngồi vào ghế lái thắt dây an toàn, sang số, xe từ từ trượt vào dòng xe đang di chuyển: “Diêu Phi, em biết Vinh Phong chứ?”
Diêu Phi gật đầu, trong giới điện ảnh và truyền hình ai không biết Vinh Phong?
“Một đạo diễn siêu lợi hại, thần tượng của em ạ.” Hiếm khi nghe được ngữ điệu này từ Diêu Phi, cô thật sự rất thích điện ảnh, rất thích nhà làm phim như Vinh Phong: “Ông ấy vô cùng vô cùng tài giỏi, mỗi một phim của ông ấy em đều xem hai lần trở lên. Ông ấy rất biết quay diễn viên, diễn viên nào dưới ống kính của ông ấy cũng cực kì có khuynh hướng cảm xúc.”
“Ông ấy rất biết tạo thần, trước kia cũng rất nhiều người mắng anh Hàn. Họ bảo kĩ năng diễn xuất của anh ấy quá tệ, chỉ được cái mặt đẹp. Mặt đẹp đến không thiết thực, không thích hợp với điện ảnh, đóng phim là quá sức.” Tô Minh cười: “Vinh Phong nhặt anh Hàn về, quay một bộ phim, trực tiếp phong thần luôn. Từ đó anh Hàn thoát khỏi cái mác thần tượng thịt tươi, chính thức trở thành diễn viên đỉnh cao nhất có cả thực lực và lưu lượng.”
“Có lẽ, chính bản thân đạo diễn Vinh Phong là thần rồi ạ.” Diêu Phi đã xem bộ phim giúp Tư Dĩ Hàn phong thần kia rồi, anh ấy diễn vai thiếu niên trong đó. Thú thật, lúc Tư Dĩ Hàn quay bộ này, kĩ thuật diễn xuất không quá chín muồi. Không phải anh ấy không diễn ra hồn nhân vật, mà kĩ thuật diễn của chính bản thân anh ấy chưa tới. Tuy nhiên, Vinh Phong rất biết quay, ông ấy đã hoà điểm trúc trắc này nhập vào nhân vật. Sau khi xem xong bộ phim, không ai sẽ liên tưởng một thiếu niên tối tăm với một Tư Dĩ Hàn rạng rỡ cả: “Thầy Tư Dĩ Hàn dưới ống kính của ông ấy đã được chia nhỏ và xây dựng lại, chắt lọc những gì tinh tuý và loại bỏ đi phần cặn, ông ấy rất biết dùng diễn viên ạ.”
“Chị là fan mười năm của anh Hàn nhé, không cho phép em nói anh ấy có cặn.” Tô Minh bật cười: “Nhưng em đánh giá rất chuẩn, đạo diễn giỏi có thể thay đổi diễn viên. Nếu em có thể tham gia vào đoàn phim của Vinh Phong, vậy em sẽ cao hơn một bậc rồi.”
Diêu Phi giật mình, cô không dám tơ tưởng.
Truyền thông SW có phòng chụp ảnh chuyên nghiệp, chụp tạo hình nhân vật đều được chụp ở đây. Tô Minh lái xe của Chu Đỉnh đi thẳng vào bãi đậu xe ở tầng ngầm của toà nhà văn phòng, nơi truyền thông SW toạ lạc. Bên này có thang máy nối thẳng lên truyền thông SW, mà sẽ không gặp phải người của những công ty khác.
Tô Minh đậu xe vào vị trí, đưa phần ăn sáng còn lại cho Diêu Phi: “Đưa cho một mình Thương Duệ là được, vậy cậu ấy sẽ thấy mình khá đặc biệt, cậu ấy thích đặc biệt mà.”
Diêu Phi cầm đồ ăn sáng, đeo khẩu trang lên rồi gật đầu.
“Chị sắp xếp cho em một trợ lý, lát nữa em sẽ được gặp.” Tô Minh giẫm giày cao gót, cầm túi, đóng cửa xe rồi đi đến thang máy. Chị ôm vai Diêu Phi: “Đừng căng thẳng quá, chụp tạo hình nhân vật không phức tạp lắm đâu.”
Diêu Phi hồi hộp vì cô có thể sẽ được gặp Vinh Phong, chứ trong phim cô sẽ không bao giờ hồi hộp thế này, bởi đó là thế giới của cô: “Em biết rồi ạ.”
Hai người đi vào thang máy riêng, nhấn tầng thứ hai mươi chín.
Thang máy dừng lại ở lầu một.
Cửa thang máy mở ra. Ngước mắt, Diêu Phi thấy một người đàn ông cao ráo đeo khẩu trang màu đen, mặc áo khoác vải tuýt dài màu xám khói đang đứng ở ngoài cửa. Áo khoác không cài cúc, anh thản nhiên đút tay vào túi quần, đôi chân thon dài thẳng tắp hơi mở ra. Nghe tiếng, anh nhướng mắt, đôi mắt hoa đào sắc bén dưới hàng mi dày.
Vừa lúc đối diện với Diêu Phi.
“Chào buổi sáng, anh Duệ.” Tô Minh mở lời trước, cười chào hỏi: “Trùng hợp vậy? Chúng ta đến cùng giờ, còn có thể vào cùng một thang máy nữa.”
Diêu Phi lùi về sau một bước, lưng tựa sát vào vách thang máy. Cô ngước mắt và đối diện với ảnh ngược phản chiếu ánh nhìn của Thương Duệ qua cửa thang máy kim loại không nhiễm một hạt bụi. Hốc mắt Thương Duệ khá sâu, xương lông mày có phần nghiêm nghị, mắt anh vừa đen láy vừa lạnh lùng.
Trợ lý và người đại diện của Thương Duệ cũng vào thang máy. Anh có hai trợ lý, họ đã che mất ảnh phản chiếu trên cửa thang máy. Diêu Phi chỉ thấy được bả vai Thương Duệ, nhớ lại lần gặp mặt tại cửa thang máy ở phim ảnh Hạ Minh, tạo hình ưu tú của Thương Duệ đặc biệt lịch sự và có phần hư hỏng, trông chẳng giống người tốt lành gì. Hôm nay phong cách ăn mặc của anh theo hơi hướng công sở, chỉ có điều dáng đứng và tư thế đút tay vào túi kia quá lộ liễu, trông như một tổng giám đốc trẻ tuổi đang đi làm vậy.
“Đúng là tình cờ thật.” Miệng Thái Vĩ hơi co rút, anh ta không muốn vạch trần rằng người nào đó đã đứng đây năm phút rồi. Anh ta còn đang suy đoán chắc Thương Duệ đang muốn chờ thang máy này đơm hoa kết trái hay gì, suy cho cùng thang máy độc quyền chỉ có một, không có chuyện anh ghét cái thang máy này được. Kết quả thang máy lên tới, trong đó có Tô Minh và Diêu Phi đang đứng. Thương Duệ cất bước vào thang máy như không có chuyện gì xảy ra và đứng gần Tô Minh.
Thái Vĩ nhìn mà da đầu tê rần.
“Đúng là rất trùng hợp.” Thái Vĩ nhìn Tô Minh rồi lại nhìn sang Thương Duệ, đừng nói Thương Duệ đang ngồi chồm hổm chờ Tô Minh đấy? “Hôm nay tổng giám đốc Tô ăn mặc trông đẹp thật nha.”
“Có ngày nào mà tôi không đẹp đâu?” Tô Minh khoanh tay nhìn Thái Vĩ, quan sát anh ta từ trên xuống dưới: “Sếp Thái, ừm —— ăn mặc cũng bảnh lắm.”
Điện thoại của Diêu Phi chợt reo lên, âm báo tin nhắn của cô là tiếng sóng biển. Mở điện thoại di động ra, Diêu Phi thấy là tin nhắn đến từ Thương Duệ: Đồ ăn sáng.
Cầm điện thoại, Diêu Phi ngẩng đầu nhìn sang tay Thương Duệ. Lưng anh thẳng tắp đối diện với mình, Diêu Phi thật muốn xem thử vẻ mặt của anh qua thang máy. Thương Duệ nghiêng đầu nhìn qua, lông mi đen như quạ buông xuống. Sống mũi của anh rất cao, giữ lấy khẩu trang tạo thành một đường cong cực thẳng. Ngón tay mảnh khảnh hiện rõ đốt xương ở bên dưới đang cong lên khiến khớp trên mu bàn tay rõ nét hơn, đèn thang máy chiếu lên ngón tay anh trông thành kính hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
Diêu Phi treo túi giấy bữa sáng lên ngón tay Thương Duệ, không biết Thương Duệ đang suy nghĩ gì, đột nhiên đưa tay lên. Ngón tay bỗng chốc chạm vào một cái gì đó thật ấm áp. Họ đồng loạt rút tay về, túi giấy vừa lúc trượt lên tay Thương Duệ, anh nhanh chóng gập ngón tay hòng giữ chặt sợi dây của túi giấy, cà phê trong túi lung lay mạnh rồi lại đứng vững tại vị trí đựng ly.
May thay cà phê không bị vương vãi ra, Diêu Phi dời mắt khỏi tay anh, sau đó ngẩng đầu chợt thấy Thương Duệ vẫn chưa thu lại ánh nhìn, anh đang quan sát mình. Diêu Phi chớp chớp mắt, đưa bữa sáng rồi, anh còn muốn gì nữa?
Thương Duệ từ từ thôi không nhìn nữa. Anh xoay lưng về phía Diêu Phi, cầm điện thoại di động mở khoá màn hình.
Diêu Phi thở phào, tay đặt về túi, lau mạnh vào áo. Điện thoại di động lại vang lên tiếng sóng biển, cô lấy điện thoại di động ra, thấy một tin nhắn đến từ Thương Duệ: “Cô cố ý sờ tay tôi đấy à?”
Danh Sách Chương: