Diêu Phi và Tô Minh cùng vào nhà hàng. Lần đầu tiên cô tới nhà hàng này khi cô vừa nhận được kịch bản “Giữa Hè”. Thương Duệ nhắn tin, yêu cầu cô từ bỏ vai diễn. Khi đó cô muốn dúi đầu Thương Duệ vào thùng rác, nhưng chỉ dám nghĩ trong đầu thế thôi, dù là quá khứ hay hiện tại, cô cũng không thể ấn đầu cậu hai nhà họ Thương vào thùng rác được.
“Ngày một tháng chín ‘Tình Yêu Lặng Lẽ’ sẽ khai máy, ngày mười em nhớ qua đó tạo hình nhé.”
Diêu Phi đưa ô cho nhân viên, ngoài trời vẫn còn mưa. Mưa mùa hè vừa nóng vừa hầm, tạo cho người ta cảm giác như đang ngâm mình trong hơi nước. Diêu Phi đi từ bãi đậu xe đến nhà hàng, lòng bàn tay hơi ươn ướt và dính dính.
“Em biết rồi ạ.”
“Nếu em không muốn uống rượu thì chị sẽ nói với người ngoài rằng em dị ứng cồn.” Tô Minh nói: “Sẽ không ai dám ép em uống rượu đâu.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Tô, không cần đâu ạ.” Diêu Phi không có ấn tượng tốt về rượu, nhưng hôm nay cô phải uống chút rượu thôi: “Em cũng nên kính mọi người một ly chứ ạ. Mọi người rất săn sóc em, cảm ơn mọi người đã cho em cơ hội.”
“Em có năng lực mới có cơ hội.” Tô Minh nắm vai Diêu Phi: “Cơ hội này do chính em giành được.”
Diêu Phi mỉm cười không nói tiếp nữa.
Đoàn phim bao trọn tầng một của nhà hàng, Diêu Phi là vai chính nên đương nhiên sẽ ngồi vào vị trí chủ chốt. Đạo diễn đi đón biên kịch chưa đến. Diêu Phi lấy điện thoại di động, bật Weibo.
Đóng máy rồi, cô phải đăng lên Weibo thôi.
Ghế bên cạnh bị kéo ra tạo thành tiếng vang, Diêu Phi ngước mắt, chợt đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của Thương Duệ.
Thương Duệ kéo ghế ra, bước chân qua và ngồi xuống bên cạnh, kèm với mùi hương gỗ thoang thoảng. Anh gác chân lên, dựa lưng vào ghế: “Em chạy nhanh ghê nhỉ.”
Lúc này Diêu Phi không màng tiếp lời, thẳng thừng quay đi tiếp tục biên soạn bài Weibo của mình.
“Đang viết cảm nghĩ cho ngày đóng máy hả?” Thương Duệ cúi người đến, kề gần sát cô: “Muốn viết gì? Cảm ơn tôi à?” Cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, Diêu Phi nhanh chóng nhích sang bên cạnh.
“Cách xa tôi thế làm gì?” Thương Duệ lại dựa người ra sau, khoanh tay nhìn cô. Anh cảm thấy Diêu Phi đang tránh né anh, chừng mấy ngày trước cô đã vậy rồi.
“Kẻo bị nghi ngờ.” Diêu Phi viết: Tạm biệt, Hạ Dao.
Nhấn gửi.
“Em đang sợ bị nghi ngờ với tôi?” Thương Duệ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm sườn mặt của Diêu Phi: “Cần vậy sao?”
“Tại sao lại không cần?” Diêu Phi đăng Weibo xong, cầm nước trên bàn lên uống một ngụm: “Nên tránh, sau khi chúng ta đóng máy nên trở về với thực tế rồi. Cần phải thoát vai, ít nhất trong mấy tháng này đừng liên lạc với nhau. Có lẽ sau này cũng không cần liên lạc lại nữa, nếu quá thân thiết trong khi không phải đang PR thì sẽ dính scandals đấy, sẽ phiền phức cho cả anh và tôi.”
Mắt Thương Duệ lạnh đi, hoàn toàn buốt giá. Quai hàm anh căng lên thành một đường lạnh lùng, anh nhìn thẳng vào Diêu Phi.
Trước đây, có những kẻ dù bắn đại bác cũng không dính dáng gì đến anh luôn cực lực lăng xê “tình yêu đích thực” với anh, còn Diêu Phi quả thật chưa từng dính scandal gì với anh, một lần cũng không. Thậm chí đoạn video PR câu fan lần đó, cô đã đăng Weibo kèm theo nội dung là “Các bạn”.
“Em sợ dính scandals với tôi vậy sao? Tôi và em là scandal sao? Tôi nghĩ chúng ta không có gì phải trốn tránh cả.”
“Chúng ta ngoài hợp tác ra còn có mối quan hệ nào khác ư?” Diêu Phi đặt điện thoại di động xuống, nhìn sang Thương Duệ: “Thương Duệ, bộ phim kết thúc rồi. Chúng ta cũng phải ra khỏi ‘Giữa Hè’ thôi, tách khỏi nhân vật, thoát khỏi những cảm xúc kia. Anh là Thương Duệ, tôi là Diêu Phi.”
“Anh Duệ!” Hứa Chi Liêu, diễn viên đóng vai Tần Triều tới chào hỏi, vô cùng nhiệt tình.
Thương Duệ vô cảm gật đầu với cậu ta, giọng điệu dửng dưng: “Đừng nói chuyện với tôi, tìm chỗ ngồi cách xa tôi nhất, đi đi.”
“Chị Phi, chúc mừng đóng máy nhé.” Hứa Chi Liêu nhỏ hơn Diêu Phi và Thương Duệ, là nghệ sĩ mới ký hợp đồng của Truyền thông SW: “Em chào hỏi chị Phi rồi đi ạ, không quấy rầy anh chị nữa.”
“Cảm ơn.” Diêu Phi mỉm cười bắt tay cậu ta. Sau đó, cậu ta vui vẻ rời đi.
“Em cười với cậu ta làm gì?” Thương Duệ cụp mi, tập trung vào ngón tay của Diêu Phi. Trong lòng hơi buồn bực, máy điều hòa trong nhà hàng mở quá thấp, anh thở không nổi: “Cậu ta còn chẳng đẹp trai bằng tôi.”
“Anh Duệ.” Diêu Phi mở lời, cô không tài nào gọi Thương Duệ là anh Duệ được. Ban đầu cô gọi anh Thương, sau đó là cậu chủ hoặc Thương Duệ, thỉnh thoảng mới kêu là anh Duệ. Tiếng “anh Duệ” này không khác biệt gì với cách những người khác gọi Thương Duệ, giọng cô vô cùng nghiêm túc: “Anh không phải là Thịnh Thời, và tôi không phải là Hạ Dao.”
“Thật sao? Cô nhập vai thật à?” Thương Duệ nhìn lên, từ làn da mịn màng của Diêu Phi từng tấc chuyển đến cằm. Thật trùng hợp, Diêu Phi lại mặc áo sơ mi đen, giống với chiếc áo cô đã mặc khi họ ăn tối ở đây lần trước.
Tóc buộc đuôi ngựa để lộ phần cổ trắng nõn, cô rất gầy. Da trắng theo kiểu lành lạnh, lúc không cười trông cô như một miếng băng mỏng đang lững lờ trôi trên mặt nước, trong suốt và lạnh lùng.
“Diễn viên không nhập vai sẽ không tạo ra được một tác phẩm tốt.” Diêu Phi thản nhiên đặt tay lên bàn, gõ nhẹ: “Trong lúc quay phim, diễn viên nên nhập vai, đây là tố chất cơ bản của diễn viên.”
Thương Duệ thả chân xuống, bưng nước trên bàn lên uống cạn. Anh quay sang, nhíu mày nhìn Diêu Phi chằm chằm, thấy hơi khó chịu: “Gì mà nhập vai? Hôn nhau, lên giường, em tặng quà cho tôi đều là vai diễn thôi à?”
“Tặng gì cơ?” Diêu Phi sửng sốt, lên giường lúc nào chứ? Chỉ là cảnh giường chiếu thôi mà.
“Nước hoa.” Thương Duệ nhìn xoáy vào mắt Diêu Phi: “Diêu Phi, tôi có thể chấp nhận việc em cần thời gian ——”
“Trước kia anh dùng loại nước hoa giống với Lý Thịnh, tôi rất ghét mùi nước hoa đó. Rất xin lỗi, lúc ấy tôi nên thành thật nói rõ cho anh biết, nhưng tôi sợ anh tức giận cáu kỉnh không nhận. Chúng ta phải làm việc cùng nhau, thường xuyên tiếp xúc gần, mùi hương đó khiến tôi không thể nhập tâm được.”
Thương Duệ cụp mắt, hàng mi tạo thành một bóng mờ dưới mắt anh.
“Trong lúc quay phim vì cần sự chuyển dời tình cảm, có lẽ chúng ta sẽ tưởng tượng rất tốt đẹp về đối phương. Rót hào quang trong kịch bản vào diễn viên, khi nhập vai thì chính bản thân diễn viên cũng sẽ lây nhiễm một ít hào quang của kịch bản. Đôi khi diễn viên không thể phân biệt được cảm xúc đó cụ thể đến từ đâu, nhẫm lẫn giữa thực tế và ảo tưởng đến mức mất đi khả năng phán đoán đối với người kia. Thật ra, thực tế không hề tốt đẹp như vậy, nó chỉ là bộ lọc của phim thôi. Vì thế, tóm lại khi phim điện ảnh tình yêu kết thúc, vai chính cần phải tách nhau một khoảng thời gian để nhận ra sự khác biệt giữa phim và thực tế.” Diêu Phi giải thích một hơi.
“Vậy cô —— lúc chạy bộ, ảo tưởng cô đã nói đó là gì?” Thương Duệ ngước mắt, đôi mắt đen láy và sắc bén.
“Là kịch bản ‘Đêm Xuân’. Lúc ấy, tôi không thể nhập vai được nên tôi muốn tìm điểm nào đó để có thể vào vai. Kịch bản ‘Đêm Xuân’ mãi là tiếc nuối của tôi, trong một khoảng thời gian rất dài tôi đã dựa vào kịch bản ấy để nuôi dưỡng cảm xúc tiếc nuối.” Diêu Phi không biết tại sao Thương Duệ hỏi chuyện này. Cô cảm thấy những lời khi đó rất bình thường, hẳn sẽ không tạo cho Thương Duệ bất kì hiểu lầm hiểu nào mới đúng: “Sao thế?”
“Vậy nên, tất cả tình cảm đều đến từ diễn xuất?” Yết hầu Thương Duệ nhúc nhích, khóe mắt ửng đỏ, nhưng ngữ điệu vẫn bình tĩnh và chậm rãi: “Tôi và em.”
“Không khác là bao.” Diêu Phi đón nhận ánh mắt anh: “Nếu tôi nhớ không lầm, trước khi vào đoàn anh rất ghét tôi mà. Chúng ta còn từng ăn cơm ở nhà hàng này nữa, anh nhớ không? Lúc đó anh khuyên tôi từ bỏ vai diễn. Không có kịch bản thì bây giờ anh vẫn sẽ ghét tôi lắm nhỉ.”
“Khi ấy tôi không biết em cưỡng hôn tôi vì bị bỏ thuốc, không liên quan gì đến kịch bản cả. Không có kịch bản, sau khi tôi hiểu rõ sự thật thì cũng sẽ không ghét em đâu.” Thương Duệ dựa vào lưng ghế, anh cụp mắt xuống cố sức che giấu toàn bộ cảm xúc. Giọng anh vô cùng trầm thấp, anh chầm chậm nhấn từng từ: “Có lẽ, thời gian chúng ta quay phim quá lâu nên em không phân biệt được cảm tình của em với tôi, và lầm tưởng tất cả chỉ là diễn xuất. Diêu Phi, em cũng không phải là một người có thể nhìn nhận rõ tình cảm của mình.”
Đạo diễn dắt biên kịch vào phòng, Tô Minh và Chu Đỉnh nối gót theo sau. Họ vừa đi vào thì những người khác vội vây xung quanh, trong phòng sôi nổi hẳn lên.
Diêu Phi tiếp lời: “Tôi nghĩ mình không có chướng ngại về nhận thức. Bộ phim đã kết thúc rồi.”
Những gì nên nói cô đã nói xong, cô và Thương Duệ phải trở về thế giới của mình thôi. Cô đứng dậy định đi đến chào hỏi đạo diễn.
“Chắc không phải em đã thích tôi từ lâu rồi đó chứ?” Chất giọng trầm thấp của Thương Duệ chậm rãi vang lên, như thể anh đã nhìn thấu mọi chuyện: “Kịch bản lẫn lộn với thực tế, em không thể phân định được đâu là thực tế và đâu là kịch bản. Em sợ phải đối diện với tình cảm thật của mình nên mới kết luận một cách võ đoán rằng tất cả đều là diễn.”
Diêu Phi quay lại nhìn Thương Duệ: “Thương Duệ, tôi chưa từng thích ——”
“Được thôi, chúng ta nên tách ra một khoảng thời gian để thoát vai, rời khỏi Thịnh Thời và Hạ Dao.” Thương Duệ đưa tay cầm ly rượu trên bàn lên uống hết nửa ly, rồi đứng lên, khom lưng cụng vào cái ly rỗng trước mặt Diêu Phi tạo nên một âm thanh lanh lảnh, anh bưng ly uống cạn. Chất lỏng đỏ thẫm dính trên môi anh, môi anh rất đỏ, mắt hoa đào vừa đen vừa sâu, anh nhìn Diêu Phi đăm đăm: “Thời gian sẽ chứng minh rằng tình cảm của em với tôi không phải là diễn. Em thích tôi.”
Thương Duệ đặt ly rượu xuống, đứng dậy chỉnh trang lại áo sơ mi trắng, sải bước rời khỏi bàn, đi về phía cửa ra vào.
“Thương Duệ, cậu đi đâu vậy?” Tư Dĩ Hàn vừa định ngồi xuống, chợt thấy Thương Duệ đi ra ngoài, bèn cau mày nói: “Sắp nhập tiệc rồi.”
“Tôi không ăn, mọi người ăn đi.” Thương Duệ đi thẳng ra ngoài, lướt qua mọi người ra khỏi cửa.
Vừa về từ phòng vệ sinh, Thái Vĩ thấy bóng lưng Thương Duệ thì chau mày.
“Sếp Thái?” Tư Dĩ Hàn nhìn Thái Vĩ, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thái Vĩ lập tức nhìn sang Diêu Phi, Diêu Phi đứng trước bàn ăn, trông không rõ vui giận, cô vẫn như mọi ngày lãnh đạm và không biểu lộ cảm xúc gì. Thái Vĩ đoán được chuyện đã xảy ra, có lẽ Diêu Phi đã nói rõ mười mươi với Thương Duệ: “Không có gì, không có gì đâu. Mọi người cứ ăn trước đừng để ý đến cậu ấy. Đoán chừng dạ dày cậu ấy không thoải mái, đợt này cậu ấy phải thức đêm quay phim, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật nên bệnh bao tử tái phát vài lần ấy mà. Chắc cậu ấy không quay lại đâu, để tôi đi kiếm gì đó cho cậu ấy ăn, tôi đi xem cậu ấy đây. Xin lỗi, phải bỏ lỡ tiệc đóng máy rồi.”
“Đều là người mình cả, đừng khách sáo, hôm nào cùng nhau ăn một bữa.” Du Hạ nói: “Anh cứ đi xem cậu ấy đi.”
Thái Vĩ xoay người rảo bước ra khỏi nhà hàng, đuổi theo Thương Duệ.
“Thương Duệ có bệnh bao tử hả?” Du Hạ thắc mắc: “Quen biết cậu ấy nhiều năm mà em còn chưa từng trông thấy sắc mặt cậu ấy tồi tệ đến vậy, chắc bệnh bao tử nghiêm trọng lắm rồi nhỉ?”
Thương Duệ thật sự bị bệnh đau bao tử, lúc ở trên đảo tối nào Diêu Phi cũng bị anh nhường mì cho ăn, bởi vậy cô luôn thầm mắng trong lòng. Làm gì có nghệ sĩ nào ăn nhiều nước tinh bột đến thế, Thương Duệ đáp rằng ăn vậy dạ dày sẽ thoải mái. Diêu Phi mới biết anh có bệnh bao tử, ăn nước mì để dưỡng dạ dày.
Một anh chàng cao quý là thế, nhưng chẳng hiểu sao lại mắc bệnh đau bao tử. Tuy nhiên, việc anh đi ra ngoài, tuyệt đối không phải là vì bệnh bao tử đó.
————
Thương Duệ đi thẳng ra khỏi nhà hàng, trợ lý đưa ô nhưng anh không đoái hoài đến, cũng không thèm nhận, mà trực tiếp dầm mưa. Nước mưa thấm ướt quần áo, anh đút hai tay vào túi, bước đi trong màn mưa, vừa ngẩng đầu nhìn những toà nhà đối diện bên kia sông.
Thời tiết vô cùng âm u, chân trời có màu than chì. Mặt sông dày đặc sương mù, mưa như trút nước phủ khắp mặt đất, nhuộm trời đất thành một màu u ám. Lông mi và chân mày đen thẫm của anh bị ướt sũng nước, anh cụp mi mắt khiến một giọt nước theo đó lăn dài xuống.
Trước đây Diêu Phi từng hỏi anh tại sao vào vai chậm, thật ra anh sợ trả giá bằng tình cảm. Anh sợ trong khi mình đã dâng hiến tình cảm thì người khác vẫn đứng trên bờ. Anh sợ chỉ có mình chìm sâu vào đó và trở thành một trò cười.
Sự kiêu ngạo của anh không cho phép như vậy.
Nhưng rồi ánh mắt của Diêu Phi đã khiến anh tin rằng, trong vở kịch này không phải chỉ có một mình anh, thế nên Thương Duệ lập tức nhảy vào không chút lưỡng lự. Tuy nhiên, không phải vào kịch bản của bộ phim, mà vào kịch bản của riêng một mình Diêu Phi.
“Anh Duệ.”
Một chiếc ô che trên đầu anh, Thương Duệ ngoảnh lại thấy Thái Vĩ thì cau mày: “Anh ra ngoài làm gì? Sếp Thái, anh không ở lại tiếp chuyện với mọi người à?”
“Cậu sao thế?” Thái Vĩ hỏi: “Không ăn cơm luôn à? Muốn về không? Dẫu sao cũng phải ăn xong tiệc đóng máy đã chứ. Cậu là nam chính, nói đi là đi ngay sao được.”
Thương Duệ chìa tay, giọng rất lạnh nhạt: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
“Cậu uống rượu rồi hả? Cậu không thể lái xe được.” Thái Vĩ ngửi được mùi rượu trên người Thương Duệ: “Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi.”
“Năm Xưa.”
Năm Xưa là quán bar Thương Duệ kinh doanh tại Thượng Hải. Anh có rất nhiều quán bar. Đây là anh quán anh thích nhất tại Thượng Hải, vô cùng có tính bảo mật.
“Đi thôi, tôi đưa cậu đi.” Ban ngày ban mặt mà đi bar? Cậu ấy điên rồi chắc.
Thương Duệ đút tay vào túi, đầu ngón tay lại đụng phải một thứ nhòn nhọn bằng kim loại trong túi quần. Anh rút tay ra, kẹp viên kim cương trong suốt đó giữa ngón trỏ và ngón cái rồi cất giọng cực kì thấp: “Khuyên tai này đẹp không?”
Trên khuyên tai bạch kim được đính một viên kim cương, phong cách rất đơn giản.
“Kim cương lớn thật đấy.” Thái Vĩ tặc lưỡi, hỏi: “Cậu mua lúc nào vậy? Tôi nghĩ cậu không thích đeo kim cương cỡ lớn mà? Sao chỉ có một chiếc thế?”
Thương Duệ vân vê phần đuôi nhọn của khuyên tai bạch kim, ngón tay khẽ xoa tròn. Động tác ấy khiến bề mặt kim cương trong suốt của chiếc khuyên tai ánh lên lấp lánh.
“Đẹp không?” Anh hỏi lại.
“Đẹp lắm.” Thái Vĩ không hiểu ý anh, đành khen ngợi: “Trông rất đẹp.” Viên kim cương lớn ngần này chắc chắn rất đắt, có thể xấu được à?
Thương Duệ ra khỏi chiếc ô, sải bước đi đến rìa đài quan sát. Dưới chân là sông Hoàng Phố cuồn cuộn, anh giơ tay ném mạnh khuyên tai ra ngoài. Chiếc khuyên bay theo đường parabol trên không trung và rơi tõm xuống sông. Khuyên tai quá nhỏ nên nó mau chóng biến mất tăm.
Thái Vĩ cầm ô, miệng há hốc, trong phút chốc anh ta không thốt lên được tiếng nào.
Kim cương lớn vậy mà, ném đi thế ư?
Thương Duệ đút hai tay vào túi, đứng thẳng trước lan can bờ sông, áo sơ mi trắng đã ướt đẫm và bám chặt vào đường cong sống lưng. Anh ngẩng đầu lên, quai hàm nhướng cao tạo thành một đường cong ngạo mạn: “Quà đóng máy của cô ấy mất rồi, đó chính là tiếc nuối của cô ấy.”