• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Phi có ba là huấn luyện viên võ thuật, lúc sáu tuổi cô đã có thể đánh cho đám con trai cao hơn cô một cái đầu trong xóm phải về nhà gọi mẹ, tốt nghiệp xong công việc đầu tiên cô làm là tay anh chị cho công ty đòi nợ. Sau đó trời xui đất khiến cô được vào Hoành Đi3m đóng vai phụ, vì mức lương cao và không yêu cầu tuổi tác nên cô đã ở lại.
 
Trước Tiền Anh, không phải không ai phát hiện ra vẻ đẹp của Diêu Phi nhưng không ai dám đụng vào cô mà thôi.
 
Ban đầu Tiền Anh tỏ ra rất chính trực, là một anh lớn cực kỳ đáng tin cậy. Diêu Phi tin Tiền Anh và quả thật cô cũng đi theo Tiền Anh vào cái thế giới ảo tưởng đó. Mãi đến khi Tiền Anh đưa cô lên giường Lý Thịnh, Diêu Phi mới vỡ lẽ thế giới mà Tiền Anh cho cô thấy không phải là dáng vẻ vốn có của nó.
 
Cô chỉ là món hàng chờ định giá bán trong tay Tiền Anh thôi.
 
Cơn choáng váng ập đến, nỗi sợ hãi dâng trào, cổ họng phát nhờn đầy khô khan. Diêu Phi thô bạo đẩy Tiền Anh ra, lùi một bước dài về sau. Cô hơi buồn nôn, có một sự khuấy động kỳ lạ sâu trong thân thể, tuy nhiên giọng nói của cô khá bình tĩnh: “Có gì đó trong rượu.”
 
“Diêu Phi, cô uống nhiều quá nên cũng suy nghĩ nhiều rồi, rượu ở đây rất sạch sẽ.” Tiền Anh xoa cổ tay gần như sắp gãy lìa. Gã không biết một Diêu Phi gầy yếu lấy đâu ra sức mạnh kinh khủng thế. Ban nãy gã còn nghĩ hôm nay cổ tay mình sẽ bị gãy tại đây luôn chứ.
 
Diêu Phi đúng là một con điên.
 
Tiền Anh quay đầu lại liếc nhìn Lý Thịnh, thật ra gã không muốn đến gần nhưng sếp lớn phía sau rất muốn chiếm được Diêu Phi tối nay. Gã nuốt nước bọt rồi đến gần Diêu Phi: “Tôi tới đỡ cô nhé, cô uống nhiều quá, chắc đứng không vững đâu nhỉ.”
 
“Anh dám tới đây tôi sẽ đâm chết anh.” Diêu Phi rút dao gọt trái cây trong túi ra và chĩa vào Tiền Anh. Ý thức của cô đã hơi tan rã, bằng vào sức mạnh ý chí cô cố gượng lùi lại: “Tôi không sợ chết, anh biết mà. Tôi giết một huề vốn, hai được lời. Anh Tiền, anh muốn thử không? Tôi bảo đảm sẽ đâm vào đúng chỗ trí mạng, cho anh chết trong vòng năm phút thôi. Nể mặt tình bạn bè giữa chúng ta, tôi sẽ không bắt anh chịu quá đau đâu.”
 
Tiền Anh dừng bước.
 
Tiền quan trọng nhưng mạng quan trọng hơn. Gã tin Diêu Phi dám, đây cũng là lý do bao nhiêu năm qua họ chỉ có thể ép buộc Diêu Phi trên văn bản hợp đồng mà thôi.
 
Cái gì Diêu Phi cũng dám, cô là cô nhi, không vướng bận điều gì.
 
“Cô điên rồi sao!” Tiền Anh quay lại nhìn Lý Thịnh. Sắc mặt Lý Thịnh xấu đến khôn cùng, tuy vậy anh ta không đứng dậy đến gần Diêu Phi. Tiền Anh tỏ ra nghênh ngang: “Mau bỏ dao xuống, nếu cô bị chụp được thì đời này cô đừng hòng trở mình, cô còn muốn đóng phim không hả? Diêu Phi, cô bình tĩnh lại đi. Chẳng qua cô chỉ uống nhiều quá thôi, má nó ai rảnh bỏ thuốc cô chứ? Có phải cô có chứng hoang tưởng bị hại không vậy.”
 
Tiền Anh thầm chửi thề, Lý Thịnh lấy gã ra làm súng, còn mình trốn đằng sau thu lợi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Cái tên Lý Thịnh chết bầm này.

 
“Tiền Anh.” Lý Thịnh gửi một tin nhắn bằng tay, ra hiệu cho Tiền Anh tiến lên: “Thuyết phục bé Diêu Phi qua đây.”
 
Ngay sau đó, một chai rượu đỏ bay thẳng tới mặt Lý Thịnh. Lý Thịnh trợn mắt, không kịp xoay sở, rượu đỏ thẫm nổ tung trên đầu, chai thuỷ tinh bị ném trúng vào đầu của anh ta.
 
Diêu Phi giơ chân đoan quyết đạp Tiền Anh ngã lăn quay rồi cầm cái gạt tàn thuốc thuỷ tinh gần đó nện vào đầu Tiền Anh. Gã lập tức chảy máu. Cô lùi lại, dao găm rơi vào trong tay áo, cô kéo cửa phòng xông ra ngoài. Gió mát ập đến khiến cô phải lắc đầu. Nhạc nhẹ vang trên hành lang, mùi hương gỗ đàn thoang thoảng bên mũi. Cô trở tay đóng cửa lại và nhìn về phía thang máy.
 
Thang máy đang đi lên.
 
Không biết bọn chúng đã bỏ thuốc gì vào, loại thuốc này mạnh quá. Trong lúc Diêu Phi bàng hoàng thì thang máy dừng tại tầng năm. Cửa thang máy mở ra, hai người đàn ông to con đi ra ngoài.
 
Diêu Phi xoay người chạy đi, tầng năm là một hành lang tròn, cô mau chóng đi tới khúc quanh.
 
Quá choáng váng, tầm mắt đã dần mờ mịt. Cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra báo cảnh sát, tiếng của cảnh sát như vang vọng từ nơi xa. Thính lực của Diêu Phi cũng đang giảm xuống, cô mơ mơ màng màng: “Tôi tố cáo ẩn danh, phòng số 13 Tinh Hải có người tụ tập hít ma tuý, đồ được giấu trong nhà vệ sinh.”
 
Diêu Phi cúp điện thoại và bỏ vào túi quần jeans. Trong lúc hoảng hốt, cô thấy dấu hiệu của phòng vệ sinh xuất hiện tại ngã rẽ, cô loạng choạng vọt vào.
 
Trong phòng bao mờ mờ có tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, nam nam nữ nữ ngồi trên ghế sofa da màu đen, ánh đèn lập loè lướt qua rượu trong ly và chiếu vào một người đàn ông đang ngồi gần tay vịn ghế sofa. Anh khoác tay lên thành ghế, điệu bộ lười nhác và mất tập trung, ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc nghi ngút khói, khói trắng chậm rãi hoà vào không trung.
 
Anh gác chân lên một cách lười biếng, chân dài vô cùng nổi bật chiếm cứ một khoảng không gian rất lớn làm chỗ bên cạnh anh trống không.
 
“Anh Duệ.” Một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy hai dây gợi cảm bước tới, cúi đầu ghé vào tai Thương Duệ.
 
Thương Duệ ngước lên, dưới mái tóc đen, đôi mắt hoa đào thâm thuý nhìn cô ta một cách hờ hững: “Không có hứng thú, đi bám cậu Tần đi.” Tay trái anh cầm ly rượu, ngón tay dài thẳng được phản chiếu qua ly thuỷ tinh đầy đá: “Cách xa tôi ra chút đi.”
 
Giọng nói của Thương Duệ hơi khàn vì men rượu, cộng thêm vẻ ngoài vô cùng ưu việt của anh, anh uể oải tựa lưng trông cực kỳ hấp dẫn.
 
Cô gái tên Trần Bội, là sinh viên học viện điện ảnh, vừa mới vào giới giải trí. Dưới ánh đèn lờ mờ, cô ta bắt gặp gương mặt tuấn tú và sắc nét của Thương Duệ khiến tim cô ta lỡ nhịp. Cậu hai của nhà họ Thương, con cưng của giới giải trí. Trên sân khấu toả hào quang chói lọi, làm hàng nghìn thiếu nữ điên cuồng vì anh. Dưới sân khấu, anh là ông chủ Tinh Hải, có công ty riêng, là thiếu gia biết ăn chơi nhất trong các thế hệ đời thứ hai.

 
“Muốn uống rượu với anh thôi ạ.” Trần Bội bạo gan nghiêng người tới trước.
 
Lúc Thương Duệ uống rượu, đường viền hàm dưới hoàn mỹ hếch lên, hầu kết nổi bật đang nhấp nhô, từ hàm dưới đến cổ rồi đến xương quai xanh ngang ngạnh, có cảm giác mỹ miều du đãng.
 
“Tôi không muốn uống với cô.” Ngữ điệu của Thương Duệ không thay đổi. Anh đặt ly xuống rồi lấy một điếu thuốc hờ hững ngậm lên môi kèm theo ánh mắt thờ ơ.
 
“Tại sao? Em đắc tội với anh Duệ ở đâu sao ạ?”
 
Điện thoại di động trong túi quần vang lên. Thương Duệ lấy điện thoại và bật mở. Màn hình di động chiếu sáng gương mặt tuấn tú của Thương Duệ, đôi mắt sâu xa của anh trở nên u ám hẳn.
 
Anh suy tư nhìn màn hình điện thoại. Trần Bội khẽ liếc qua điện thoại của anh, tin giải trí. Tư Dĩ Hàn lại lên hot search. Gần đây tình yêu của Tư Dĩ Hàn nổi đình nổi đám, lên hot search không có gì đáng ngạc nhiên.
 
“Anh Duệ, anh luôn không yêu đương, có phải đã có người mình thích rồi không?”
 
Đôi đồng tử đen láy của Thương Duệ hoàn toàn nghiêm túc.
 
“Cô ấy ưa nhìn không? Đẹp hơn em hả?” Trần Bội táo bạo hỏi.
 
Cầm điện thoại, Thương Duệ chầm chậm quay lại nhìn chằm chằm Trần Bội với đôi mắt sâu vừa nặng trĩu vừa đen tuyền. Trần Bội khẽ lùi bước, trống ngực đập liên hồi, gương mặt này của Thương Duệ đẹp trai khôn tả, cực kỳ có tính công kích: “Anh Duệ?”
 
Thương Duệ buông hàng mi dày, bờ mi che đi bóng tối trong mắt anh.
 
Anh hạ điếu thuốc xuống rồi nhìn khắp xung quanh.
 
Trần Bội vội vàng cầm lấy gạt tàn thuốc: “Em có cơ hội không đây? Anh Duệ, em chỉ thích anh quá thôi, sẽ không mơ mộng những thứ khác đâu. Anh không có bạn gái, em cũng chưa có bạn trai, chúng ta có thể thử mà.”
 
Thương Duệ vẫy tàn thuốc vào gạt tàn, đoạn cầm điếu thuốc, tay lại thả lên thành ghế sofa. Anh điềm tĩnh nhướng mày: “Bạn giường?”

 
Trần Bội chạm vào mắt Thương Duệ, dẫn đến gương mặt cô ta nóng ran: “Anh nói gì thì sẽ là nấy ạ.”
 
Dáng người của Thương Duệ rất chuẩn, anh từng chụp cho một tạp chí, để lộ nửa thân trên. Tóc đen cố ý cắt thành kiểu đầu đinh, gương mặt khôi ngô góc cạnh và rõ nét, đinh tai trên tai trái không tạo nên vẻ ẻo lả, trái lại góp phần làm anh hoang dã ương bướng hơn. Anh cao một mét tám mươi lăm, đường cong V-shape, cơ bụng gợi cảm và hoàn hảo. Lượng tiêu thụ của tạp chí kỳ đó được bán ra với con số kỷ lục và Thương Duệ được bầu thành một trong những nam minh tinh mà người ta muốn ngủ nhất. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Thương Duệ cười mỉa, sự trác táng và lông bông tràn đầy trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm của anh: “Với sự chênh lệch về nhan sắc giữa hai chúng ta, theo cô lên giường rốt cuộc là ai ngủ với ai? Tại sao tôi phải làm vụ mua bán thua lỗ này chứ?”
 
Gương mặt xinh đẹp của Trần Bội bỗng chốc trở nên xanh trắng.
 
Một người ngon lành thế này, sao mở miệng ra lại gây sốc vậy chứ?
 
“Cất giấc mơ hão của cô lại đi.” Muốn ngủ với anh? Cô ả này đang nằm mơ giữa ban ngày à?
 
Điện thoại Thương Duệ vang lên, mấy từ mụ già Thái xuất hiện trên màn hình. Thương Duệ ném nửa điếu còn lại vào gạt tàn thuốc, đặt chân dài xuống rồi bỗng nhiên đứng dậy sải bước ra ngoài.
 
“Nhị thiếu, giờ đi rồi hả?” Tần Vũ hỏi qua micro, giọng hơi to nên cả phòng bao đều vang vọng tiếng của anh ta.
 
Thương Duệ xoa nhẹ tai rồi chỉ vào điện thoại di động: “Nghe điện thoại.”
 
Mụ già Thái tên Thái Vĩ, là người đại diện của Thương Duệ. Hai người hợp tác với nhau từ khi Thương Duệ debut, đến nay đã được năm năm rồi.
 
Thương Duệ ra khỏi phòng bao, cửa phòng ngăn cách tiếng nhạc ồn ào náo động điếc tai lại đằng sau. Anh bắt máy của Thái Vĩ.
 
“Cậu không ở nhà hả?”
 
“Tinh Hải.” Thương Duệ cầm điện thoại, đút một tay vào túi, anh tựa vào tường ngước nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu: “Có chuyện gì không?”
 
“Cậu đang ở cùng ai thế? Có nghệ sĩ nữ không? Uống rượu hả? Đừng hút thuốc ở ngoài đó. Chú ý một chút, đừng để bị người ta chụp được.”
 
“Có chuyện chính gì không đấy?” Thương Duệ cau chặt mày.
 
“Vậy còn chưa đủ chính nữa hả? Chắc có nghệ sĩ nữ phải không? Những nghệ sĩ nữ đó lăng xê lên đều không có hạn cuối đâu. Cậu chịu thiệt thòi còn chưa đủ nữa hả? Nhớ lâu chút đi. Bây giờ cậu đang nổi, đừng cho người ta cơ hội hút máu cậu.”

 
Thương Duệ không kiên nhẫn nghe mụ già càu nhàu: “Chỗ tôi chẳng ai dám chụp đâu, không có chuyện gì thì cúp đây.”
 
“Cậu muốn yêu đương tôi không cản, tôi còn ước cậu mau mau yêu đi cho rồi, nhưng đừng tìm người trong giới đó.”
 
“Lui đi.” Thương Duệ uống khá nhiều rượu, bấy giờ anh bắt đầu lâng lâng. Anh xoa huyệt Thái Dương và cất bước đi tới nhà vệ sinh.
 
“Tổng giám đốc Tô đã gửi kịch bản qua, vai nam chính trong ‘Giữa Hè’ là của cậu rồi đó.”
 
Thương Duệ dừng bước, nhíu mày: “Du Hạ sẽ cùng vào đoàn chứ?”
 
“Tổng giám đốc Du và anh Hàn đã kết hôn rồi! Người ta kết hôn rồi đó hiểu chưa? Cậu không có bất kỳ cơ hội nào nữa đâu, đừng có mơ mộng viển vông nữa. Cậu diễn ‘Giữa Hè’ bởi vì cậu cần vai này, cậu cần tiến quân vào thị trường điện ảnh nên mới nhận bộ phim đó, cần cho khán giả hiểu chứ không phải tổng giám đốc Du. Anh Duệ à, tôi mong cậu có thể nhận thức rõ chuyện này, đừng hồ đồ nhé.”
 
Thương Duệ cụp hàng mi dày đen nhánh xuống, trên gương mặt khôi ngô phủ đầy bóng tối. Đầu lưỡi chạm vào quai hàm, anh bật ra tiếng cười lạnh từ trong cổ họng. Sau đó anh dứt khoát ngắt máy bỏ vào túi quần, không muốn nghe Thái Vĩ đánh rắm nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Anh mở cửa ra với nét mặt sa sầm.
 
Thương Duệ đụng phải một cô gái, anh lập tức lùi lại ngẩng đầu xem dấu hiệu trên đỉnh đầu, toilet nam mà.
 
Cô gái nọ nhào thẳng tới cùng hơi thở đầy mùi rượu. Thương Duệ bất chợt biến sắc, con ma men không có mắt này ở đâu ra đây?
 
Anh cố gắng rút tay ra nhưng cô gái nọ bỗng quấn lấy anh. Làn hơi nóng bỏng kèm theo vị rượu đáp xuống cổ, Thương Duệ cúi đầu đối diện với một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.
 
Không phải Thương Duệ chưa từng gặp người đẹp, trái lại, từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh luôn quanh quẩn đủ các cô gái xinh đẹp, Hoàn phì Yến sấu chẳng có kiểu nào lạ lẫm. Tuy vậy đôi mắt đó chứa đựng sương ban mai, như ao nước tinh khiết nhất trên núi cao. Cô gái ngẩng đầu lên, mái tóc đen dài buông xuống lộ rõ vẻ mỹ lệ.
 
Diêu Phi? Diêu Phi đã rời khỏi giới nhiều năm trước?
 
Trong lúc Thương Duệ hơi chần chừ, cô gái đó bỗng vòng lấy cổ anh, đè anh vào tường rồi kiễng chân lên chạm đôi môi nóng cháy ấy vào anh.
 
Tác giả có lời muốn nói:
Nụ hôn đầu ~~

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK