Cô dụi mắt, "Mấy giờ?"
Trời còn chưa sáng à?
"Năm giờ." Trên mặt Thương Duệ đeo một chiếc kính râm, ngáp một cái khi đi trên hành lang cùng ánh đèn mờ ảo, "Thay đồ, đi xem bình minh, trễ nữa là hết đó."
Lúc Diêu Phi gặm bàn chải đã tỉnh táo được vài giây, tại sao muốn ra ngoài ngắm bình minh? Nhưng bản năng đã giúp rửa xong mặt mũi sạch sẽ, thoa một lớp nước cấp ẩm, cô thay vào một bộ đồ vận động rồi theo Thương Duệ ra ngoài.
Sáng hôm nay không quay phim, thời gian vẫn còn để đi ngắm bình minh.
Vậy đi thôi.
Không cần quay đầu nhìn lại.
Chân trời vẫn màu xanh, bầu không khí chứa đầy hơi ẩm của biển và sức nóng của mặt trời, khiến nó có chút ngột ngạt. Thương Duệ ngồi trên một chiếc xe việt dã, bật đèn xe, "Lên xe."
"Ngắm bình minh ở đâu?" Diêu Phi lên xe kéo dây an toàn.
"Đỉnh núi."
Đèn xe sáng choang, Thương Duệ ôm vô lăng chuyển xe, tiếp đó chiếc xe việt dã với đường nét cool ngầu phóng như bay ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn.
"Tại sao phải đi ngắm bình minh?" Diêu Phi ngáp một cái, cô vẫn chưa tỉnh ngủ.
Cửa xe kéo xuống, gió ùa vào trong, thổi mái tóc cô bay tán loạn.
Khóe miệng Thương Duệ nhếch lên, ngón tay đặt trên vô lăng, giọng nói trầm thấp của anh bay trong gió, du dương từ tính, "Cô đoán xem."
Tôi đâu có vui vẻ muốn nghe đâu.
Diêu Phi tựa trên cửa xe, trong làn gió nhìn xa xa ra nơi chân trời, mắt híp lại.
"Tôi không muốn nghiêm túc đi ngắm mặt trời mọc như này."
"Tôi cũng không có." Thương Duệ nói, "Lúc trước tôi nghĩ đi xem mặt trời mọc rất ngu ngốc, đang yên đang làng không ngủ lại dùng để đi ngắm cái đồ chơi ngày nào cũng leo cao. Lại còn phát biểu cảm tưởng, quá giả tạo."
Diêu Phi: "..."
Thương Duệ gõ vô lăng, "Tối hôm qua tôi không ngủ, đột nhiên rất muốn ngắm bình minh trông như nào. Có người nói với tôi, Tình yêu giống mặt trời trên cao. Tôi cảm thấy hình dung này rất tuyệt, Diêu Tiểu Phi, chúng ta cùng đi xem tình yêu vừa mới nhú lên này nhé. Dọn cho đầu óc cô sạch sẽ tỉnh táo, đi xem tình yêu đích thực."
Diêu Phi ngoảnh lại nhìn Thương Duệ, trong ánh sáng lờ mờ, anh đeo kính mát, gò má anh tuấn đường nét rõ ràng. Sóng mũi cao hắt ra bóng mờ, anh mím môi mỏng, đường viền hàm dưới vẫn là một đường vòng cung đầy kiêu hãnh.
"Vậy sao?" Diêu Phi hơi ngẩn ngơ.
"Đừng vì rác rưởi mà buồn phiền, rác rưởi không nằm ở trong lòng cô, mà là trong thùng rác. Mặt trời treo trên trời cao, ngẩng đầu là có có thể nhìn thấy, cô ngẩng đầu mà nhìn chứ đừng có lúc nào cũng cúi đầu."
Diêu Phi lại gục trên cánh tay lần nữa, "Cả đêm anh không ngủ à?" Cô tăng âm lượng giọng nói, "Vì sao chứ?"
"Cô khiến tôi nghe rác rưởi hết năm phút, tổn thương nghiêm trọng cho linh hồn trong sáng thánh thiện của tôi. Hơn nữa, cô không xin lỗi, tâm trạng tôi thấy không vui." Dáng vẻ Thương Duệ không hề nhìn ra được một chút không vui nào, ngón tay vỗ lên vô lăng theo tiết tấu, "Chất lượng giấc ngủ của tôi vốn đã kém, cô làm như nào để bù đắp lại cho tôi?"
"Xin lỗi." Diêu Phi nói.
"Không có thành ý." Thương Duệ chậm rãi nói, "Đây là lời xin lỗi ít thành ý nhất."
Diêu Phi vùi mặt vào cánh tay, để mặc cho gió thổi tóc tung bay, không thèm trả lời anh nữa.
Chiếc xe việt dã phóng lượn vòng như bay lượn trên đường, bọn họ đón gió sớm mai và đi lên đ ỉnh núi. Trên đỉnh núi có một mảnh đất trống, đường chân trời đã lộ sắc trắng, Diêu Phi xuống xe đạp lên bãi cỏ đi đến sát bên rìa. Dưới chân chính là mặt biển không ranh giới, nối liền cùng với bầu trời.
Xưa nay Diêu Phi chưa bao giờ đi ngắm bình minh đơn thuần như này, không phải vì công việc, đơn thuần đi ngắm nhìn trời sáng, nhìn mặt trời dần nhô cao. Đây là thời gian của cô, là thế giới của cô.
Phía sau vang lên tiếng leng keng, là âm thanh của nhạc cụ.
Diêu Phi nhìn lại thì thấy Thương Duệ vẫn đang đeo kính râm và mang theo đàn ukulele, mặc áo thun và quần đùi, vết máu cứ thể mà lộ trên khuỷu tay. Anh cũng chẳng ý gì, tư thế đường hoàng và tiêu sái, động tác và cử chỉ đều là kiểu tùy tiện như vậy.
Thương Duệ tựa vào nắp capo xe việt dã, ôm cây đàn ukulele rồi khảy một sợi dây đàn, khóe môi nhếch lên, giọng nói chậm rãi trầm thấp, "Bài hát của nhị thiếu gia nhà cô rất mắc, hôm nay cất giọng hát vì cô."
"Mắc cỡ bao nhiêu? Tôi xem xem có mua nổi không?" Diêu Phi khoanh tay đứng bên vách đá, hất cao cằm. Gió thổi mái tóc cô, hàng mi dài của cô hấp háy, nhưng nhanh chóng đè ép tâm trạng xuống, "Mua không nổi thì tôi không nghe nữa."
Lúc đùa giỡn Thương Duệ rất có sức quyến rũ, Diêu Phi biết điều đó vào ngay lúc đầu tiên khi nhìn thấy anh biểu diễn trên sân khấu. Anh ở trên sân khấu có một loại mê hoặc khác hẳn, loại mê hoặc đó không có cách nào kiềm chế, không có gì có thể thay thế được. Lần nào nhìn thấy Thương Duệ như thế này, cô cũng có thể hiểu được tại sao fans của anh lại phản đối việc anh đi diễn như vậy, họ muốn vây chặt anh trên sân khấu. Bởi vì khi đóng phim, anh ấy sẽ hạn chế kiểu ngông cuồng và công khai đó, chỉ có trên sân khấu, anh ấy mới là Thương Duệ thực sự.
"Nếu mà mua không nổi thì lấy thân báo đáp." Thương Duệ tháo kính mát đặt vào xe,giọng điệu lười biếng, gãy cây đàn ukelele, đôi chân dài duỗi ra tùy ý, ngước mắt nhìn về Diêu Phi, "Sao nào?"
"Không bán thân, cảm ơn." Trong ánh nắng ban mai, Diêu Phi nhìn về phía anh.
"Bán một lần thôi mà." Thương Duệ lần lượt gãy dây đàn, mỉm cười rồi nói, "Bán một lần, tôi tặng cho cô một khúc nhạc được sáng tác riêng."
Diêu Phi xoay người nhìn ra biển, nơi chân trời lóe ra một luồng sáng màu đỏ.
"Mua không nổi, xin ngài đừng hát nữa."
"-- Gặp em năm 2013, rõ rệt cứ như mới ngày hôm qua."
Diêu Phi kinh ngạc quay lại nhìn Thương Duệ.
Thương Duệ tựa vào xe, ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng gẩy gẩy cây đàn ukulele. Hàng mi dày rậm rũ xuống, giọng hát anh trầm thấp nhẹ nhàng, cực kỳ êm tai khi hòa cùng giai đoạn của cây đàn.
"-- Em chói sáng lóa mắt là thế, rạng rỡ tựa như vì sao lấp lánh nơi chân trời."
"-- Trong màn đêm u tối có tia sáng, cỗ máy thời gian đưa em xuyên qua giấc mộng."
- - Em có cả bầu trời xanh bao la."
"-- Giang Hàn cô độc một bóng kiếm, tuyệt mỹ của nhân gian."
"-- Những năm tháng tuổi trẻ trên bục trao thưởng, quang cảnh tuyệt vời."
...
"Thế giới lạnh lùng vô biên, lời nói ác ý và lừa lọc không biết mệt mỏi."
"Thật thật giả giả, một tay che trời không thể nhìn thấy hết."
...
"Màn đêm u tối không có ánh sao, cỗ máy thời gian rơi khỏi giấc mộng."
"Em đứng ở năm 2013, một bóng người đứng canh nơi rạp chiếu phim."
Trên đỉnh núi sáng sớm có cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc Diêu Phi, cô nhìn người đàn ông trước mặt, tầm mắt dần dần mờ đi.
Cô không thích Thương Duệ, không thích anh từ trước tới nay.
Thương Duệ quá vênh váo hung hăng, Thương Duệ và cô không phải người cùng một thế giới. Thương Duệ là đại thiếu gia tùy tiện và khoe khoang, là pháo hoa không phải chốn nhân gian, sống tùy ý theo bản thân. Anh mãi mãi sẽ không cúi xuống nhìn người khác và mãi mãi xa rời quần chúng.
Thế giới này không có sự bình đẳng cho chúng sinh, chỉ có nhiều tầng nhiều loại, Thương Duệ là người cao nhất của kim tự tháp. Diêu Phi ở tầng cuối cùng, chìm trong bóng đêm tối tăm của biển sâu.
Bọn họ kẻ trên trời người dưới đất, khác nhau một trời một vực.
Anh lặp lại lời ca một lần nữa, giọng hát du dương bay bổng trên đỉnh núi.
"-- Lời nói cay nghiệt làm đau lòng người trong tháng sáu lạnh giá, em biến mất vào bóng tối bao la."
"Năm thứ bảy rời xa nhau."
"Thiếu nữ tay nắm trường kiếm, tái hiện nhân gian."
"Vén màn sương mù, hôm nay ánh mặt trời rạng rỡ. Đừng lo sợ đường tối mịt mù, mai sau đều là ngày trời trong nắng đẹp. Đón em quay về, anh --" Thương Duệ hơi tắc lại, đổi "Anh" thành, "Thiếu nữ dũng cảm." Âm thanh cuối cùng vừa dứt, Thương Duệ nghiêng mặt nhìn về phía mặt trời, từ quai hàm lạnh lùng kéo dài một đường thon dài đẹp đẽ đến sái cổ.
Biểu cảm khi anh hát đường hoàng tùy ý, buông thả bản thân hoàn toàn. Những đầu ngón tay đẹp đẽ của anh gõ vào cây đàn ukulele, phát ra âm thanh nhẹ, anh nhìn lên ánh nắng vàng vọt ngoài đường chân trời, cánh tay mảnh khảnh đặt trên người, cất giọng nói, "Cô đã nhìn thấy chưa? Diêu Phi, mặt trời mọc rồi, hôm nay là một ngày trong xanh hoàn toàn mới mẻ."
Diêu Phi băng qua Thương Duệ, nhìn thấy những tia nắng vàng rọi trên mặt đất, thế gia được chiếu rọi xán lạn ngời ngời.
Thương Duệ hát rất hay, cực kỳ hay, lần đầu tiên Diêu Phi nghe anh hát nhạc trữ tình. Có thể do anh hút thuốc nên giọng hát không được trong trẻo. Nhưng vừa hay kiểu giọng khàn này lại khiến cho bài hát trữ tình trở nên cực kỳ có sức quyến rũ, thong thả du dương, giống như được ủ trong men rượu lâu năm. Mùi rượu khiến người ta say mê.
Cô không biết là Thương Duệ hay cô, ai là người đắm mình trong vai diễn hơn, cô nhìn mái tóc Thương Duệ được ánh nắng chiếu sáng chói lóa, đường nét đẹp trai khôi ngô của anh càng rõ nét hơn dưới ánh mặt trời. Đôi mắt hoa đào thâm thúy, bên trong chất chứa cảm xúc trầm lắng.
Mặt trời mọc lên cao hoàn toàn, cả đỉnh núi chìm trong ánh nắng chói chang, Thương Duệ cầm một điếu thuốc, cắn một cái rồi cúi đầu châm thuốc, một làn khói trắng từ từ bốc lên, anh cầm cây đàn ukulele tựa vào thân xe, khóe môi nhếch cao, "Viết tối hôm qua, còn chưa đặt tên, chi bằng gọi nó là thiếu nữ xem phim heo bị bắt quả tang ha.”
Diêu Phi: “...”
Thương Duệ nói xong tự mình cười trước, ngón tay anh kẹo điếu thuốc. Anh tựa vào thân xe, mặt mày rạng rỡ, môi hồng răng trắng, nụ cười đặc biệt xán lạn,"Sao nào? Diêu Phi, tôi viết nhạc và hát rất mắc tiền, cô định trả tôi bao nhiêu?"
Diêu Phi đi về phía Thương Duệ, đi một mạch tới trước mặt anh. Lấy gói thuốc ra, rút ra một điếu nhưng không châm, cô nghiêng đầu nhìn Thương Duệ, giọng nói rất thấp, "Cho vay chút lửa."
Thương Duệ đưa hộp quẹt cho cô, anh ngửa người trên xe, hai chân thon dài thẳng tắp duỗi ra một cách lười biếng, một chân thản nhiên chống vào cản trước của xe, "Bài hát này đạt tên là ngày trong xanh đi, thật ra tôi thích lấy ghita hoặc piano để viết nhạc hơn, nhưng ở đây chỉ có thể tìm thấy ukulele. Thời gian gấp gáp, chỉ có thể như vậy. Chờ quay về tôi chỉnh sửa chút."
Diêu Phi mím môi, không nhận hộp quẹt của Thương Duệ, cô vẫn nhìn anh.
"Muốn tôi châm thuốc cho cô hả? Diêu Tiểu Phi, cô rất biết kiểu một tấc đòi một thước." Thương Duệ dựa vào mui xe, đưa điếu thuốc lên môi, ngậm giữ với vẻ lười biếng, định châm thuốc cho Diêu Phi.
Cánh tay Diêu Phi rơi bên hông người anh, cắn điếu thuốc nghiêng người tới sát Thương Duệ.
Trời đất yên tĩnh, mặt trời nóng cháy.
Hai cánh tay Diêu Phi chống trên mui xe, cúi đầu ngắm chuẩn đầu thuốc lá màu trắng với điếu thuốc của Thương Duệ, cô ngước hàng mi, đôi mắt trong veo nhìn về anh, giọng nói rất nhỏ, "Hút một chút.”
Thương Duệ nhìn cô sững sờ, Diêu Phi rũ mái tóc dài chạm trúng cánh tay anh. Anh rít một hơi, đầu thuốc lóe sáng.
Diêu Phi châm thuốc ở ngay đầu thuốc của anh, một luồng khói trắng quẩn quanh khe hở giữa hai người, tàn thuốc trên miệng Thương Duệ rơi xuống, bay lả tả trong gió, anh vẫn còn đang nhìn Diêu Phi.
Cô quay về tựa ở đầu xe, cầm điếu thuốc xuống, giọng nói thật nhỏ, "Cảm ơn."
Thương Duệ ném cây đàn ukulele xuống, nâng bước chân thon dài xoay người đè Diêu Phi lên trên nắp xe, cơ thể nóng hừng hực của người đàn ông gần sát trong gang tấc, một bàn tay anh cầm điếu thuốc. Một bàn tay khác rơi xuống bên eo cô. Vùng tiến lên trước một bước, chân anh chống chân cô, ngang nhiên đè lên cô.
Đôi mắt hoa đào thâm thúy sâu lắng, hô hấp trở nên nặng nề, trái cổ chuyển động, giọng nói khàn khàn, "Em đang trêu tôi."
Đây không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Diêu Phi dựa trên thân xe, cô mím môi, cổ họng hơi khô, cô không nói chuyện mà chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Đôi chân thon dài mạnh mẽ của Thương Duệ áp sát cô, bọn họ gần nhau cực kỳ, gần tới mức hô hấp quấn quýt nhau, cảm giác nóng cháy và điên cuồng ăn dần ăn mòn từng tấc từng thước lý trí.
Mái tóc dài của Diêu Phi tung bay trong gió, lả lướt trên cánh tay Thương Duệ, cảm giác ngứa ngáy rảo quanh trái tim, siết chặt khiến người ta không thở nổi. Anh ném điếu thuốc trên tay, nắm lấy cằm Diêu Phi rồi đặt xuống một nụ hôn.
Diêu Phi không nhắm mắt, cô rất muốn tìm ra một chút cảm giác ghê tởm, rồi sau đó đạp Thương Duệ đẩy ra.
Từ đó về sau nhất đao lưỡng đoạn.
Không có kết quả.
Cô nhấc bàn tay kẹp điếu thuốc đặt trên cổ Thương Duệ, làn khói phiêu lãng theo cơn gió. Cô ôm chặt Thương Duệ, nhắm mắt và cùng anh dây dưa điên cuồng.