“Đó là ảo tưởng ——” Diêu Phi ngẩng đầu lên, một giọt mồ hôi lăn dài xuống khuôn cằm xinh đẹp và làm ướt nhoè đồ thể thao màu đen, tạo nên một mảng âm u, cô thở dài: “Mà đời này tôi không bao giờ có được.”
Kịch bản “Đêm Xuân” từ lâu đã không còn thuộc về cô, thời khắc cô đưa ra lựa chọn nghĩa là cô đã mất đi nó vĩnh viễn. Người khác vào vai nữ chính, “Đêm Xuân” thành chuyện cũ của kẻ khác.
Diêu Phi mất thời gian rất lâu để nhập vai và nghiên cứu kịch bản, khi đó cô những tưởng chỉ cần nỗ lực thì sẽ có thể đạt được thành công. Tuy nhiên thực tế lại không phải như thế, cô cố gắng rất nhiều và cũng đạt được rất ít.
Thương Duệ che giấu nụ cười rực rỡ, anh thả chậm bước chân, vừa nhìn Diêu Phi. Diêu Phi bi quan về mặt tình cảm thế sao? Ảo tưởng ư? Bình tĩnh suy xét lại thì Diêu Phi là một người rất ưu tú.
Lúc Thương Duệ nói người khác ảo tưởng, anh chỉ việc mở miệng chứ không hề nghĩ đến hậu quả chúng mang lại. Tuy vậy, khi chúng xuất phát từ miệng Diêu Phi, Thương Duệ chợt cảm thấy hơi khó chịu, bởi hai từ này quá cay nghiệt.
“Cô đừng tự xem nhẹ bản thân.” Thương Duệ đút một tay vào túi, nhìn Diêu Phi một cách sâu xa: “Cô có chỗ độc đáo của riêng mình mà.”
“Không phải chỉ cần tôi đủ đặc biệt thì sẽ có cơ hội.” Diêu Phi đáp: “Có một số thứ không thuộc về tôi thì sẽ mãi mãi không thuộc về tôi.”
“Không thử lại lần nữa ư, vậy sao cô biết sẽ không thuộc về cô chứ?” Thương Duệ nhìn gương mặt xinh đẹp đầy thản nhiên của Diêu Phi. Anh không ghét Diêu Phi, anh đút một tay vào túi, rủ hàng mi dày, không thể giải nghĩa được cảm xúc sâu trong lòng mình, thật rối bời. Inh ỏi, anh hỏi cô giữa những tiếng động ồn ã: “Diêu Phi, không phải cô rất dũng cảm ư? Ở phim trường cái gì cô cũng dám thử. Sao trong hiện thực cô lại không lấy sự dũng cảm đó ra đi?”
Cô thử rồi, đầu rơi máu chảy. Dũng cảm gì chứ, anh nghĩ ai cũng có thể giống như anh sao. Ngang bướng làm liều, không biết kiêng nể, muốn gì thì phải có đó. Bất cứ chuyện gì Thương Duệ làm, giả sử đổi thành một minh tinh bình thường, có lẽ kết quả của họ sẽ là giải nghệ mà thôi. Người điên cuồng như anh, nếu gia đình không có mỏ thì hẳn sẽ không tài nào gánh nổi.
Vậy nên, Thương Duệ chỉ có một.
“Tôi không phải anh, kết quả của dũng cảm rất thê thảm, tôi không kham nổi.” Diêu Phi nhướng môi, cảm thấy tán gẫu những chuyện này với Thương Duệ có vẻ khá quái lạ, cô bèn chuyển chủ đề: “Chúng ta nên trò chuyện về diễn xuất đi.”
Thương Duệ nghẹn lời trước câu “kết quả của dũng cảm rất thê thảm, tôi không kham nổi”, tâm trạng anh đột nhiên trở nên nặng trĩu. Cô như một đứa trẻ không được thương yêu, không dám yêu cầu bất cứ điều gì.
Ở sân bay, cô đã nói rằng đến tận bây giờ cô chưa từng được ai yêu mến, rằng cô không có gì cả. Cô không cần nhiều, chỉ một chút thôi là đủ. Vì vậy, cô đã định nghĩa việc yêu thích là ảo tưởng sao? Cho rằng đó là tham vọng quá đáng?
“Thật ra anh có thiên phú về mặt diễn xuất lắm.” Nể tình mỹ phẩm dưỡng da có giá hơn mười nghìn kia và không muốn bị nhiều NG thêm nữa, Diêu Phi trái lương tâm khen ngợi anh: “Hôm qua đạo diễn Vinh đã khen anh đấy.”
“Vậy sao?” Thương Duệ nhìn sườn mặt của Diêu Phi. Hôm nay da cô đã khôi phục như lúc ban đầu, trắng trẻo mịn màng, không soi ra chút tì vết nào. Vốn dĩ anh muốn tặng LP cho Diêu Phi, dù gì anh đã chuẩn bị sẵn hết rồi, ngẫm lại Diêu Phi mới hai mươi bốn tuổi, vẫn còn là một cô gái trẻ, dưỡng ẩm cơ bản là đủ.
“Nhập vai chậm là do ý thức của anh quá mạnh mẽ, có lẽ anh quá cố chấp về cảm giác tồn tại của bản thân, không tài nào xem nhẹ mình được.” Thương Duệ quá đề cao cái tôi nên mới không thể nhập vai. Tuy vậy, nếu cô nói thẳng đuột ra thì đoan chắc vị đại thiếu gia này sẽ nổi giận mất: “Anh muốn nhập vai, rất đơn giản, bỏ cái tôi xuống là được. Đợi khi anh quay xong bộ này, anh sẽ lại trở về thế giới của mình. Anh là Thịnh Thời chỉ trong mấy tháng này thôi, vì vậy anh phải có tình cảm của anh ấy, cuộc đời của anh ấy. Anh có thể đặt ra thời gian cho bản thân, chuyển tình cảm vào anh ấy, sau khi kết thúc thì anh tách khỏi.”
Thương Duệ dừng bước, nhìn thẳng vào Diêu Phi.
Lần đầu Diêu Phi thấy ánh mắt sâu thẳm đến vậy của anh, trong đôi đồng tử đen láy và thâm thuý không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào, khác hẳn với nét bất cần đời của ngày thường.
“Cô mong tôi làm vậy sao?”
Tại sao cô không mong chứ? Thương Duệ nhập vai càng sớm thì họ sẽ quay càng nhanh, mọi người đều sẽ được nhẹ nhõm. Nhiệt độ cao đến chừng này, vậy mà mỗi ngày còn phải NG cùng với anh, thật sự mệt chết đi được.
“Anh không muốn sao?” Diêu Phi hỏi anh.
“Cô muốn nhập vai không?” Thương Duệ hỏi Diêu Phi.
Diêu Phi dừng lại chốc lát, không phải cô có muốn hay không, mà là cô có thể hay không: “Tại sao không muốn chứ?”
“Không phải tất cả mọi người đều có thể đúng lúc thoát vai, nếu không thoát được thì sao? Ngày cô thức dậy, chợt phát hiện mọi người đã rời đi từ sớm.” Thương Duệ đá hòn đá dưới đất, cất giọng điệu thờ ơ và nện bước đi về phía trước: “Đó là cảm giác ra sao? Cô từng trải qua chưa?”
Diêu Phi chớp mắt vài cái.
Thương Duệ cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị, đút hai tay vào túi, sải bước tới đứng trước mặt cô rồi cúi người nhìn thẳng vào cô. Đoạn anh nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt Diêu Phi, bèn dừng lại một chút rồi hỏi bằng giọng từ tốn và trầm thấp: “Cô từng thế chưa?”
“Nếu có người cười nhạo tôi, vậy chứng minh thế giới của tôi còn rất nhiều người theo tôi, họ chú ý đến tôi.” Diêu Phi nhướng môi: “Trên thực tế, tôi ở trong phim hay đang ở bên ngoài phim cũng chẳng mấy ai quan tâm. Thế nên, tôi chưa bị quấy nhiễu về phương diện này.”
Thương Duệ khẽ mím môi, sau đó anh lại đứng thẳng. Nhìn Diêu Phi một lát, anh đi tiếp: “Sao không ai quan tâm chứ, chưa hẳn không có người quan tâm.”
Quả thật Diêu Phi không nhập vai, nhưng cô không nhập vai không phải vì trình độ kĩ thuật, cũng không phải vì không muốn, mà là cô có chút vấn đề khi thoát khỏi: “Anh không muốn hoà mình vào vai diễn à?”
“Không phải.” Thương Duệ giơ giày thể thao đá văng một hòn đá lớn ra, hòn đá đụng vào lan can ven đường rồi b ắn ra giữa đường cái tạo nên một tiếng “bộp”. Anh đón gió chạy, giọng nói lạc vào trong làn gió: “Đi thôi.”
Mấy ngày kế tiếp, việc quay phim có vẻ khá thuận lợi. Tuy Thương Duệ vẫn là vua NG nhưng so ra anh đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi, NG rốt cuộc không quá năm lần. Ngoại hình của anh rất sát với Thịnh Thời, chỉ cần đưa tình cảm vào vai diễn thì đã đạt được tám mươi phần trăm rồi. Sau khi gặp lại nhau, Thịnh Thời và Hạ Dao luôn trong tình trạng bế tắc, cả hai đều liều mình giữ chặt tình cảm của bản thân, chỉ sợ vừa mở lời họ sẽ thốt ra tiếng lòng và làm bại lộ bí mật của mình. Không ai muốn nói và cũng không ai dám nói, bởi họ sợ nếu mở miệng thì họ sẽ không thể duy trì được tình trạng hiện tại.
Diêu Phi và Thương Duệ diễn trạng thái đó vô cùng trôi chảy.
Mỗi sáng sớm họ sẽ chạy bộ một tiếng, về khách sạn Thương Duệ sẽ lên lầu tắm trước, còn Diêu Phi sẽ lấy bữa sáng giúp Thương Duệ và đặt ở trong hộp cửa. Tiếp đó Diêu Phi gửi tin WeChat cho Thương Duệ, anh tắm rửa xong sẽ ra ngoài lấy đồ ăn sáng. Họ chỉ thỉnh thoảng tập diễn với nhau, bởi lời thoại không nhiều lắm nên chẳng có gì để tập cùng.
Quay ở phim trường số bốn tổng cộng mười ngày, cảnh quay cuối cùng là một phân đoạn lớn, đó là cảnh hôn. Có khá nhiều cảnh hôn trong “Giữa Hè”, nhưng trước đây luôn không quay tới vì đại khái đạo diễn sợ hai diễn viên chưa thân quen, nếu quay sẽ khiến họ lúng túng và tình cảm không tới, vậy nên hai người đã được sắp xếp sống cùng nhau một khoảng thời gian.
Đây cũng là lần bột ph át tình cảm quan trọng nhất của Thịnh Thời và Hạ Dao trong phim. Trên đường thay đổi vị trí, Hạ Dao và Kiều Lập bị tụt lại phía sau. Thịnh Thời nhận được tin rằng nơi tị nạn của họ đã bị đánh bom. Lúc ấy Thịnh Thời sốt ruột, anh lập tức chạy theo đội cứu viện về, chứng kiến Hạ Dao và Kiều Lập bình yên vô sự thì cảm xúc dâng trào, Thịnh Thời không màng tất cả lao đến hôn Hạ Dao.
Đầu trưa Diêu Phi đã nhận được bản thông báo. Đang ăn cơm thì đọc được thông báo này, cô chợt ăn không nổi nữa. Cô lẳng lặng nhìn điện thoại di động, mãi đến khi màn hình tối đen và màn ảnh màu đen đó phản chiếu gương mặt cô.
Phim điện ảnh tình yêu không thể không có cảnh hôn và cảnh giường chiếu, cô đã biết điều này từ lâu, vả lại “Giữa Hè” có rất nhiều cảnh hôn. Những cuộc tái hợp từ thiếu niên đến thanh niên, cảnh hôn vô cùng nhiều, sau này còn có cảnh giường chiếu nữa.
Cô đã âm thầm chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng giờ khắc khi thấy nó thì lòng cô vẫn vô cùng lo lắng.
Quả là bẽ bàng, cô bảo Thương Duệ nhập vai, trái lại chính cô chưa bao giờ hoà vào vai diễn. Cô luôn là Diêu Phi, cô chưa từng biến mình thành Hạ Dao, chỉ vì cô đã khéo léo chuyển dời tình cảm của mình và dùng kĩ thuật giúp bản thân vượt qua bài kiểm tra mà thôi.
Vinh Phong nhận xét thật ra diễn xuất của cô không bằng Thương Duệ, cô biết chứ. Thương Duệ có tình cảm, quả tình cảnh diễn tình cảm của Thương Duệ rất tinh tế, anh là điển hình của kiểu đắm chìm vào biểu diễn. Diêu Phi không có, cô vào đoàn nửa tháng mà vẫn chưa nhập vai được. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, nhưng nó thật sự đang xảy ra với cô.
Tất cả mọi thứ của cô đều là diễn xuất, trong bảy năm qua cô đã đánh mất tình cảm với con người. Dù là nam hay nữ thì cô đều không thích.
Cô có thể có cảm kích, có thể có tôn trọng, nhưng không thể có sự yêu thích chân thành và nồng nàn đến mức khiến linh hồn run rẩy ấy. Suốt bảy năm ròng, cô học được cách thoả hiệp, học được cách khuất phục quyền lực, học được cách dè dặt nịnh hót, chỉ riêng tình cảm là bị vứt bỏ. Ban đầu cô nghĩ làm vậy sẽ giúp mình dễ chịu hơn, không có cảm tình vậy sẽ không đau đớn, dần dần cô chợt quên mất tình cảm là gì. Không kì vọng cũng không thất vọng, bình tĩnh và lặng lẽ sống tạm qua ngày.
Ngày lại ngày, hôm sang hôm.
“Diêu Phi, chị sao vậy ạ?” Lưu Man hỏi: “Không muốn ăn nữa ạ?”
“Ừ.” Diêu Phi để đũa xuống, đưa di động cho Lưu Man: “Em có thuốc lá không?”
Lưu Man nhìn xung quanh, họ đang ăn cơm ở trong xe, bên ngoài chắc hẳn không thấy được. Lấy bao thuốc lá và bật lửa ra đưa cho Diêu Phi, cô ấy hỏi: “Tâm trạng chị không tốt ạ?”
“Em từng yêu đương chưa?” Diêu Phi cúi đầu châm thuốc, bật lửa bén lên thuốc lá, cô quay lại nhìn Lưu Man: “Yêu đương sẽ như thế nào?”
“Mới đầu thì ngọt ngào, sau đó sẽ cãi vã, cuối cùng là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.” Lưu Man trả lời: “Cứ vậy thôi.”
“Em từng hôn môi chưa?” Diêu Phi tập trung nhìn Lưu Man.
Mặt Lưu Man bỗng đỏ lựng, sau đó cô ấy đáp: “Chắc chắn rồi ạ, ai yêu mà không hôn đâu chị?”
“Nếu em không muốn trả lời thì có thể không trả lời, chúng ta cứ tám vui thôi.” Diêu Phi hỏi: “Lúc hôn, em nghĩ gì? Giai đoạn yêu đương ngọt ngào nhất sẽ trông như thế nào?”
“Chị chưa từng yêu ai ạ?” Lưu Man thử hỏi dò.
“Ừ.” Diêu Phi dựa lưng vào chỗ ngồi, ngắm nhìn khu rừng hun hút xa xăm, khói trắng lượn lờ, cô lắc đầu: “Chị không biết yêu đương sẽ có cảm giác gì, yêu và được yêu sẽ có cảm xúc ra sao. Chị cảm thấy cảnh ngày mai chắc chị sẽ diễn không tốt được, có lẽ sẽ rất tệ nên chị muốn biết chút kinh nghiệm.”
Lưu Man nhìn Diêu Phi một lát, mím môi: “Lúc hôn nhau tim sẽ đập rộn ràng, rất chờ mong, rất muốn cho anh ấy trở thành một phần của mình. Cảm thấy thế giới cực kì tốt đẹp, cực kì ngọt ngào. Trái tim được lấp đầy, hạnh phúc nhanh chóng dâng tràn. Cứ muốn tiếp tục hôn anh ấy, lần hôn nhau lâu nhất của em và mối tình đầu là khoảng hơn mười phút đấy ạ, cảm giác thế giới hết sức ngọt ngào bay bổng, ngây ngất luôn.”
Diêu Phi chầm chậm quay lại nhìn gương mặt mơ mộng của Lưu Man: “... Chắc em bị thiếu oxy đó?”
Lưu Man: “...”
“Không sao, em cứ tiếp tục đi.” Diêu Phi nhìn Lưu Man: “Lúc yêu nhau, em muốn làm gì? Tình yêu sẽ là thế nào?”
“Trước đây có một bạn trai đối xử rất tốt với em, mỗi sáng sớm sẽ mua đồ ăn sáng cho em. Khi đó em hơi mập, cơ thể còn không khoẻ, thế là anh ấy đã hi sinh thời gian ngủ nướng để chạy bộ với em. Bọn em sẽ đi chơi, bất cứ lúc nào em khát, anh ấy sẽ lấy nước ra ngay cho em, như túi thần kì của Doraemon đó ạ. Mỗi khi em muốn có thứ gì, chỉ cần em liếc nhìn thôi thì anh ấy sẽ lặng lẽ mua nó để tạo niềm vui bất ngờ cho em, anh ấy còn biết nấu cơm nữa. Khi đó bọn em mới vừa sống chung, không có nhiều tiền, toàn bộ tiền lương của ảnh đều dành hết cho em. Anh ấy nhớ kĩ từng ngày lễ và sẽ tặng quà cho em ——”
“Đấy chính là yêu đương à?” Chất giọng trầm thấp của đàn ông vang lên phía sau, Diêu Phi quay lại bỗng thấy Thương Duệ mặc áo blouse trắng, đeo mắt kiếng và đang tựa vào thân xe. Anh còn trong lớp hoá trang, làn khói trắng từ từ che phủ gương mặt điển trai rõ nét của anh. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt hoa đào lười nhác cụp xuống dưới lông mày kiếm. Hàng mi che khuất mắt, trông như chiếc quạt lông vũ. Môi mỏng hơi hồng vì hút thuốc lá, anh dửng dưng pha thêm vài phần kiêu ngạo. Anh không hề thấy chột dạ khi nghe lén, không biết anh đã nghe trộm bao lâu rồi.
Tiếp xúc với cái nhìn của Diêu Phi, anh giơ chân đạp lên thùng đồ ở bên cạnh, gác tay lên cửa xe rồi thấp giọng từ tốn hỏi: “Nếu cùng chạy bộ, đưa đồ ăn sáng, tiêu tiền mua đồ tặng và hôn nhau chính là yêu đương, vậy anh và chị Phi của em có được xem là đang rơi vào bể tình cuồng nhiệt không hả, bạn gì ơi?”
Diêu Phi: “...”
“Hai người quay phim, cái đó không giống đâu ạ.” Lưu Man nóng bừng mặt, Thương Duệ ở đâu chui ra vậy? Ngoại hình Thương Duệ rất tuyệt, đôi mắt hoa đào đặc biệt có sức hút. Lúc anh nhìn người khác trông có vẻ vô cùng chuyên chú và thâm tình. Dù biết anh vô ý, vì anh đều nhìn mọi thứ bằng ánh mắt đó, chứ không phải thật sự thấy hứng thú với ai, nhưng người ta vẫn không khỏi bất giác đỏ mặt. Suy cho cùng, con người luôn sẽ sản sinh ra ảo tưởng đẹp đẽ với mọi chuyện mà, “Anh Duệ, anh đến đây làm gì ạ? Có chuyện gì không.”
“Tới gẫu chuyện mười lăm phút thiếu oxy với chị Phi của em.” Thương Duệ ném tàn thuốc, nhìn thẳng vào Diêu Phi, đuôi mắt chất chứa chút cảm xúc khó dò đó xoáy sâu vào cô: “Rảnh không?”
Danh Sách Chương: