• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ngày đầu tiên đến đoàn phim, Thương Duệ đã bị cảm cúm cộng thêm cảm nắng rồi bị ngất trước mặt mọi người.

Máy điều hoà tại phòng khách sạn đơn sơ kêu lên một cách nặng nề, Thương Duệ nằm trên giường và nhìn trần nhà với vẻ vô cảm.

“Cậu không thoải mái sao không nói cho tôi biết? Cậu làm tôi sợ chết khiếp.” Thái Vĩ quanh quẩn bên giường: “Vừa quay lại là tôi thấy cậu ngã xuống người Diêu Phi rồi, may mà Diêu Phi đỡ được cậu, không thì mặt cậu bị huỷ chắc luôn.”

Thương Duệ giơ tay lên che mặt rồi cất giọng hơi khàn: “Anh ngậm miệng một lát đi.”

“Đại thiếu gia gọi điện thoại tới bảo phải đón cậu về đấy.”

“Suốt ngày anh cứ báo cáo gì với anh ấy đấy hả?” Vẻ mặt Thương Duệ âm u: “Anh nhận tiền lương từ ai? Tôi quay xong thì đương nhiên sẽ về, không cần anh ấy đón.”

“Không giấu được.” Thái Vĩ kéo ghế bên giường và nghiêm túc nhìn Thương Duệ: “Không được thì chúng ta không đóng nữa? Tiền bồi thường hợp đồng không nhiều nhặn gì đâu.”

“Tôi sẽ gọi điện thoại nói chuyện với anh ấy.” Thương Duệ vươn tay: “Đưa di động cho tôi.”

Thái Vĩ vội vàng đưa di động cho Thương Duệ, hôm nay anh ta cũng bị hoảng sợ, nếu không phải Diêu Phi đứng gần ôm lấy Thương Duệ thì Thương Duệ sẽ thật sự té đập mặt xuống đất rồi.

Anh trò chuyện với Thương Tử Minh hai phút, mới ném điện thoại xuống. Anh trai của anh không lôi thôi dài dòng, chủ yếu là ba mẹ quá sốt sắng vì anh, thế nên Thương Duệ phải gọi điện thoại nhờ anh mình đi dỗ dành ba mẹ.

“Sao rồi? Tổng giám đốc Thương nói thế nào? Quay về hả?”

“Bị cảm nắng thôi, về gì mà về, anh muốn về thì về một mình đi.” Thương Duệ nhức đầu lắm, đoạn nhìn hoa văn trên trần nhà: “À này ——”

“Sao hả?”

“Diêu Phi.” Sắc mặt Thương Duệ khá xấu, anh hỏi bằng ngữ điệu cứng rắn: “Cô ấy có bị thương không?”

“Bị thương sau lưng thôi, nhân viên y tế theo đoàn phim đã xử lý vết thương ở lưng cho cô ấy rồi.”

Thương Duệ lại giơ tay lên che mặt, chẳng còn thiết sống nữa.

Cơn cảm nắng tới quá đột ngột, lúc xuống xe, anh thấy Diêu Phi đang xách hành lý, nghĩ bụng sẽ đến nhắc nhở cô rằng diễn viên không cần thiết phải xách hành lý vì đoàn phim có khuân vác. Anh vừa đặt tay lên vai Diêu Phi thì lập tức mất đi ý thức.

“Mình có thể mua vé lên sao Hoả ở đâu đây nhỉ?”

“Cậu nói gì?”

“Không nói gì hết.” Thương Duệ thả tay xuống, nhấc chân rời giường.

Thái Vĩ lập tức tới dìu nhưng Thương Duệ đã xua tay cự tuyệt. Anh quát to đầy năng lượng: “Tôi không yếu vậy, không cần dìu.”

Thương Duệ nằm ở khách sạn hai ngày, trong lúc đó tất cả mọi người trong đoàn phim đều đến thăm anh, duy chỉ có Diêu Phi không tới. Tuy rằng anh không muốn gặp Diêu Phi lắm bởi bây giờ quá xấu hổ, nhưng hai ngày qua cô không tới quả thật rất quá đáng.

Ngày thứ ba, anh mới nhìn thấy Diêu Phi.

Trong phòng khách sạn không có phòng tắm riêng, chỉ có hai phòng tắm công cộng ở hành lang, một dành cho nam và một cho nữ, chúng nằm ở hai đầu hành lang. Sáu giờ sáng Thương Duệ đã bị đánh thức bởi tiếng động máy điều hoà. Máy điều hoà ở khách sạn hệt như quạt gió khiến thần kinh anh sắp suy nhược rồi. Cầm quần áo đến phòng tắm, anh phải hoảng hồn trước sự đơn sơ của nó. Cả một dãy vòi sen hoen gỉ, nền gạch hơi ố vàng, trên sàn nhà vẫn còn một ít nước không rõ nguồn gốc. Dợm bước vào, Thương Duệ cố chịu đựng sự ghê tởm mà c ởi quần áo ra rồi mở vòi sen.

Hai ngày qua vì bị cảm nên Thái Vĩ không cho phép anh tắm. Ở đây xấp xỉ bốn mươi độ, hai ngày không tắm sẽ nặng mùi dưa muối khó ngửi.

Nước lạnh buốt xối thẳng xuống gáy, Thương Duệ hít sâu một hơi. Cái nơi quỷ quái này dành cho con người sử dụng à? Thương Duệ cố nhịn đau, vội tắm nước lạnh, không đoái hoài dùng mấy thứ như sữa rửa mặt hay sữa tắm gì cả.

Tắm nước lạnh qua loa, may thay tóc anh ngắn, chỉ cần một ít dầu gội đầu là xong việc. Anh thay T-shirt và quần soóc, lau tóc ướt rồi vọt nhanh ra khỏi phòng tắm như đang trốn chạy.

Bỗng nhiên đụng mặt Diêu Phi đang ngậm bánh trứng gà.

Diêu Phi mặc trang phục vận động màu trắng, áo tay dài và quần dài, thêm mái tóc được cột thành đuôi ngựa. Trên mặt còn ửng đỏ sau khi tập thể dục, khoẻ khoắn và mảnh mai, toàn thân toả ra hơi thở thanh xuân đầy tích cực. Mắt thoáng ánh lên sự kinh ngạc ngắn ngủi, sau đó cô nhanh chóng khôi phục thành vẻ khách sáo.

“Chào buổi sáng.” Diêu Phi vừa lấy bánh trứng gà xuống vừa bước lên bậc thềm: “Anh đã khoẻ hơn chút nào chưa?”

Thương Duệ mặc áo ba lỗ và quần soóc màu đen, để lộ đôi chân vừa thẳng vừa dài. Chỉ có điều anh vẫn còn nét tái nhợt không khoẻ, tóc đen ngắn nhỏ nước, đôi mắt hoa đào lay láy dưới hàng mi ẩm ướt đang nhìn chằm chằm vào Diêu Phi.

“Ừ.” Thương Duệ cau đôi lông mi dài tuấn tú: “Ở đây có phòng tập thể hình hả?”

“Không có.” Diêu Phi khó hiểu: “Anh muốn đến phòng tập thể hình à?”

“Không phải thế, chẳng phải cô mới vừa vận động xong sao?”

“À cái này hả, tôi chạy bộ một tiếng ở con đường ngay cổng này nè.” Diêu Phi đáp: “Buổi sáng chạy vừa đủ, không quá nắng.”

Gần bốn mươi độ, thở thôi cũng thấy mệt, mà cô còn chạy bộ?

Một giọt nước chảy xuôi theo sợi tóc màu đen của Thương Duệ lăn xuống cổ anh, lướt qua xương quai xanh và thấm vào áo làm ướt một mảng. Thương Duệ khẽ mở đôi môi mỏng: “Tố chất cơ thể của cô tốt nhỉ.”

Diêu Phi sửng sốt rồi bỗng bật cười. Môi hồng răng trắng, khi cười mắt cô cong lên trông vô cùng rực rỡ: “À vâng, tôi luôn vận động quanh năm, tạm được thôi.”

Thương Duệ đã hiểu cô đang cười điều gì, thành thử gương mặt điển trai của anh trở nên âm u hẳn: “Cô cười cái gì?”

Anh ngất xỉu buồn cười lắm hả?

Đúng vậy, buồn cười lắm.

Nhiều người trong đoàn phim là thế, có nam nữ già trẻ phụ nữ có thai, nhưng lại chỉ có anh ngất xỉu.

“Chắc là co giật cơ bắp đó.” Diêu Phi biện giải cho mình. Cô đã tránh né hai ngày rồi, vì sợ nhìn thấy Thương Duệ thì cô sẽ bật cười. Một cậu chủ kiêu ngạo lạnh lùng không ai bì nổi vừa xuống xe đã bị cảm rồi bất tỉnh nhân sự.

“Vậy tôi về đây.” Diêu Phi lướt qua Thương Duệ chỉ vào một đầu khác ở hành lang: “Tạm biệt.”

“Cô đang ăn gì thế?” Thương Duệ đút một tay vào túi, lắc nước trên tóc, đoạn hất hàm lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Bánh trứng gà.” Diêu Phi bắt gặp ánh mắt của Thương Duệ, vị này muốn đòi bữa sáng sao? Cô bận nên quên béng mất: “Bữa sáng có bánh trứng gà và sandwich thịt gà; sữa đậu nành, sữa tươi và salad rau, anh ăn gì? Tôi xuống lấy cho anh nhé?”

Lông mi Diêu Phi rất dài, từng sợi rõ ràng. Khi cô không cười thì đôi mắt cực kì trong suốt, như được ngâm trong băng mỏng. Ở một nơi có mùa hè nóng bức thế này, thoạt trông cô vô cùng tươi mát.

“Bánh trứng gà.”

“Uống gì ạ?”

“Cô uống gì?” Hơi lạnh trên người Thương Duệ đã tan biến, sự nóng nực dần dần phả vào cơ thể, ngay cả giọt nước trên tóc cũng nóng theo. Anh lại giơ tay lên lau tóc bên dưới rồi cau mày hỏi thăm: “Lưng cô sao rồi?”

“Lưng? À! Không sao.” Diêu Phi kịp phản ứng với những gì anh đang hỏi. Thương Duệ té ngã không báo trước khiến cô bị đè x uống đường và lưng bị va đập. “Tôi uống sữa tươi.”

“Vậy thì sữa tươi.”

“Lát nữa tôi đưa đến phòng anh nhé? Anh ở phòng nào vậy?”

Thương Duệ xoay người đi vào phòng: “Để ở cửa là được, nhắn WeChat cho tôi.”

Cửa phòng Thương Duệ để ngỏ, cách cửa cầu thang không xa. Diêu Phi đã thấy được một đống vali phiên bản giới hạn đang được đặt ở cửa.

“Vâng.” Diêu Phi ăn xong miếng bánh trứng gà cuối cùng rồi xoay người sải bước xuống lầu.

Thương Duệ ra chiều vô cảm, cất bước quay về phòng. Đặt khăn lông xuống, anh đi đến bên giường cúi người nhặt điện thoại lên, mở nhóm WeChat tìm được WeChat của Diêu Phi và gửi lời mời xin thêm bạn.

Diêu Phi rửa tay sạch sẽ ở lầu một rồi lấy một phần ăn sáng bưng lên lầu cho Thương Duệ. Cả đoàn phim chỉ có Diêu Phi thức dậy vào lúc năm giờ rưỡi. Đoàn phim có dẫn theo đầu bếp từ trong nước, là một dì khoảng chừng ba mươi tuổi, nấu cơm rất ngon và đối xử cực tốt với Diêu Phi. Thấy Diêu Phi đi xuống, dì ấy lại dúi thêm cho cô một quả trứng trà.

Diêu Phi đặt bữa sáng lên tủ trước cửa phòng Thương Duệ, gõ cửa rồi quay người về phòng. Cô phải tắm, ở đây quá nóng, mặc áo tay ngắn sợ sẽ rám nắng thành hai màu nên cô phải mặc áo tay dài để ra ngoài chạy bộ.

Cô quay về phòng lấy đồ thay rồi đi tắm. Đoạn cô lau tóc trở lại phòng, bật điện thoại di động lên mới thấy lời mời kết bạn WeChat của Thương Duệ.

Thương Duệ thêm cô làm gì? Diêu Phi nhấn chấp nhận.

Tên WeChat của Thương Duệ là tên tiếng Anh, hình đại diện là hình một đứa bé. Diêu Phi nhấp mở thì thấy đường nét của đứa trẻ đó khá giống với Thương Duệ, chắc là Thương Duệ khi còn bé?

Nhóm WeChat vang lên một tiếng, Diêu Phi bấm vào, thấy tin nhắn trong nhóm WeChat rằng vào lúc bảy giờ rưỡi sẽ đọc kịch bản ở phòng họp lầu ba, @ tên của những diễn viên cần tham gia buổi đọc.

Tối qua Diêu Phi đã nhận được thông báo, cô vào đoàn phim hai ngày. Việc quay phim không suôn sẻ nên Tư Dĩ Hàn quyết định sẽ không quay vào sáng nay, thay vào đó là tụ tập đọc kịch bản nhằm nghiền ngẫm cốt truyện và tạo ra độ ăn ý cho các diễn viên.

Diêu Phi trả lời đã nhận được. Đặt điện thoại di động xuống, cô thay một chiếc áo T-shirt màu trắng và quần jeans. Tiếng gõ cửa vang lên, Diêu Phi đi tới mở cửa ra thì thấy Lưu Man đang đánh ngáp.

“Chị Phi, bảy giờ rưỡi sẽ họp nhau đọc kịch bản, lầu ba đó ạ. Hai giờ chiều sẽ quay phim, vẫn là cảnh ngày hôm qua mà đạo diễn nói chưa qua được ạ.” Lưu Man cố ghìm nửa cơn buồn ngáp còn lại: “Chị ăn sáng chưa ạ? Em đi lấy giúp chị.”

“Chị ăn rồi.” Diêu Phi quay về tiếp tục đọc kịch bản. Sự chênh lệch về diễn xuất giữa các diễn viên trong đoàn phim làm Tư Dĩ Hàn đau đầu, cũng làm cả cô đau đầu.

Cô thấp cổ bé họng nên không thể làm mất lòng ai trong đoàn phim được. Tuy nhiên kĩ thuật diễn xuất của một số diễn viên thật sự quá tệ, khiến Diêu Phi muốn dắt một con ngỗng đến đây để đối diễn rồi photoshop hậu kì cho nhanh.

Nếu như là bảy năm trước, có lẽ Diêu Phi đã sớm ném kịch bản vào mặt đối phương và bảo họ mau chóng đi tìm một cái hãng điện tử vào làm việc (*) rồi.

(*) Nguyên văn 电子厂上班: 电子厂 xuất phát từ giới thể thao điện tử, và nó thường xuất hiện trong các phòng phát sóng trực tiếp của những người chơi game và người chơi chuyên nghiệp, và được dùng để trêu chọc những người chơi không tốt. Nguyên câu này ý nói chê bai, không làm được gì ra hồn thì nên đi kiếm chuyện khác làm đi.

Bảy năm biến Diêu Phi trở nên hèn mọn chìm trong bùn, cô chỉ có thể nhẹ nhàng nhắc nhở các diễn viên diễn cùng rằng thưa cô lời thoại chỗ này cô dùng sức quá, rằng thưa anh chỗ này anh hơi thiếu tình cảm.

Đó là hơi thiếu sao? Đó là kém cả hệ ngân hà đấy!

Bảy giờ hai mươi, Diêu Phi ôm kịch bản lên lầu ba. Phòng họp lầu ba đã chật kín người, máy điều hoà thổi vù vù ra từng cơn gió lạnh nhưng vẫn không đủ mát. Mấy diễn viên trẻ tuổi bị quạt trúng, đau muốn chết.

Diêu Phi kéo ghế ra ngồi xuống. Hạ Dương liếc cô: “Ảnh hậu tới rồi à?”

Hai ngày nay, đạo diễn luôn miệng bảo mọi người có thể quan sát cách Diêu Phi diễn xuất không? Ngoài Diêu Phi ra, chẳng ai trong số mọi người qua được cả! Thành thử đã kéo đầy thù hận cho Diêu Phi. Hạ Dương gọi cô là ảnh hậu kèm theo sự giễu cợt, Diêu Phi chẳng buồn đáp lại mà chỉ mỉm cười rồi thôi, bởi cô lười phải trực tiếp đối đầu với Hạ Dương.

Bảy giờ rưỡi, Thương Duệ với thân hình cao ráo, cầm kịch bản và đeo mắt kính đi vào phòng họp. Diêu Phi giương mắt nhìn sang. Anh nhìn xung quanh một vòng, rồi vô cảm đi đến chỗ Diêu Phi và kéo ghế ra ngồi xuống.

Thương Duệ bị cảm nắng, vậy nên Tư Dĩ Hàn sẽ không sắp xếp cảnh cho anh, thế thì anh tới buổi đọc kịch bản làm gì chứ?

“Ngày mai tôi có cảnh quay.” Thương Duệ nhận lấy nước lạnh trợ lý đưa tới, vặn nắp chai rồi uống một hớp. Đoạn anh đặt chai nước lên bàn, cất giọng trầm thấp đầy sự dửng dưng: “Mấy người đọc, tôi ngồi xem.”

“Cơ thể của nhị công tử thế nào rồi? Gần đây khá hơn chút nào chưa?”

Nhị công tử của Thương Thế là đối tượng được tâng bốc của giới giải trí. Trong phút chốc, không ít người vội tới thăm hỏi Thương Duệ. Diêu Phi kéo ghế dịch sang bên cạnh, hi vọng lát nữa Tư Dĩ Hàn có thể công tư phân minh lọc những người không có nhiệm vụ này ra khỏi phòng họp đi.

Cửa phòng họp được mở ra, Diêu Phi ngước lên thấy Tư Dĩ Hàn và Vinh Phong cùng đi vào. Vinh Phong mặc áo ba lỗ và quần soóc màu đen, đeo mắt kính trên sống mũi, thêm tóc được cột thành bím.

Diêu Phi giật mình, Vinh Phong!

“Chào mọi người, tôi là Vinh Phong.” Tư Dĩ Hàn kéo ghế cho Vinh Phong ngồi xuống, ngay sau đó anh ấy ngồi sang bên cạnh. Ở trong phòng, Vinh Phong vẫn đeo mắt kính: “Tôi qua giúp đạo diễn của mọi người quay phim thuận lợi chút ít.”

Trước đó, quả thật có một bộ phận diễn viên không ưa Tư Dĩ Hàn, dù không nói ra nhưng hành động rất không phối hợp, bởi họ cảm thấy Tư Dĩ Hàn trẻ tuổi thế thì có tư cách gì phê bình diễn xuất của họ? Tư Dĩ Hàn cũng từng là tiểu thịt tươi và chưa từng học khoa diễn xuất nào đàng hoàng, không phải là diễn viên xuất thân chính quy, kĩ năng diễn xuất chỉ vừa được cải thiện trong vòng hai năm gần đây thôi.

“Đạo diễn Vinh?” Có diễn viên hô lên.

“Nếu muốn đu thần tượng, kết thúc công việc tìm tôi xin chữ kí thì tôi ở ngay sát bên phòng của đạo diễn của mọi người, hoan nghênh cứ tuỳ ý đến gõ cửa phòng tôi. À đúng rồi, nam thì đừng gõ nha.” Vinh Phong tháo mắt kính xuống, lật xem kịch bản rồi nói: “Mọi người bắt đầu đi, để tôi xem bản lĩnh thoại lời của mọi người.”

Phòng họp có tiếng cười, nhưng nhanh chóng yên tĩnh lại.

Người đầu tiên mở miệng chính là Hạ Dương, cô ta cầm kịch bản lên và điều chỉnh trạng thái.

“Tôi nhất định phải chụp lại vụ bạo động này, tôi không rút lui đâu, nếu muốn đi thì cô đi một mình đi!” Giọng Hạ Dương hơi chói, cô ta vừa mở lời đã rất bén nhọn: “Tôi không sợ chết như cô!”

Nhân vật của Hạ Dương tên là Kiều Lập, là cộng tác của Hạ Dao. Hạ Dao là nhiếp ảnh gia thời sự. Kiều Lập là phóng viên thời sự, vì vẻ ngoài vừa xinh đẹp vừa quả cảm, dám đưa tin về cuộc chiến hỗn loạn nhất ở tiền tuyến nên khá nổi tiếng trên mạng. Trong khi quay chiến tranh ở quốc gia Nam Phi, đoàn đội gặp phải lực lượng bạo loạn chống chính phủ, chính phủ hủ bại không chịu nổi một đòn, dẫn đến lực lượng chống chính phủ kéo theo sự mục nát, xơ xác và tồi tệ từ bên ngoài một mạch đánh vào thành phố, đốt phá và cướp bóc. Các trạm cơ sở liên lạc bị phá huỷ, họ mất liên lạc với trong nước. Trước tiên, Hạ Dao yêu cầu rút lui đến khu an toàn. Trái lại, Kiều Lập trẻ tuổi nhiệt huyết với quyết tâm không sợ chết và dũng khí vô hạn, kiên quyết không chịu đi. Hai người nảy sinh mâu thuẫn, cũng vì xung đột này, họ không thể rút lui khỏi chiến khu và buộc phải đụng mặt với đội y tế Trung Quốc viện trợ cho châu Phi, một đội cũng đang bị mắc kẹt trong vùng chiến sự.

Hạ Dao đã gặp lại Thịnh Thời vào lúc ấy.

“Không phải chị sợ chết, mà chúng ta không thể hi sinh một cách vô nghĩa.” Diêu Phi cầm kịch bản, lúc mở lời cô đã nhìn về phía Hạ Dương. Cô cau mày nói: “Trạm thông tin liên lạc đã bị nổ tung, đây là dấu hiệu cho thấy chiến tranh sẽ diễn ra. Chúng ta không thể ở lại đây được. Bên trên cũng không có lệnh bắt chúng ta ở lại, sự tàn ác của chúng đã bị toàn bộ cả thế giới thấy rõ mồn một rồi.” Đoàn đội của họ chỉ có mười mấy người, nhỏ nhất mới mười chín tuổi: “Chị không thể đồng tình với quan điểm của em, chị phải đưa mọi người rời đi. Chị không chỉ là nhiếp ảnh gia của em, mà chị còn là tổ trưởng, chị phải chịu trách nhiệm đưa toàn bộ mọi người trở về an toàn.”

“Em không sợ chết! Họ cũng không sợ chết!” Hạ Dương nhìn Diêu Phi với ánh mắt căm thù. Cô ta cất giọng nói gay gắt: “Chỉ có chị mới sợ chết thôi!”

“Dừng chút đã.” Vinh Phong khẽ vuốt tai. Thoạt tiên, ông ấy nhìn Diêu Phi, Diêu Phi hoàn toàn khác với tưởng tượng của ông ấy. Lần trước, ông thấy hình Diêu Phi trên mạng, quả thật đẹp một cách đáng kinh ngạc. Mới đầu khi nhìn thấy tạo hình, ông phát hiện cô non nớt hơn trong hình, người thật hơi non quá, không phù hợp với yêu cầu của Vinh Phong. Vinh Phong bèn rời đi, lần này Tư Dĩ Hàn mời ông đến đoàn phim xem diễn, thế nên ông lại quan sát Diêu Phi.

Diêu Phi mặc T-shirt và quần jeans đơn giản, đứng ở đó. Từ khoảnh khắc cầm kịch bản, khí chất toàn thân cô đều thay đổi, bản lĩnh thoại lời của cô vô cùng cứng cỏi. Cô đứng đó, chính là Hạ Dao chín chắn và lý trí, so với cách diễn của Hạ Dương thì nó như được photoshop lên vậy, quả tình cực kì không ăn khớp. Vinh Phong đồ rằng câu cuối của Hạ Dương có thể là do cô ta nổi điên vì bị Diêu Phi áp diễn nên mới thẹn quá hoá giận.

“Kiều Lập, kẻ thù của cô là Hạ Dao hả? Mối quan hệ giữa cô và Hạ Dao là thế nào? Hai người là bạn, là cộng tác.” Vinh Phong nhìn Kiều Lập: “Dùng sức mạnh quá rồi, địch ý của cô quá rõ ràng và gay gắt, cô gào câu cuối cùng nghe vô cùng mất kiểm soát, tại sao lại rú lên thế hả? Cô có hiểu được không? Hình tượng nhân vật của cô là phóng viên trẻ tuổi, dễ xúc động và dũng cảm, chứ không phải là thứ đàn bà chanh chua.”

Hạ Dương siết chặt ngón tay, nhìn Vinh Phong với đôi mắt đỏ hoe và rưng rưng: “Cô ấy áp diễn tôi, cảm giác áp lực cô ấy tạo ra quá mạnh mẽ, tôi ——” Hạ Dương chưa từng bị mắng thẳng thừng đến vậy. Những đoàn phim trước kia đều dỗ dành cô ta, thế nhưng khi vào đoàn này thì cô ta toàn bị chửi từ đầu đến đuôi.

“Gì mà áp diễn cô? Cô ấy thoại lời vô cùng chuẩn xác, nếu cả tiêu chuẩn này cô cũng không nhận rõ được, vậy cô nên suy tính liệu mình có cần đổi nghề hay không đi. Nghề diễn viên này không hợp với cô đâu.”

Thậm chí Vinh Phong không thèm đoái hoài đến sự khiêu khích của cô ta. Ông khoanh tay, dựa lưng vào ghế rồi bắt chéo hai chân: “Đạo diễn của mấy người hiền lành quá mà, chứ vào đoàn phim của tôi xem, ngay ngày đầu tiên tôi sẽ cho cô cút ngay đấy. Tôi cho cô hai lựa chọn, diễn tiếp hoặc cút xéo, chọn một trong hai đi. Bây giờ nếu tôi đăng tin bảo thiếu một diễn viên thì sẽ có một nhóm lớn tới cạnh tranh nhân vật này đấy. Vinh Phong tôi không thiếu diễn viên đâu.”

Ý nói: Cô là cái thá gì?

Hạ Dương mím môi, liếc nhìn Diêu Phi rồi nghiến răng một cách dữ tợn. Cô ta cúi đầu: “Thành thật xin lỗi đạo diễn, tâm trạng tôi hơi không đúng lắm, tôi sẽ điều chỉnh lại.”

Người trước mặt này không phải là Tư Dĩ Hàn, đây là Vinh Phong, có biết bao người đang thiết tha mơ ước đóng phim của ông ấy đấy.

“Hỗ trợ đối tác bằng cách giao vai diễn thì không thành vấn đề gì, nhưng cũng có mức độ, không thể để những người không ra gì lượm lặt được vai diễn chứ.” Vinh Phong không mảy may khách sáo: “Vậy thì quá đáng lắm nhỉ, tiếp tục đi. Những người khác cũng vậy, nếu cảm thấy không chịu nổi thì báo trước, tôi sẽ nhờ đạo diễn Tư của mọi người mua vé máy bay và đưa các cô cậu về nhà.”

Hạ Dương vào đoàn phim nhờ vốn đầu tư. Cái gai lớn đầu tiên của đoàn phim là Thương Duệ, cái gai lớn thứ hai là Hạ Dương. Hai cái gai này ngoài đạo diễn và nhà sản xuất ra thì không ai dám đắc tội. Diêu Phi đã nhịn hai ngày, muốn khuyên Hạ Dương đi tìm hãng điện tử cho lành.

Vinh Phong vừa dứt lời, những người khác càng căng thẳng hơn, chẳng dám thở mạnh. Sau khi xem xét một cách nghiêm túc, việc đọc thoại càng thêm thuận lợi. Mọi người thật sự muốn nhập vai, muốn thể hiện kĩ năng diễn xuất của mình trước mặt Vinh Phong.

Đây mới là phương hướng Diêu Phi quen thuộc, cô thở phào một hơi. Cô có tín ngưỡng đặc biệt với diễn xuất, vô cùng không thích người khác giẫm đạp lên kịch bản. Thú thật, kịch bản “Giữa Hè” không được xem là kịch bản có nhiều đề tài đặc thù và quá hoàn hảo, nhưng ăn điểm ở cốt truyện đơn giản. Tình cảm thuần tuý và tinh tế, không có bộ phận vẽ rắn thêm chân gì cả. Thời thiếu niên dành trọn cho một tình yêu trong sáng, sau này gặp lại thì vô cùng nồng nàn.

Với Diêu Phi, đây cũng là một kịch bản khá hay, quả thật không thể quay như phim thần tượng được.

Diêu Phi diễn xuất vô cùng có sức hút, hơn nữa rất biết cách kéo theo những diễn viên khác. Kĩ năng diễn xuất của cô có khuynh hướng cảm xúc, nếu nói không ngoa thì cô đã đưa chất lượng của đoàn phim “Giữa Hè” lên tầm cao mới.

Đọc thoại kết thúc, những diễn viên khác lục tục rời đi. Vinh Phong không lập tức đứng dậy, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Diêu Phi phía đối diện với ánh mắt nghiêm túc.

Diêu Phi dọn dẹp kịch bản rồi đứng lên. Cô rất nhạy bén với cảm xúc của người khác, vậy nên lần đầu tiên Vinh Phong nhìn cô thì cô đã nhận ra được: “Đạo diễn Vinh Phong, diễn xuất của tôi có vấn đề gì không? Nếu có, xin ông cứ nói thẳng, tôi sẽ sửa đổi.”

“Cô không có bất cứ vấn đề gì cả.” Vinh Phong đứng lên, quét mắt nhìn Thương Duệ vẫn đang ngồi ở góc phòng họp. Ngoại hình Thương Duệ vô cùng ưu việt, dáng cao, chân dài, ngũ quan tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, chỉ có điều khả năng diễn xuất của anh, Vinh Phong nghĩ đến đã nhức đầu. Ông cảm thấy kĩ thuật diễn xuất của Diêu Phi quá lạc lõng với đoàn phim, thành thử hết sức tủi thân cho cô: “Là vấn đề của đoàn phim thôi.”

Tư Dĩ Hàn sờ mũi, cất kịch bản đi. Anh ấy không phản bác, hiện tại quả thật đoàn phim này không xứng với sự nghiêm túc của Diêu Phi.

Diêu Phi sửng sốt, không biết hàm nghĩa cụ thể của những lời này. Vinh Phong đang khen cô sao?

“Buổi trưa cô rảnh không?” Vinh Phong đi hai bước, rồi quay lại nhìn Diêu Phi: “Cùng ăn cơm được chứ? Có lẽ tôi sẽ ở đoàn phim một khoảng thời gian đấy, chúng ta chính thức làm quen đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK