“Thoại lại lần nữa đi, kĩ năng thoại lời của anh không tồi đâu.” Diêu Phi trái lương tâm khen Thương Duệ: “Chỉ hơi thiếu một chút tình cảm thôi.”
Thương Duệ nhướng môi: “Tình cảm của cô cũng không đúng, cô với tôi ―― à không phải, ánh mắt của cô cũng không có tình yêu khi đối diện với Thịnh Thời.”
Anh khảy thuốc lá vào gạt tàn, vừa nhìn Diêu Phi chăm chú.
“Thật ư?” Diêu Phi nhíu mày: “Vậy sao?”
“Cô chỉ thấy tôi, chứ không thấy được chính cô. Cô có tình cảm thế nào với Thịnh Thời?” Thương Duệ đập nhẹ kịch bản lên bàn, đứng dậy đi đến đầu giường, mở tủ lạnh nhỏ và lấy ra hai chai nước lạnh, rồi ném cho Diêu Phi một chai.
Diêu Phi giơ tay lên tiếp được, những giọt nước dày đặc đọng trên chai nước lạnh lẽo làm ướt đẫm cả bàn tay.
“Mười năm trước, khi Thịnh Thời và Hạ Dao mười tám tuổi.” Thương Duệ kéo ghế ra, ngồi xuống và nhìn thật sâu vào Diêu Phi: “Họ yêu nhau đúng không?”
“Theo kịch bản, thì đúng vậy.”
“Cô yêu tôi?” Thương Duệ chỉ Diêu Phi, ngón tay lạnh cầm chai nước đổ một ngụm lớn vào miệng, cổ họng trượt xuống: “Đúng chứ?”
Quả tình không đúng lắm, Hạ Dao yêu Thịnh Thời, còn Diêu Phi không thích Thương Duệ.
Tuy vậy, họ đang đối diễn, Diêu Phi là Hạ Dao, và Thương Duệ là Thịnh Thời.
“Đúng.” Diêu Phi đáp.
“Vậy cô nhìn tôi bằng ánh mắt tình yêu xem nào.” Dòng nước lạnh buốt trượt xuống cổ họng, thấm vào dạ dày. Lông mi của Thương Duệ đen dày, đôi mắt xa xăm sâu thẳm, anh nói: “Khi chúng ta gặp lại ở nơi đó, cảm xúc của cô với tôi là gì?”
“Bất ngờ? Mong đợi? Muốn gặp tôi? Muốn hôn tôi? Muốn ôm? Muốn lên giường với tôi? Hay tia sáng duy nhất trong sinh mệnh đột nhiên bừng lên trước mặt và thắp sáng màn đêm, cô muốn được cứu vớt.” Thương Duệ dựa người về sau với tư thế dửng dưng, cất giọng vừa trầm vừa nặng trĩu: “Cô không nói thì tôi sẽ không hiểu được.”
Hai từ “được cứu” này khiến Diêu Phi cảm thấy bất ngờ, cô chau mày. Thương Duệ vốn văn dốt võ dát, thoạt trông cà lơ phất phơ. Thế nhưng, anh sử dụng cụm từ này vô cùng chuẩn xác. Vì không hợp với ý kiến của bạn cộng tác nên họ đã bỏ lỡ cơ hội rút lui an toàn. Ngoài ra, quân đội chống chính phủ nhanh chóng tiến hành oanh tạc, đốt giết và cướp đoạt thành phố, trong lúc hỗn loạn và tuyệt vọng nhất thì đã cô gặp lại Thịnh Thời. Quả thật cuộc gặp gỡ của họ liên quan đến nhân tố được cứu đó. Hạ Dao nhìn Thịnh Thời như nhìn thấy được ánh sáng cũng đúng, đây là hàm nghĩa bề ngoài.
Mặt khác, là sâu trong tâm hồn cô ấy mong được cứu rỗi, họ đã bỏ lỡ nhau mười năm. Suốt mười năm qua, cô ấy sống cuộc đời cô độc, chưa từng yêu một ai khác. Cô ấy không dám tiến về phía trước, bởi giữa hai người cách nhau cả dãy núi biển, nhưng nếu đứng trước sự sống và cái chết thì sao? Có lẽ hôm nay chính là ngày cuối cùng cô tha thiết mong mỏi anh.
“Ánh mắt tình yêu trông như thế nào?” Diêu Phi bỗng dưng đặt câu hỏi.
Thương Duệ cau mày, sao anh biết được: “Câu này liên quan đến câu hỏi cuối cùng của tôi, cô ―― từng yêu đương chưa?”
“Anh từng yêu đương chưa?” Diêu Phi hỏi lại Thương Duệ.
Xin lỗi nhé, FA từ trong bụng mẹ rồi.
“Yêu rồi.” Thương Duệ uống nước xong, ném chai vào thùng rác tạo ra một tiếng “bịch”. Anh nhìn chăm chú vào Diêu Phi với đôi mắt đen sắc bén: “Còn cô?”
Yêu con khỉ! Anh yêu đương với quỷ à!
Diêu Phi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bạn gái của anh nhìn anh thế nào?”
“Dù gì cũng không giống cô.” Thương Duệ rút giấy ra lau tay, chân dài gần như chống lên bàn ăn. Đuôi mắt anh nhướng lên, trong đôi mắt chứa đầy ẩn ý sâu xa.
Sự tò mò về diễn xuất trong Diêu Phi rất mạnh, và một khi Thương Duệ đã chỉ ra vấn đề, cô sẽ muốn hỏi đến cùng, muốn biết mình yếu kém ở đâu.
“Anh có thể miêu tả cụ thể một chút không?”
“Ánh mắt bạn gái nhìn tôi.” Thương Duệ nhìn xoáy vào Diêu Phi, cất giọng nói khàn khàn, trầm thấp và từ tốn: “Sẽ nhìn tôi một cách ái mộ, nói năng nhỏ nhẹ, vô cùng phụ thuộc và sùng bái tôi, trong mắt chỉ có tôi.”
Diêu Phi không tài nào mường tượng ra một cô gái sùng bái Thương Duệ sẽ trông thế nào, có cô nàng mù quáng đến vậy cơ à? Quá lắm thì chỉ có những cô chưa từng trải đời mới có thể tôn sùng Thương Duệ thôi.
Cô âm thầm nhanh chóng điểm lại những bộ phim rác mà Thương Duệ từng diễn, nhằm tìm kiếm một bộ phim ngôn tình đô thị cực ngu xuẩn nào đó, nữ chính trong phim ngày ngày nhìn Thương Duệ bằng vẻ mặt say đắm một cách cường điệu. Cô giơ tay chống cằm, mím môi lại, không ngước mắt, chỉ nhướng hàng mi, đồng tử của cô trở nên mềm mại đôi phần. Cô lẳng lặng nhìn Thương Duệ: “Vậy phải không? Anh Duệ.”
Diêu Phi nhìn anh với ánh mắt dịu dàng và mải miết, chừng như trong mắt chỉ có anh, toàn bộ thế giới của cô đều là anh. Nhiệt độ trong phòng bỗng tăng cao, Diêu Phi không cột chặt tóc nên có một sợi rơi xuống, nhẹ nhàng bay bay trên làn da trắng nõn. Cô hơi cúi đầu, tay lại chống má yêu kiều nhìn anh, và nói bằng ngữ điệu mềm mại: “Vậy đó hả?”
Thương Duệ nhìn thẳng vào Diêu Phi, hầu kết khẽ chuyển động. Anh nghe được hơi thở của mình mỗi lúc một nặng dần. Không khí nóng bức, máy điều hoà đã mất đi tác dụng rồi.
Mẹ kiếp!
“Hình tượng của Hạ Dao không phải thế.” Diêu Phi thả tay xuống, cảm thấy vô cùng ngốc nghếch, thẳng thừng phủ nhận khiếu thẩm mỹ của Thương Duệ. Cầm kịch bản lên, cô đã khôi phục vẻ mặt như thường, trông vô cùng lạnh lùng: “Có lẽ cô ấy và bạn gái của anh không phải cùng một kiểu. Nếu Hạ Dao biểu hiện như thế thì hình tượng nhân vật sẽ sụp đổ mất.”
Thương Duệ vẫn đang mải nhìn Diêu Phi, đồng tử đen vừa sâu thẳm vừa tối tăm.
“Chúng ta lại tập tiếp đi, hình như tôi có chút cảm giác rồi đó.”
“Hôm nay chỉ tới đây thôi.” Thương Duệ bỗng nhiên đứng dậy, cầm hộp điều khiển máy điều hoà và sải bước đến bên cửa sổ đưa lưng về phía Diêu Phi, rồi chỉnh nhiệt độ của máy điều hoà xuống mức thấp nhất. Anh nói với giọng thấp và hơi khàn: “Tôi sẽ tìm hiểu nhân vật, tôi sẽ đọc kĩ kịch bản. Tôi chưa hiểu kịch bản lắm, sáng mai đến đoàn phim thì chúng ta lại tập diễn tiếp.”
“Nhưng ――” Ngày mai không còn kịp nữa, được chưa? Sao cậu chủ này cứ nắng mưa thất thường thế? Nói không tập là không tập nữa. Anh thật sự không biết hai từ kính nghiệp viết thế nào à.
“Cô ra ngoài trước đi.” Thương Duệ đề nghị một cách nguội tanh và không kiên nhẫn. Anh đưa ra yêu cầu đuổi khách: “Mang đồ của cô đi đi.”
Ai muốn ở đây đâu chứ.
“Tạm biệt.” Diêu Phi dọn tài liệu và kịch bản, xoay người bước ra ngoài.
Thương Duệ lật mặt còn nhanh lật sách. Khi Diêu Phi vừa mở cửa ra, chất giọng trầm thấp của Thương Duệ vang lên từ phía sau: “Tôi sẽ đọc thật kĩ kịch bản, tôi cũng sẽ đóng bộ phim này thật đàng hoàng. Với tôi, bộ phim này cũng rất quan trọng.”
Diêu Phi ngoảnh lại nhìn anh rồi gật đầu. Đóng cửa ra ngoài, cô vừa nghĩ đến nhân vật vừa đi về phòng. Thương Duệ chê ánh mắt của cô không đúng, không đúng thật sao? Lần đầu tiên cô bị người khác chất vấn về kĩ thuật diễn xuất.
Đầu tiên là đạo diễn Vinh Phong bảo cô diễn chưa tới, tiếp đó lại đến Thương Duệ.
“Tôi đã nói mà, thảo nào nhị thiếu lại che chở cô đến thế.”
Diêu Phi ngước lên, thấy Hạ Dương đang khoanh tay dựa vào cửa. Hạ Dương mặc váy ngủ hai dây, thêm mái tóc ngắn thoạt trông cô ta rất nhỏ nhắn. Trái lại, ánh mắt của cô ta không hề hiền lành, trong giọng điệu kèm theo ý cười nhưng nụ cười không thân thiện mấy: “Té ra còn có mối quan hệ này, hèn gì đạo diễn sản xuất đạo diễn Vinh lại tốt với cô quá chừng.”
Diêu Phi nhíu mày, cảm thấy Hạ Dương bị thần kinh.
“Tôi và Thương Duệ không có bất cứ quan hệ gì. Tôi tìm anh ấy để tập thoại mà thôi, tôi không biết cô có từng trải qua việc tập thoại với bạn diễn trong đoàn phim chưa.” Diêu Phi rất ghê tởm suy đoán ác ý của người ta về mối quan hệ giữa cô và người khác phái, chẳng lẽ trên thế giới này nam nữ ở cùng nhau ngoài lên giường ra thì không còn chuyện gì khác nữa sao? Thậm chí đến những việc chính đáng cũng phải đề cập đến quan hệ nam nữ. Chỉ vì cô là nữ mà mọi nỗ lực của cô đều bị xoá đi hết, biến tất cả thành quả cô cố gắng đạt được thành dùng sắc đẹp mê hoặc người. Diêu Phi hơi hếch cằm, giơ kịch bản trong tay lên: “Cô Hạ, đạo diễn sản xuất đạo diễn Vinh tốt với tôi là vì tôi nhập vai rất nhanh, tôi không gây chuyện với đoàn phim, và tôi đủ kính nghiệp. Nếu cô muốn họ đối xử tốt với mình thì cô cũng nên thể hiện thật chuyên nghiệp vào, chuyên nghiệp đến độ họ tôn trọng cô, vậy cô sẽ đạt được những thứ mình muốn thôi.”
“Cô ――” Hạ Dương đứng thẳng, không giả vờ yếu ớt và thục nữ nữa: “Cô thật sự nghĩ mình dựa vào thực lực mà đi đến tận bây giờ à? Người khác gọi cô là ảnh hậu thì cô thật sự nghĩ mình là ảnh hậu chắc. Gì mà thực lực! Thực lực trên giường hả?”
“Vậy ư? Giải Điện ảnh Berlin dành cho nữ chính xuất sắc nhất, giải Kim Kê dành cho nữ chính xuất sắc.” Sự khách sáo cuối cùng của Diêu Phi với Hạ Dương đã biến mất tăm, thay vào đó chỉ còn lại chán ghét. Cô tỏ rõ sự lạnh lùng qua ánh mắt: “Hạ Dương, cô có giỏi thì đi giành lấy một giải rồi về nói với tôi những giải thưởng đó không tính là ảnh hậu đi.”
Giới giải trí rộng lớn là thế, nhưng chỉ có lác đác vài người đoạt được giải. Trước kia Hạ Dương chuyên đóng phim truyền hình, tuy vậy đến cả một giải thưởng cơ bản nhất của đài truyền hình mà cô ta còn không giành được.
“Tôi cũng không bao giờ lôi quan hệ nam nữ ra hòng ác ý áp đặt lên bất cứ ai, hoặc xem thường bất kì người nào. Tôi nghĩ đây là một sự sỉ nhục bẩn thỉu nhất.” Diêu Phi cầm chặt kịch bản, tiếp tục bước tới, thẳng đến trước mặt Hạ Dương. Diêu Phi cao hơn Hạ Dương. Hạ Dương lùi lại nửa bước, đột nhiên cảm thấy lúc Diêu Phi không cười, trông cô thật đáng sợ.
“Cô muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn nói với cô một câu thôi.” Diêu Phi đặt tay lên vai Hạ Dương. Hạ Dương giơ tay lên định đánh người, tuy vậy Diêu Phi đã nắm lấy cổ tay cô ta, bẻ ngược lại đặt lên cổ cô ta và đẩy Hạ Dương sát vào tường. Hạ Dương trợn to mắt, hoàn toàn không đủ sức để thoát ra. Cô ta phát hiện Diêu Phi cực kì mạnh: “Cô định làm gì hả? Diêu Phi, tôi gọi người đấy!”
“Chính cô tự bò lên giường, rồi cho rằng nỗ lực của tất cả phụ nữ trên khắp thế gian này đều do ngủ với người mới có được, kiềm chế thành kiến của cô lại đi.” Diêu Phi buông tay cô ta ra, lùi lại một bước dài, ngón tay khẽ phủi áo T-shirt.
Hạ Dương đã thu mình vào phòng, nhìn cô đầy hoảng sợ.
“Cô gọi người đi.” Diêu Phi ngẫm nghĩ rồi nói: “Gọi to lên, vừa đủ để Thương Duệ cũng ra ngoài giải thích trực tiếp với cô, xem rốt cuộc mối quan hệ giữa chúng tôi là thế nào.”
Chỗ dựa của Hạ Dương rất cứng, đây cũng là lý do Diêu Phi vẫn luôn không đoái hoài đến cô ta. Cô chỉ thích diễn xuất, không muốn gây thù chuốc oán với bất cứ ai, bởi vậy khi Hạ Dương đơn độc khiêu khích, Diêu Phi cũng vờ như không thấy. Thế nhưng, Hạ Dương bịa đặt lây sang Thương Duệ thì thật sự đang tự tìm đường chết rồi. Thương Duệ cực kì ghét Diêu Phi, chỉ ước ao có thể cách xa Diêu Phi tám trăm mét, nếu anh biết Hạ Dương tung tin họ ngủ với nhau, đoán chừng Thương Duệ sẽ phải lột da vì cảm thấy tởm lợm. Hậu đài của Thương Duệ còn lớn hơn Hạ Dương, không thì với kĩ thuật diễn rách nát đó sao Thương Duệ có thể được chọn đóng vai chính chứ? Hạ Dương chống lại anh, đoan chắc chỉ có kết quả bị nghiền nát mà thôi.
Hạ Dương đóng mạnh cửa lại, tạo nên một tiếng động khổng lồ.
Hiếm khi Diêu Phi sử dụng mối quan hệ trai gái để công kích người khác, bởi cô nghĩ công kích như thế rất ác độc, lựa chọn cuộc sống thế nào là tự do của người ta, cô luôn hiểu đạo lý điều gì bản thân mình không muốn thì đừng làm cho người khác. Tuy nhiên, những gì Hạ Dương nói quá dơ bẩn, cuối cùng Diêu Phi không nhịn nổi nữa, buộc phải đánh mất sự kiềm chế.
Cô quay về phòng cởi áo phông xuống, ngửi thấy trên mình có mùi thuốc lá nhạt xen lẫn hương nước hoa. Nước hoa là từ phòng Thương Duệ, trong thành phần có xạ hương, cô rất ghét cái mùi này.
Thay bộ quần áo khác, cô vào phòng tắm tắm lại lần nữa.
Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, đúng giờ được đồng hồ báo thức đánh thức, cô rửa mặt rồi thoa một lớp kem chống nắng thật dày. Diêu Phi thay áo thể thao chống nắng, vẫn là chiếc quần dài. Lúc xuống cầu thang, cô thấy Thương Duệ đang kéo duỗi ở cửa. Anh đội mũ, đeo mắt kính, mặc áo phông thể thao và quần soóc màu trắng, đôi chân dài hết sức bắt mắt.
Sáng sớm mặt trời còn chưa lên cao, ánh nắng trắng xoá chiếu vào nửa bên kia hòn đảo, một bầu trời thật trong xanh.
Tựa như vô ý, anh hờ hững quay lại. Thấy Diêu Phi, anh đứng thẳng, giơ tay lên nâng kính: “Chào buổi sáng.”
Cậu chủ không ngủ nướng? Lại định làm gì đây? Diêu Phi quan sát Thương Duệ: “Anh dậy sớm vậy?”
“Chạy bộ, thích nghi với hoàn cảnh mà, giáo viên thể chất của tôi đề nghị thế.” Thương Duệ sải bước ra ngoài, hỏi: “Bình thường cô hay chạy đường nào?”
Thương Duệ muốn chạy với cô à? Anh không sao đấy chứ? Thâm tâm Diêu Phi Tâm hơi bài xích, nhưng cô không biểu hiện ra. Trang bị hai chai nước, cô ra ngoài, chạy đều đều trên con đường về phía cổng: “Cửa này, buổi sáng không có nắng mặt trời.”
Thần tiên đeo kính râm chạy bộ, Diêu Phi mới thấy lần đầu.
Quả nhiên năm phút sau, mắt kính Thương Duệ rớt xuống. Diêu Phi không quay đầu, tiếp tục chạy về phía trước. Không được cười.
Chạy nửa tiếng dọc theo đường quốc lộ sẽ bắt gặp bến tàu. Sáng sớm, những chiếc thuyền câu đơn sơ đỗ chật kín bến tàu. Chim biển lượn vòng trên bầu trời, thi thoảng sẽ đáp xuống. Gió thổi qua làm mặt biển lăn tăn gợn sóng, và mùi tanh của biển phảng phất trong không khí.
Diêu Phi thả chậm bước chân, sợ vị thiếu gia kia sẽ ngất xỉu tại chỗ. Anh nặng hơn năm mươi kí, cô sợ mình sẽ vác về không nổi. Tuy nhiên, thể chất của Thương Duệ không kém như cô tưởng tượng, chạy một đoạn đường dài đến vậy mà anh chỉ hơi thở gấp thôi.
“Uống nước không?”
“Tôi không uống nước không rõ nguồn gốc.” Thương Duệ giữ khoảng cách một mét với Diêu Phi, giọng hơi ồm ồm vì thở hổn hển.
Diêu Phi vặn nắp chai uống một hớp, lững thững đi bộ tới trước: “Ăn uống ở đây anh có thể yên tâm, chỉ có vài người, lỡ như gặp chuyện bất trắc thì chúng ta có thể nhanh chóng điều tra ra do ai làm, người ngoài không vào được, không có ai ngu ngốc đến mức đó đâu. Nước này được phân chia hằng ngày tuỳ theo nhân số, do hậu cần bảo quản. Hậu cần là người của Phim ảnh Hạ Minh, yên tâm đi.”
Thương Duệ nhìn môi Diêu Phi có nước đọng lại vì vừa uống nước, dời mắt nhận lấy chai nước chưa khui “không rõ nguồn gốc” từ Diêu Phi, mở nắp và tu hết nửa chai.
“Cô hiểu rõ quá nhỉ, từng bị bẫy à?”
Diêu Phi uống sạch số nước thừa lại, cầm chai và tiếp tục chạy thẳng: “Số lần bị bỏ thuốc quá nhiều nên tôi sinh ra được tính kháng thuốc thôi.”
Từ nơi xa có một đàn hải âu bay tới, chúng sải cánh bay liệng trên bầu trời. Ánh nắng trắng xoá chiếu rọi vào cánh hải âu, lấp lánh lên những tia sáng bạc.
“Là thuốc gì?” Thương Duệ đuổi theo Diêu Phi, chạy đều đều bên cạnh cô.
“Gì cũng có.” Diêu Phi không muốn nhiều lời. Cô lấy điện thoại di động ra xem giờ: “Bảy giờ phải từ đây xuất phát đến điểm quay số bốn, nhanh lên.”
“Một đổi một đi.” Thương Duệ chợt nhớ đến lần đầu họ gặp mặt, lúc hôn anh, trạng thái của cô rất không bình thường, không giống chỉ đang say rượu. Anh bước dài hai bước vượt qua trước mặt Diêu Phi, rồi chạy kiểu giật lùi với tư thế ung dung và tuỳ ý: “Tôi từng uống nước lau kính, fan đưa đấy.”
Trán Thương Duệ đổ mồ hôi, khi anh vận động sẽ khác hẳn với lúc bình thường, trông anh rạng rỡ và trẻ trung hơn hẳn. Tuy cũng ngang tàn đấy nhưng không phải là đại thiếu gia lạnh lùng và cao cao tại thượng, mà là một cậu thanh niên trẻ tuổi ương bướng và đầy sức sống. Trên người anh không còn mùi nước hoa ph óng đãng đó, trái lại rất khoan khoái và sạch sẽ. Lúc anh nói chuyện, hơi thở nhè nhẹ, dù hổn hển lại khá dễ nghe.
“Anh thắng rồi.” Diêu Phi trả lại cho anh những gì anh đã từng nói. Cô không muốn chơi trò trao đổi bí mật gì với anh cả, trẻ con mới chơi trò này. Thoáng thấy hố đất phía sau Thương Duệ, cô giơ tay chộp lấy cánh tay anh: “Coi chừng!”
Vận động làm nhiệt độ cơ thể tăng cao, Thương Duệ lại mặc áo tay ngắn, để trần cánh tay, không hề sợ rám nắng. Da chảy mồ hôi, trong khoảnh khắc da thịt nóng rực tiếp xúc với nhau chợt tạo ra cảm giác cháy bỏng.
“Cậu chủ à, nhìn đường đi, đường bên này không giống trong nước đâu, nhiều ổ gà lắm đấy.” Diêu Phi nhanh chóng rút tay về. Cánh tay anh dài và rắn rỏi, cơ bắp thiên về cảm giác nguy hiểm và sắc bén của thiếu niên, không hề quá lố.
Hầu kết của Thương Duệ chuyển động, cánh tay được Diêu Phi chạm qua như bị thiêu đốt. Anh quệt mồ hôi trên đầu, một giọt mồ hôi theo cằm anh chảy xuống áo thể thao, thấm ướt một khối. Quay nhìn Diêu Phi, anh cất giọng trầm thấp: “Có loại thuốc nào uống xong sẽ làm tinh thần người ta mơ hồ rồi hôn bậy, vả lại khi hôn xong người đó sẽ quên hết không?”