• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ăn bánh ngọt xong thì vẫn chưa đến bảy giờ tối.

Nhà hàng mà Lục Tân chọn lựa nằm trong trung tâm mua sắm tọa lạc tại khu vực có nền kinh tế phát triển phồn vinh nhất ở thành phố An. Bên trong trung tâm đầy rẫy những cửa hàng xa xỉ phẩm, bên ngoài là những quảng trường văn hóa với bầu không khí giải trí dày đặc. Bên cạnh đó, cách trung tâm mấy trăm mét là một lòng hồ tuyệt đẹp, dù người trẻ tuổi ở địa phương hay từ khắp nơi đến đây du lịch đều thích check in ở nơi này.

Hà Diệp gọi điện cho ba mình, nói với ông rằng hôm nay cô muốn chơi thỏa thích với bạn bè, đến tận tối mới về.

Hà Dũng tâm lý, ủng hộ con gái mình, hôm nay là sinh nhật của con gái, nên để cô chơi thỏa thích mới được.

Sau đó Hà Diệp bèn đi theo bên cạnh Chu Tình và Ngô Viên Viên, đám người vừa đi vừa nghỉ, mặc dù vậy cô vẫn luôn cảm nhận được Lục Tân cứ nhìn miết vào mình.

Lúc đám người chơi trò bắn bong bóng, Hà Diệp nhìn trúng một con rối hình gấu bông phiên bản mini, là loại có thể treo vào túi xách hoặc chìa khóa. Một lượt được bắn mười phát đạn, bắn trúng ba bong bóng thì sẽ được chọn một con rối mini tùy ý, trông cũng không khó là mấy.

Hà Diệp trả tiền, phấn khích giơ súng lên.

Cô bắn đến phát súng thứ hai thì đã bắn trúng một quả bong bóng, điều này tiếp thêm niềm tin cho cô, có điều thật tiếc vì dường như Hề Mạn đã sử dụng hết giá trị may mắn của mình, vì vậy đến tận phát thứ chín mới bắn trúng quả bóng thứ hai.

Lòng bàn tay của cô ướt đẫm mồ hôi, phát súng cuối cùng quyết định cô có thể lấy con rối hình gấu hay không.

Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp và mát lạnh của Lục Tân vang lên bên tai cô: "Để tôi thử được không?"

Hà Diệp quay đầu lại, chẳng biết Lục Tân đã đứng phía sau lưng cô từ bao giờ, ánh đèn và bóng đêm dung hợp thành khung cảnh nửa tối nửa sáng, chàng trai cứ nhìn chăm chú vào cô và đợi cô trả lời.

Hà Diệp bất giác nhìn sang chị em tốt bên cạnh mình.

Chu Tình đang mỉm cười đầy mờ ám.

Thế là Hà Diệp lảng tránh rồi đưa súng cho Lục Tân.

Cô chạy ra ngoài chừng chục bước nhưng cũng tò mò muốn xem Lục Tân có bắn trúng hay không, thế là bèn âm thầm quan sát. Chỉ thấy Lục Tân với vẻ mặt bình tĩnh, giơ súng lên, vừa nhắm chưa được bao lâu thì đã bóp cò dứt khoát.

Một tiếng đùng vang lên, sau đó một cái bong bóng màu xanh lá lập tức phát nổ.

Lục Tân để súng xuống, nhìn xung quanh một vòng rồi dừng lại ở Hà Diệp.

Mặc dù cô cực kỳ vui mừng nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài, thế là bèn dời tầm mắt sang chỗ khác.

Chu Tình thấy vậy bèn cuowif rồi kéo cô sang chọn phần thưởng.

Hà Diệp chọn gấu bông phiên bản mini đáng yêu chỉ có độc nhất ba con.

Sáu người lần lượt tham gia từng trò chơi ở quảng trường, sau đó vừa nói vừa cười thong thả đi về phía hồ nước.

Rất nhiều du khách có mặc bên hồ, Chu Tình nhìn điện thoại rồi chỉ vào suối nhạc nước*, nói: "Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến tám giờ, màn trình diễn sẽ được bắt đầu, chúng ta đến đó xem nhé?"

*Nhạc nước là một dạng đài phun nước đặc biệt, được lập trình để có thể phun nước theo âm nhạc, kết hợp cùng hiệu ứng chiếu sáng của đèn âm nước để tạo nên màn trình diễn múa nước đặc sắc.

Đề nghị này được tất cả thành viên đồng ý.

Khi họ đến nơi, còn ba phút nữa sẽ bắt đầu màn trình diễn, thế là sáu người chen lấn đến đằng trước, nơi có vị trí quan sát tuyệt vời nhất.

Đúng tám giờ, âm nhạc vang lên, đài phun nước ở mặt hồ được bắn lên, ánh đèn thay đổi một cách ảo diệu, làn nước khiêu vũ theo điệu nhạc.

Đây là hạng mục cảnh đêm kinh điển đặc sắc ở thành phố An nhưng Hà Diệp nhớ mình chỉ đến đây duy nhất một lần, do ba mẹ cùng dẫn cô đến đây chơi trước khi ba bị tai nạn xe cộ.

Sau đó hai người ly hôn, ba bị khuyết tật một chân nên không tiện dẫn cô đi chơi nữa, thế là Hà Diệp ngoan ngoãn đọc sách và không ra ngoài chơi khi đêm đến nữa.

Một thoáng thương cảm qua đi, cô nhanh chóng bị đài phun nước lộng lẫy và óng ánh trước mặt hấp dẫn.

Cô bỗng nhận ra bên cạnh quá yên tĩnh, điều này không phù hợp với tính cách của Chu Tình, Ngô Viên Viên và Châu Hướng Minh, thế là bèn nghi ngờ nghiêng đầu...

Đám chị em tốt ở bên trái đã biến mất, còn bên phải thì...

Hà Diệp nhìn thêm giây lát, cuối cùng xác nhận lúc này bên cạnh cô chỉ còn mỗi Lục Tân là người quen.

Hà Diệp: "..."

Lục Tân giải thích: "Châu Hướng Minh nói họ đi về trước rồi."

Dù Hà Diệp không có kinh nghiệm thực tế nhưng cô cũng từng chứng kiến cảnh những học sinh cấp ba ầm ĩ và ăn ý phối hợp kết đôi cho những cặp tình nhân khác thế nào, nhoáng cái cô đã hiểu rõ ý của bốn người Chu Tình.

Có điều chứng kiến là một chuyện, bản thân là nhân vật chính lại là chuyện khác. Hà Diệp cứng người, hoàn toàn không biết nên đối phó với anh thế nào.

Tiếng ồn ào của du khách xung quanh liên tục vang lên, có tiếng của la ó của các bạn nhỏ, còn có cả những người lớn đang quay phim lại.

"Chúng ta đổi sang nơi khác được không? Dù ở vị trí nào quanh đây cũng đều xem phun nước được hết, chúng ta sang nơi ít người bên đó đi."

Lục Tân chặn một du khách mải mê chụp ảnh nên suýt va phải Hà Diệp, sau đó đề nghị.

Lúc này cô chỉ lo hoang mang rối loạn, bèn gật đầu lung tung.

Xung quanh quá nhiều người, cô lại không để ý, thế là sau hai lần bị du khách chen vào tách hai người ra, Lục Tân đột ngột tóm lấy tay Hà Diệp khi cô quay về bên cạnh anh lần nữa.

Hà Diệp:...

Đài phun nước đẹp tuyệt trần, đêm tháng bảy nóng nực nhưng tay của Lục Tân lại lành lạnh như đang toát ra khí lạnh.

Có lẽ không lạnh lắm, có điều nhiệt độ trên người anh thấp hơn cô nhiều, cả hai tiếp xúc với nhau dĩ nhiên tạo ra sự chênh lệch nhiệt độ một cách rõ ràng.

Hà Diệp muốn rút tay về nhưng Lục Tân phát hiện ý đồ của cô, bèn nắm chặt tay lại.

Thế là Hà Diệp bị anh nắm tay dắt đi trong tình cảnh lúng túng, xấu hổ và khó xử. Hai người đi về phía trước chừng một, hai trăm mét, cuối cùng du khách xung quanh đã thưa thớt hơn nhiều.

Lục Tân dẫn cô đến dưới cây long não có thân to bằng hai người ôm.

Từ đây có thể nhìn thấy đài phun nước cách đó không xa, có điều thân cây chặn ánh đèn đường nên ở đây tối đen như mực, người lớn tuyệt đối không cho phép con nít đến gần nơi nguy hiểm như vầy.

Sau khi hai người dừng lại, Lục Tân ới thả tay ra.

Hà Diệp cúi đầu.

Thân cây chỉ cách mép đê hơn năm mươi centimet, sau khi cô và Lục Tân ngừng lại ở đây, những du khách khác không thể đi qua được nữa, nếu muốn đi thì phải đi đường chính phái sau.

Nước hồ phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng vỗ vào bờ đá, âm thanh mang theo quy luật giống như nhịp tim rối loạn không biết nên làm gì của cô bây giờ.

Tối nay dạo chơi cũng khá lâu khiến chòm tóc đuôi ngựa của cô hơi lỏng lẻo, một vài sợi tóc lòa xòa bên tai phất phơ theo làn gió thoảng, làm cô thấy hơi ngứa.

Hà Diệp rất muốn vén những sợi tóc đó ra sau tay nhưng Lục Tân vẫn đang đứng đó, cô không muốn cử động. Giống như chỉ cần cô đứng im thì hai người cũng sẽ đứng yên ở đó, không xảy ra chuyện gì khác nữa.

Lục Tân buồn cười nhìn cô.

Hà Diệp lúc này giống hệt bạn cùng lớp mắc lỗi, bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài, sắp bị phê bình một cách nghiêm khắc nhất.

Nhưng anh không phải chủ nhiệm, anh cũng không muốn phê bình cô mà là...

"Hà Diệp."

Anh vừa mới gọi đã khiến nhịp tim cô tăng tốc, thế là bèn lia khóe mắt nhìn sang bên cạnh.

Lục Tân: "Hôm nay là sinh nhật tròn mười tám tuổi của cậu đúng không?"

Cô nghe anh hỏi vậy thì gật đầu.

Lục Tân: "Mười tám tuổi đã trưởng thành rồi, vì vậy tôi có thể chính thức theo đuổi cậu."

Mặc dù Hà Diệp đoán được anh sẽ nói như vậy nhưng vẫn không khỏi căng thẳng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Lục Tân quay theo, ánh mắt đuổi theo gương mặt lảng đi chỗ khác của cô: "Tôi đã thích cậu từ lâu nhưng vì sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu nên mới không dám biểu hiện quá rõ ràng."

Anh càng nói, Hà Diệp càng ước mình có thể co rút vào thân cây phía sau. Cô rầu rĩ trả lời: "Tôi có gì đâu mà cậu thích?"

Cô thật sự không hiểu.

Những cô cậu học sinh thường yêu những người tỏa sáng rực rỡ, một là cực kỳ xinh đẹp, hai là hoạt bát đáng yêu như mặt trời bé con, ba là có thành tích xuất sắc trong văn nghệ, rất hiếm khi yêu loại hình cắm mặt vào sách vở như cô.

Nếu nhất quyết phải đưa ra một đặc điểm nào đó nổi bật thì có lẽ nhan sắc của cô cũng miễn cưỡng được chấp nhận, có điều trong lớp vẫn còn bạn nữ xinh đẹp rực rỡ là Trần Huyên, hơn nữa người đẹp trong trường cấp hai nhiều như mây, Hà Diệp không nằm trong số đó.

Cô luôn cảm thấy Lục Tân không phải kiểu người nông cạn như thế.

Có điều lạ nhỉ, sao anh lại thích mình?

Lục Tân: "Không biết giải thích thế nào nhưng tôi có cảm giác với cậu."

Hà Diệp:...

Đúng lúc này, giai điệu ở nhạc nước thay đổi biến thành một bản hòa tấu tiếng Anh êm dịu.

Bỗng nhiên, Hà Diệp cảm tưởng như "tiếng lòng bị k1ch thích", ngạc nhiên nhìn về phía nhạc nước.

Ca khúc linh hoạt kỳ ảo, làn nước cũng hóa dịu dàng.

"Amarantine." Lục Tân thấy cô tập trung lắng nghe giai điệu thì khẽ nói tên bài hát: "Nó có nghĩa là đóa hoa mãi mãi xanh tươi hoặc tình yêu vĩnh hằng."

Hà Diệp:...

Ca từ rất êm tai nhưng lúc này nghe anh nhắc đến yêu đương gì đó khiến cô nổi cả da gà.

Lục Tân nhìn gương mặt bối rối của cô bèn cười: "Không nhắc tới cái này nữa, chúng ta nói tiếp chuyện vừa nói."

Hà Diệp lại rủ mắt xuống, nhẹ nhàng cắn môi.

Bờ môi của cô khéo léo nhưng đầy đặn, dù chỉ cắn nhẹ bên trong nhưng bên ngoài vẫn thấy rõ.

Lục Tân lẳng lặng ngắm dáng vẻ cô không dám đối diện với mình, nhìn gương mặt trắng nõn đang ửng hồng, cuối cùng là đôi môi quyến rũ đầy mê hoặc.

"Hà Diệp." Anh bước đến gần, cơ thể gần như bao phủ lấy cô.

Hà Diệp bất giác lùi về sau, dán chặt vào thân cây, đôi tay vịn vào vỏ cây thô ráp.

Lục Tân nắm chặt một cánh tay của cô, nhìn hàng mi chớp lia lịa vì căng thẳng của ai đó: "Hà Diệp, cậu trưởng thành rồi, chúng ta yêu nhau đi, xin cậu hãy cho tôi cơ hội trở thành bạn trai của cậu."

Cuối cùng bàn tay mát lạnh của anh cũng nóng lên, khiến lòng bàn tay của Hà Diệp đổ đầy mồ hôi.

Nhạc nước vẫn đang tiếp diễn, giai điệu của bản "amarantine" lặp đi lặp lại như đang thôi miên cô nhanh chóng chấp nhận lời tỏ tình của chàng trai trước mắt, nhanh chóng nếm thử hương vị tình yêu.

Hà Diệp chưa từng nghĩ tới việc thử hẹn hò với ai đó sau khi thi đại học, mười tám năm qua, cô chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.

Thế nhưng bây giờ cô đã trưởng thành.

Lục Tân là một người bạn cùng lớp rất tốt, giúp đỡ cô rất nhiều.

Giống như chị em tốt của cô đã nói, anh đúng là cực phẩm, không những có vẻ ngoài đẹp trai mà còn học giỏi, hẹn hò với anh sẽ không bao giờ lỗ.

Hà Diệp không thể thốt lên hai chữ đồng ý nhưng cô khẽ gật đầu rất chậm.

Lục Tân cười, xoa đầu cô, kéo người bạn gái quá đỗi ngoan ngoãn vào lồ ng.

Hà Diệp lại cứng người, sau đó sợ hãi thốt lên: "Coi chừng rớt xuống dưới."

Nơi này vốn dĩ đã chật chội, chỉ cần Lục Tân sơ sẩy tí xíu thì cả hai sẽ rớt xuống hồ ngay.

Lục Tân: "Ừm, chúng ta đổi nơi khác."

Dứt lời, anh bèn nắm lấy tay cô rồi bước ra khỏi tán cây này.

Ánh đèn lộng lẫy của thành thị lại đập vào tầm mắt, mặc dù hai người vẫn nắm chặt tay nhau nhưng bây giờ đã khác xưa, lần này Lục Tân nắm tay Hà Diệp một cách đường đường chính chính.

Hà Diệp vẫn nhăn mặt, cố gắng cưỡng ép mình quen với tình hình này, cô biết nắm tay là chuyện quá đỗi bình thường khi đôi bên hẹn hò.

Nhạc nước lại đổi một ca khúc khác, ca khúc này vừa kết thúc cũng là lúc màn biểu diễn nhạc nước cũng kết thúc.

Hà Diệp nhìn thời gian, đã tám giờ mười lăm.

Cô nói với Lục Tân: "Chúng ta về nhà thôi."

Lục Tân: "Được."

Anh dắt cô đứng ven đường, bắt một chiếc xe hơi.

Hà Diệp vẫn chưa thích nghi với thân phận mới "bạn gái của Lục Tân", vừa lên xe bèn lấy điện thoại ra để dời lực chú ý.

Ngô Viên Viên và Chu Tình đều nhắn tin hỏi han tiến triển của cô và anh.

Tạm thời Hà Diệp vẫn chưa trả lời mà chỉ nhắn tin cho ba mình, nói họ đi chơi xong rồi, bây giờ cô đang trên đường về nhà.

Bỗng nhiên lúc này một tin nhắn bỗng hiện lên.

Tổ trưởng: [Quà vẫn còn ở nhà, đợi về tới anh sẽ đưa cho em.]

Hà Diệp khẽ nháy mắt, trả lời: [Quà gì thế?]

Tổ trưởng: [Một món phù hợp với người bạn cùng lớp mà mình thầm mến, một món phù hợp với bạn gái của mình.]

Hà Diệp đỏ mặt.

Sau khi đến chung cư, Hà Diệp đến siêu thị tìm ba trước để ba đừng lo lắng, còn Lục Tân thì đi từ cửa Nam vào khu chung cư.

Đợi khi HÀ Diệp ra khỏi siêu thị và đến cửa Đông, Lục Tân đã ngồi trên xe đạp chờ ở dưới bóng cây ven đường.

Cô rủ mắt xuống rồi bước qua.

Lục Tân ngồi trên xe, đưa ra hai hộp quà một lớn một nhỏ. Hộp lớn bằng phẳng, hộp to hình vuông cỡ lòng bàn tay.

Hà Diệp ngơ ngác nhận lấy, sau đó ngồi lên yên sau.

Một hai phút trôi qua, hai người đều yên lặng.

Khi đến tòa nhà số 7, Hà Diệp nhảy xuống xe rồi định bước vào thì Lục Tân mới hỏi: "Ngày mai em có đi đâu không?"

Hà Diệp nhìn xe đẹp: "Mai em phải tham gia phỏng vấn gia sư nữa."

Lục Tân: "Anh đi cùng em nhé, mấy giờ em xuất phát?"

Hà Diệp do dự mấy giây mới báo giờ với anh.

Lúc hai người còn là bạn bè, cô cũng đã cho anh đi cùng, bây giờ hai người là người yêu của nhau nên cô càng không thể từ chối.

Hà Diệp ôm hai món quà bước lên lầu.

Cô bước vào phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại, tò mò mở hộp quà to bằng phẳng kia trước.

Bên trong là một khung ảnh bằng gỗ đặt trên bàn, trong khung ảnh là một bức tranh được vẽ theo phong cách manga. Cô gái trong bức ảnh đứng giữa hai gian hàng trong siêu thị, tay ôm một bọc mì tôm to đùng, hơi rầu rũ ngẩng đầu nhìn kệ hàng đã được sắp xếp qua đỉnh đầu.

Hà Diệp nhìn thấy hình bóng của mình trên mặt cô gái trong anh.

Tổ trưởng: [Đằng sau khung ảnh còn có dòng chữ đấy.]

Hà Diệp bèn xoay khung ảnh lại, sau đó nhìn thấy mấy chữ cái tiếng anh bên rìa...

Crush at first sight.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK