Do các kỳ thi cuối học kỳ sắp đến, hầu hết sinh viên đều vùi đầu vào ôn tập thật kỹ.
Đúng mười một rưỡi, Lục Tân đến nhà ga đường sắt cao tốc, sau đó vào khách sạn gửi vali hành lý rồi mới đến Đại học Giao thông tìm bạn gái.
Hà Diệp đã chờ sẵn ở cổng trường.
Hai ngày nay, thời tiết Thượng Hải trở lạnh, Hà Diệp mặc một cái áo lông thật dày, hai tay đút vào trong túi áo, một bên đeo tai nghe nghe tiếng anh.
Lục Tân chưa xuống xe đã nhìn thấy bạn gái đứng ở ven đường, áo lông kéo khóa lên tận trên cùng, chỉ để lộ mỗi gương mặt trắng nõn sạch sẽ.
"Trời lạnh như thế này sao em không vào căng tin chờ anh?"
Sau khi gặp mặt, Lục Tân thử chạm vào khuôn mặt bị lạnh cóng của bạn gái.
Hà Diệp đáp: "Em đã căn giờ rồi mới ra, chỉ đợi có vài phút thôi."
Anh đã học gần hết một học kỳ, cho dù ngồi máy bay hay đi tàu cao tốc thì thời gian đến trường Đại học Giao thông cũng đã thành quy luật.
Lục Tân nâng cánh tay trái lên.
Hà Diệp bật cười, cô khoác vào tay anh rồi cùng bạn trai mình đi về phía nhà ăn.
Hai người rời khỏi căng tin thì trực tiếp đi đến thư viện.
Hà Diệp liếc nhìn túi đựng máy tính bạn trai khoác trên vai và nói: "Anh bảo em mượn hai quyển sách, em đã mượn được rồi. Hình như đó là giáo trình của đại học năm hai khoa máy tính?"
Thời đại internet phổ biến, cho dù là giáo trình của Đại học Thanh Hoa thì cũng có thể dễ dàng tìm kiếm được.
Hà Diệp biết Lục Tân học chuyên ngành gì, dĩ nhiên, cô cũng sẽ tò mò tài liệu học tập mà anh đọc thuộc về giai đoạn nào.
Lục Tân nói: "Ừ, anh đã học xong chương trình học của năm nhất rồi."
Chỉ cần chỉ số IQ đủ cao, có thể tự học rất nhiều môn, nếu gặp vấn đề khó thì đi hỏi giảng viên.
Hà Diệp: "..."
Lục Tân nói: "Thật ra không có gì đáng để tự hào. Nếu em sinh ra và lớn lên ở nhà anh, từ tấm bé đã được bố mẹ dốc lòng kèm cặp thì cũng làm được như anh."
Hà Diệp cảm thấy bạn trai cô quá khiêm tốn. Có những thứ phụ thuộc vào hoàn cảnh học tập, tương tự, có những thứ chỉ liên quan đến chỉ số IQ chạm nóc mà thôi.
Đến thư viện, Hà Diệp dẫn Lục Tân đến vị trí tự học buổi sáng của cô.
Lục Tân ngồi cạnh cô.
Lúc Hà Diệp chăm chú làm bài, anh sẽ không quấy rầy cô, nhưng chỉ cần Hà Diệp dừng lại thả lỏng thì ngay lập tức Lục Tân sẽ nhìn sang cô.
Đọc sách đến khi cảm thấy mệt mỏi, Hà Diệp chủ động ngồi sát lại gần bạn trai, nhìn anh gõ số liệu vào máy tính.
Trời cao tặng cho Lục Tân một đôi bàn tay thon dài tuyệt đẹp, nhìn anh gõ bàn phím thôi cũng là một loại hưởng thụ.
Trời sẩm tối, hai người lại đến căng tin ăn cơm, ăn xong thì về thư viện, mãi đến khi giờ tự học buổi tối kết thúc, bọn họ mới về khách sạn mà Lục Tân ở.
Đêm nay khác với những lần khác, không biết từ phòng bên trên, bên dưới, hay hai phòng ở sát vách, người bên trong làm những chuyện thân mật vượt bậc về chất và lượng, giọng cô gái cực kỳ rõ ràng.
Lục Tân khựng lại, Hà Diệp theo sát phía sau anh cũng nghe thấy.
Bầu không khí đông đặc một cách gượng gạo.
Lục Tân khẽ nói: "... Phòng này cách âm không được tốt cho lắm."
Trái tim Hà Diệp đập thình thịch, đầu óc nghĩ ngợi miên man.
Làm loại chuyện đó có thật sự phóng đại đến mức đó không?
May thay, âm thanh xấu hổ kia không kéo dài quá lâu.
Bầu không khí vẫn xấu hổ như cũ, nhưng dường như nó đã thay đổi theo một phương hướng khó xử khác.
Lục Tân nói thầm vào tai cô: "Nếu là anh, chắc chắn sẽ không nhanh đến thế."
Hà Diệp: "..."
Cô lần sờ đến eo anh, dùng sức nhéo một cái.
Buổi tối ngày thứ hai, hai người bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.
Hà Diệp nói: "Em sắp phải thi rồi, cuối tuần sau không cho phép anh đến đây nữa. Bản thân anh cũng ôn bài cẩn thận một chút, thi cuối kỳ cho tốt, đừng để rớt tín chỉ đấy."
Lục Tân đáp: "Đời này anh sẽ không bao giờ rớt tín chỉ, thậm chí luôn nằm trong top năm, em có tin không?"
Hà Diệp mím môi, chỉ lo anh quá tự cao tự đại.
Lục Tân hỏi cô: "Nếu như anh thi được vào top năm, em có thưởng gì không?"
Hà Diệp trả lời: "Nếu em thi tốt thì sẽ được bố em thưởng cho. Nếu anh muốn thì đi tìm chú, dì mà đòi."
Lục Tân nói: "Bọn họ không thể cho anh thứ anh muốn, chỉ có em là cho được."
Hà Diệp lùa đánh anh.
Lục Tân nắm lấy nắm đấm của bạn gái, nói: "Anh chỉ muốn một nụ hôn làm phần thưởng mà thôi, sao em phải nổi giận như thế chứ?"
Hà Diệp dùng cánh tay khác đánh anh. Giả vờ thành thật làm gì, chắc chắn điều anh muốn là thứ khác.
Lục Tân nắm lấy hai bàn tay của cô rồi hôn lên đó một lúc lâu.
"Sau khi kì nghỉ đông kết thúc, em có tiếp tục làm gia sư nữa không?"
Hà Diệp đáp: "Kỳ nghỉ quá dài, em nghỉ mãi cũng chán. Em đang định tìm công việc làm dạy kèm làm thêm ở đây, làm đến tháng chạp."
Lục Tân nói: "Anh ở đã tìm việc cho em ở Bắc Kinh, thù lao chắc chắn không thấp hơn so với bên này."
Hà Diệp vẫn biết, nếu cô không đến Bắc Kinh thì chắc chắn Lục Tân sẽ đến Thượng Hải tìm cô. Suốt kỳ nghỉ đông, số tiền phải chi trả cho khách sạn, nhà nghỉ để thuê phòng không chỉ một, hai ngày.
Hơn nữa anh vẫn phải tiếp tục trả tiền thuê nhà trọ ở Bắc Kinh, vì sao phải tiêu pha thêm món tiền nữa một cách uổng phí.
"Em có thể đến Bắc Kinh, nhưng anh không thể..."
"Anh biết rồi, chia phòng ngủ, anh đảm bảo sẽ không táy máy tay chân."
Ngày mười chín tháng một, Đại học Giao thông chính thức bước vào kỳ nghỉ đông, sớm hơn Đại học Thanh Hoa một tuần lễ.
Ngày mười sáu, Hà Diệp đã thi xong môn cuối cùng, có thể rời khỏi trường sớm hơn.
Lần này, Hà Diệp không nói trước cho Lục Tân biết cô sẽ tới hôm nào. Cô tự mình mua vé tàu cao tốc, sau khi lên tàu mới nhắn tin gửi cho Lục Tân, tránh trường hợp anh đặt vé máy bay sẵn cho cô.
Bảy giờ tối theo giờ Bắc Kinh, bên ngoài trời, nhiệt độ dưới không độ C, gió lạnh giật cấp năm, cấp sáu, suýt nữa thổi cho Hà Diệp xây xẩm mặt mày, cô vội vã đội mũ vào.
Lục Tân mỉm cười đi đến, sau đó kéo bạn gái, ôm trọn cô vào lòng.
Hà Diệp không khỏi than thở: "Sao lại lạnh như thế này cơ chứ!"
Lục Tân nói: "Hôm nay gió hơi mạnh, hôm qua thì trời đẹp hơn."
Hà Diệp rầu rĩ: "Em hơi hối hận rồi."
Lục Tân an ủi cô: "Không hối hận, cuối tuần này dự báo thời tiết nói sẽ có tuyết rơi, chắc chắn em sẽ thích."
Hà Diệp hừ lẩm bẩm một lát, bị bạn trai nửa ôm nửa kéo lên xe taxi.
Cũng may, nhiệt độ bên ngoài lạnh lẽo nhưng trong phòng có hệ thống sưởi ấm không khí, Hà Diệp chỉ cần mặc một chiếc áo lông bình thường là đủ.
"Em thi cử thế nào rồi?"
Lục Tân bê hai bát mì nóng ra, ở một bên vừa ăn vừa hỏi.
Hà Diệp rụt rè trả lời: "Chắc là không đến nỗi nào."
Lục Tân nói: "Anh không keo kiệt như em đâu. Nếu em thi cuối kỳ được nằm vào top năm thì anh sẽ chuẩn bị quà, thưởng cho em."
Hà Diệp tò mò hỏi: "Anh định thưởng cho em thứ gì?"
Lục Tân cười đáp: "Chờ em vào top năm đi rồi nói."
Hà Diệp lườm nguýt anh một cái rồi cúi đầu ăn mì.
Sau khi ăn xong, Lục Tân lấy ra một tờ giấy in thời khóa biểu, bên trên trình bày rõ ràng những buổi dạy kèm thêm do anh sắp xếp thay bạn gái trong kỳ nghỉ đông. Trong đó có ghi, mỗi ngày, vào buổi sáng và chiều, dạy kèm học sinh hai giờ đồng hồ, thứ bảy và chủ nhật nghỉ, có cả địa chỉ nhà và các điểm đón xe, thời gian đi lại.
Hà Diệp hỏi anh: "Em đi làm thêm. Thế chờ đến khi anh thi xong thì anh làm gì?"
Lục Tân thành thật trả lời: "Anh nhận thêm mấy việc lập trình cá nhân, kiếm chút tiền đi đường."
Hà Diệp: "..."
Kỳ nghỉ đông năm nay đối với Hà Diệp mà nói, giống hệt kì nghỉ hè sau khi cô thi vào đại học.
Mỗi lần cô dạy kèm xong, Lục Tân đều sẽ đến đón cô, lúc anh rảnh rỗi thì sẽ đi cùng cô đến địa điểm dạy kèm.
Điểm khác biệt ở chỗ, vào kì nghỉ hè, bọn họ phải đi lòng vòng trong cầu thang bộ để lén lút gặp mặt nhau, hiện tại, hai người có thể ngang nhiên ở cùng nhau.
Một tháng cuối cùng, thành tích thi cuối kỳ của Hà Diệp được công bố, những bạn học thông tin nhanh nhạy đã chia sẻ danh sách những người đứng đầu khóa trong ngành học.
Hà Diệp xếp hạng thứ ba.
Lục Tân ôm lấy cô hôn một cái rồi cảm thán: "Bạn gái của anh giỏi quá đi mất."
Tuy Hà Diệp rất vui nhưng bề ngoài tỏ vẻ bình thản như mây bay gió thoảng. Cô hỏi anh: "Chẳng phải anh đã hứa sẽ thưởng cho em rồi sao?"
Lục Tân mỉm cười: "Em chờ anh."
Dứt lời, anh đi vào phòng mình.
Hà Diệp tiếp tục lướt xem danh sách công bố điểm thi, cô nhìn thấy có rất nhiều cái tên quen thuộc, bao gồm cả Viên Phỉ.
Viên Phỉ xếp hạng mười lăm, thành tích khá tốt.
Đương nhiên, Viên Phỉ không giỏi bằng cô.
Lúc này, cô nhận được một tin nhắn mới.
Người gửi là Lục Tân, Hà Diệp mở ra, phát hiện đó là đường link dẫn đến tệp tài liệu "Tổng hợp những điều cần lưu ý khi học lập trình."
Cô vội vàng lưu lại.
Chưa hiểu đầu đuôi ra sao thì Lục Tân đã đi đến cạnh cô, anh dựa vào khung cửa ra vào và nói: "Anh dựa theo tiến trình học tập của mình để làm thành slide, bắt đầu từ năm nhất đến năm hai đại học, tất cả đều có hết, em cứ từ từ gặm dần."
Trên tay anh cầm một cuốn tài liệu chuyên ngành.
Hà Diệp cực kỳ mừng rỡ, hỏi anh: "Anh, anh lấy thời gian đâu mà làm những thứ này?"
Lục Tân đáp: "Học xong lúc nào thì làm luôn lúc đó, chỉ cần nửa tiếng là đủ."
Hà Diệp đặt bút nhớ xuống bàn. Cô đi đến bên cạnh Lục Tân rồi vòng tay ôm lấy eo của bạn trai cô, cả khuôn mặt vùi vào l ồng ngực anh.
Lấy quan hệ của hai người, lúc này mà nói "Cảm ơn" thì nghe có vẻ khách sáo quá.
Lục Tân vuốt tóc cô, nói: "Anh đoán em sẽ thích."
Hà Diệp đáp: "Em rất, rất thích."
Lục Tân: "Liệt kê những phần mà em cần rồi gửi cho anh, phần nào anh làm được thì anh sẽ làm."
Nếu anh không làm slide, trong bốn năm tới, chắc chắn cô sẽ học được những kiến thức đó, có thể qua bài giảng trên lớp hoặc tự cô mày mò học tập. Thế nhưng, nhờ có bản powerpoint của Lục Tân, nó sẽ giúp Hà Diệp tiết kiệm được một khoảng thời gian.
Hà Diệp gật đầu.
Cô thật sự liệt kê ra một bảng.
Có một số khóa học trùng lặp giữa chuyên ngành cơ khí và máy tính, nhưng cũng có sự khác biệt, Hà Diệp theo đuổi cả hai ngành là kĩ thuật và thuật toán, vì vậy giáo trình của bạn trai chuyên về thuật toán thực sự có thể giúp ích cho cô rất nhiều.
Ở dòng cuối cùng trong bảng, Hà Diệp viết tên Lục Tân vào.
Dù sao, anh là người mà cô thích.
Ngày mười hai tháng hai là tết Ông Công Ông Táo của người phương nam, Hà Diệp và Lục Tân dự định về nhà trước hai ngày.
Hà Diệp chào hỏi bố cô và Ngô Lị trước, sau đó về quê thăm ông bà.
Đêm khuya, nhóm chat của lớp mười hai bất ngờ trở nên nhộn nhịp một cách lạ thường.
Lúc Hà Diệp nhấn vào, phát hiện mọi người đang bàn bạc hẹn ngày họp lớp.
Chu Tình chat riêng với Hà Diệp: [Lưu Thư khởi xướng đấy. Cô ta vốn thân với Trần Huyên nhất. Mọi người sớm đã nghỉ đông rồi, bọn họ hết lần này đến lần khác chờ đến khi Lục Tân quay về thì mới nhắc lại, bọn họ chắc chắn có dụng ý khác.]
Hà Diệp hỏi cô ấy: [Sao bọn họ biết hôm nay Lục Tân về?]
Chu Tình: [Cậu kéo lên trên mà đọc, người ta chỉ cần quăng một cái móc câu, hỏi còn ai chưa về thành phố An không thì cái tên ngốc nghếch nhất quả đất Châu Hướng Minh kia tự động cắn câu, ngờ nghệch rep rằng hôm nay Lục Tân vừa mới về.]
Chu Tình: [Ha ha, chẳng qua tớ đã sớm đánh tiếng với Châu Hướng Minh và Ngô Viên Viên, bảo bọn họ đừng để lộ chuyện cậu yêu đương với Lục Tân, chờ đến ngày họp lớp, cho mọi người một bất ngờ.]
Hà Diệp: [...Tớ không đi đâu.]
Cô không quá quen với những trường hợp phải đưa đẩy giữa người với người. Nếu các bạn học biết cô và Lục Tân tình cảm mặn nồng, chắc chắn bọn họ phải ồn ào một phen.
Chu Tình: [Nếu cậu không dám đến, tớ với cậu cắt đứt quan hệ!]
Hà Diệp: [...Đi thì đi. Nhưng nếu các cậu dám nói chuyện đó ra, tớ sẽ... Tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu.]
Chu Tình: [Bái phục cậu luôn.]
Lúc này, trong nhóm lớp đã chọn được thời gian họp mặt cụ thể, không ngờ chọn đúng ngày mười bốn tháng hai, lễ tình nhân.
Hiện nay, thông tin công khai của các bạn học đều để độc thân, không cần phải ăn valentine với một nửa kia nên chẳng ai quan tâm đ ến vấn đề ngày họp lớp có phải lễ tình nhân hay không.
Hà Diệp cố tình dặn dò Ngô Viên Viên và Châu Hướng Minh, hai người đều đồng ý.
Hà Diệp quay về Hiểu Phong Nhã Cư, tối hôm đó, cô gặp Lục Tân ở thang máy. Cô đưa ra yêu cầu với bạn trai: "Đến lúc đó, anh hãy phối hợp giả vờ với em, xem em là bạn học bình thường, hơn nữa còn là loại không quen thân mấy ấy."
Lục Tân cạn lời: "Cũng may vẻ bề ngoài của anh không quá xấu xí, nếu không... Anh còn tưởng rằng em chê bai anh đấy."
Hà Diệp nhìn xuống dưới, cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh: "Không phải em chê bai gì anh, chẳng qua em không thích bị một đám người trêu đùa."
Nếu chỉ có hai ba người bạn quen thân thì tốt, nhưng buổi họp lớp ngày mai có tận hơn hai mươi người tham gia, trừ một vài người như Chu Tình, những người còn lại Hà Diệp chỉ biết mỗi tên, sau khi tốt nghiệp cấp ba, ra trường rồi thì không hề tiếp xúc.
Lục Tân hiểu rõ, anh nắm tay bạn gái và nói: "Em yên tâm đi, anh cam đoan sẽ không để em bị trêu đùa."
Hà Diệp nở nụ cười. Cô biết Lục Tân sẽ không nhàm chán như thế mà.