Trên con đường núi dài lê thê này gần như không hề có khúc rẽ nào. Suốt quãng đường đi xuống, Hà Diệp và Lục Tân bắt gặp các đồng nghiệp tụm năm tụm ba đi với nhau. Bọn họ đều là nhân viên của bộ phận kỹ thuật thuật toán, công ty khoa học công nghệ Lam Hải cả.
Có lẽ không ai nhận ra cô nhân viên Hà Diệp mới vào làm chưa được bao lâu này nhưng chắc chắn là ai cũng biết Lục Tân.
Hà Diệp cố gắng chịu đựng năm phút rồi mười phút. Đến khi bóng dáng sếp Phương của tổ thị giác xuất hiện trong tầm mắt, cuối cùng cô cũng hoàn toàn đầu hàng, phải túm nhẹ lấy phần áo nơi vai Lục Tân rồi yếu ớt thương lượng: "Anh tìm chỗ nào đó dừng lại một chút đi, chờ bọn họ đi qua rồi xuống núi được không?"
Tốc độ bước của Lục Tân hơi chậm lại một chút. Anh nhìn trước nhìn sau một chút rồi nhắc nhở: "Bây giờ chúng ta đang ở trong rừng cây, nếu dừng lại sẽ càng làm người ta hiểu nhầm hơn."
Hai tai Hà Diệp đã đỏ như sắp rỉ máu ra đến nơi: "Không sao đâu."
Bị bọn họ cười cợt chọc ghẹo một chút còn hơn bị Lục Tân cõng đi giữa một đám đồng nghiệp liên tục cả tiếng đồng hồ.
Nếu đang ở trong thành phố thì Lục Tân có thể lái xe nhanh chóng đưa cô rời đi được chứ bây giờ đang ở trên núi. Phải đi chừng một tiếng đồng hồ nữa mới tới được đoạn đường có thể lái xe xuống núi. Hy vọng vào việc Lục Tân đi nhanh như bay rồi vượt qua tất cả đồng nghiệp đang trải dài từ trên xuống dưới núi dưới tình huống đang cõng cô là một hy vọng xa vời viển vông.
Lục Tân quay đầu lại.
Hà Diệp lại vùi mặt vào bả vai anh lần nữa.
Lục Tân cảm nhận được nhiệt độ từ mặt cô truyền tới.
Lúc cô xấu hổ nhất thường là cả người sẽ như mới bị lửa đốt vậy, vừa nóng vừa mềm.
Khi đó dù anh có làm gì cô cũng sẽ không muốn cho anh nhìn thấy mặt mình, huống chi bây giờ trên đường còn nhiều người như thế.
Địa thế núi rừng hai bên con đường cũng có thể xem như là bằng phẳng. Lục Tân bước xuống bậc thang rồi đi về phía bên trái.
Thấy cảnh tượng này, các đồng nghiệp đều hiểu ý cười mờ ám, chẳng qua không ai ồn ào gì.
Mấy phút sau, Lục Tân tìm được một khe núi nhỏ ngay đằng sau con đường mòn kia, bèn cẩn thận đặt Hà Diệp xuống một chỗ đất bằng phẳng có thể ngồi được.
Hà Diệp thật sự không dám nhìn anh, đành cúi đầu cởi balo trên lưng xuống mở ra.
Hôm nay cô có mang theo hai bao tăm bông cồn và hai hộp băng cá nhân để phòng trường hợp mình vô tình bị ngã. Chẳng qua cô hoàn toàn không mong mình sẽ cần đến chúng.
Lục Tân muốn cõng cô nên vừa rồi đã đưa balo của mình cho Giang Tự rồi. Thấy đồ trong balo của Hà Diệp cũng coi như là đầy đủ, anh bèn ngồi xuống bên cạnh cô, lấy nước trong túi ra: "Rửa chỗ bị trầy cho sạch đã rồi bôi thuốc."
Hà Diệp cụp mắt giơ tay phải ra cho anh.
Lục Tân vặn mở nắp chai nước sau đó một tay cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của Hà Diệp, một tay giơ cao chai rót nước ra rửa chỗ bị trầy cho cô.
Cơn đau khiến Hà Diệp cắn môi.
Lục Tân liếc nhìn cô một cái nhưng vẫn không đẩy nhanh tốc độ. Dù sao cũng phải rửa cho sạch đã.
Rửa xong, anh giúp cô bôi cồn lên vết thương rồi thuận miệng nói: "Sao em mang đầy đủ vậy? Trước kia từng bị thương hả?"
Hà Diệp lắc đầu một cái: "Tôi quen mang theo những thứ này rồi. Hồi còn bé mỗi lần trường học tổ chức cho học sinh đi du xuân là ba tôi lại chuẩn bị những thứ này cho tôi."
Lục Tân: "Chú Hà chăm sóc em rất tốt."
Hà Diệp cười cười. Ba đối xử với cô cực kỳ tốt, chăm sóc thì không thể xem là quá tốt được, may mà bây giờ bên cạnh ba đã có Ngô Lị.
Sau khi bôi thuốc xong xuôi, bên trong cổ tay trắng nõn của Hà Diệp bị nhuộm thành một mảng màu nâu lớn.
Lục Tân buông tay ra: "Em giơ tay cho khô, băng cá nhân thì thôi không cần dán vào cũng được."
Hà Diệp gật đầu.
Vì đoạn đối thoại này mà nhiệt độ trên mặt cô tản bớt đi không ít, chỉ là đến khi nhìn lại quãng đường núi phía dưới, cô vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Lục Tân nhìn cô: "Nếu em không vội thì có thể chờ người của công ty về hết rồi chúng ta vòng theo đường cũ về sau. Chỉ là nếu vậy thì sẽ rất lâu."
Xuống đến chân núi là có thể bắt xe rồi nhưng chỗ đó vẫn thuộc địa phận danh lam thắng cảnh nên xe đặt qua ứng dụng gọi xe vẫn không tiện vào. Hơn nữa trên đường toàn du khách nên xe chạy cũng cực kỳ chậm chạp.
Hà Diệp cũng không hề vội: "Được."
Lục Tân nhìn xuống chân trái của cô: "Em tự nhìn lại một chút xem chân có bị trầy da không?"
Nói xong anh quay đầu qua chỗ khác.
Hà Diệp: "..."
Cũng là người hiện đại với nhau cả, đến mùa hè phơi bắp chân bắp tay ra ngoài cũng thấy cả rồi thế mà giờ nhìn mỗi cái mắt cá chân thôi anh cũng phải tránh hả?
Cô kiểm tra qua thấy chỗ bị đau kia trừ hơi đỏ ngoài da ra thì không bị trầy.
"Không sao."
"Ừm."
Lục Tân ngồi lại ngay ngắn rồi móc điện thoại di động ra mở bản đồ tìm kiếm một chút. Anh giải thích: "Hôm nay là cuối tuần nên chắc chắn mấy bệnh viện lớn rất đông người tới khám. Hay lát nữa chúng ta tới bệnh viện tư nhé?"
Hà Diệp: "Vậy cũng được. Anh cảm thấy bao giờ người của công ty mới đi hết?"
Lục Tân: "Chỉ cần chừng nửa tiếng đồng hồ thôi. Chúng ta vốn cũng thuộc nhóm người đi gần cuối rồi."
Hà Diệp liếc thời gian một cái sau đó cất điện thoại di động đi, nhìn ra phía chân núi xa xa.
Lục Tân liếc một vòng quanh vùng đất quanh mình. Hẳn là mùa này trong núi không có sâu bọ gì đâu nhỉ.
Không ai nhắc đến việc sau khi đi làm lại nên giải thích với các đồng nghiệp như thế nào hay là có cần giải thích hay không.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lục Tân lại cõng Hà Diệp lên lần nữa, quay lại con đường vừa đi qua.
Vì thời tiết hôm nay rất đẹp nên ngoài công ty bọn họ ra còn rất nhiều du khách thành phố đi leo núi tự phát nữa. Cũng may không ai nhận ra hai người bọn họ. Hà Diệp ngoẹo đầu nằm trên vai Lục Tân. So với lúc nãy đi giữa các đồng nghiệp thì bây giờ cô thoải mái hơn nhiều.
Điều duy nhất mà cô lo lắng đó là Lục Tân sẽ mệt.
Cứ khoảng mười phút một lần, cô lại không nhịn được mà nhắc nhở Lục Tân dừng lại nghỉ ngơi chốc lát.
Anh đáp: "Nếu mệt thật thì tôi sẽ thả em xuống. Em không cần lo lắng về điều này đâu."
Hà Diệp: "... Anh đừng có cậy mạnh, lỡ mà ngã nhào xuống là thảm lắm đấy."
Lục Tân: "Yên tâm, hôm nay em đã thảm lắm rồi nên tôi sẽ không để em phải thảm thêm lần nữa đâu."
Nghe vậy, Hà Diệp nhớ lại lúc mình vừa té xuống bậc thang. Khi đó cô ngã đến choáng váng mất luôn cả cảm giác, không biết hình ảnh đó rơi vào mắt người khác sẽ thành cái dạng gì.
"Tôi ngã khó coi lắm hả?" Bây giờ Hà Diệp mới muộn màng cảm thấy lúng túng.
Lục Tân: "Không biết nữa."
Hà Diệp: "Chẳng phải anh chứng kiến toàn bộ à?"
Lục Tân: "Nếu là chú Hà té xuống trước mặt em thì em còn thời gian nghĩ xem chú ấy ngã khó coi hay đẹp mắt nữa không?"
Giọng điệu của anh rất lạnh lùng, cứ như thể đang bất mãn về việc cô suy nghĩ tầm bậy vậy.
Trái tim Hà Diệp đập loạn nhịp. Cô im lặng nghiêng đầu nằm trên vai anh, nhìn từng cây xanh từ từ bị hai người bỏ lại phía sau.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Tân dừng bước, đặt cô xuống bên cạnh.
Anh đi lên phía trên mấy bậc thang, đứng xoay lưng về phía cô, trông có vẻ như đang dõi mắt nhìn phương xa.
Thế nhưng Hà Diệp vẫn có thể nhận thấy anh đang cố gắng che giấu hơi thở dồn dập qua bả vai đang phập phồng lên xuống kia, cũng thấy được những hạt mồ hôi lăn xuống từ sau tai anh.
Bọn họ vốn đã leo núi một thời gian dài, anh lại cõng cô lâu như vậy nên không mệt mới là lạ đấy.
Người được cõng là cô cũng thấy mệt cơ mà.
Vì giữ mặt mũi cho tổ trưởng Lục nên Hà Diệp quyết định quay đi chỗ khác không nhìn nữa.
Đợi đến khi hô hấp trở lại bình thường, Lục Tân quay lại.
Không đợi anh mở miệng, Hà Diệp đã cụp mắt giơ ra cho anh hai cái khăn ướt.
Lục Tân hơi khựng lại trong chốc lát rồi nhận lấy, một cái dùng lau mặt một cái dùng lau cổ. Đặc biệt, chỗ sau gáy và một bên mặt mà cô có thể nhìn thấy từ phía sau là hai nơi mà anh tập trung lau nhiều nhất.
Một tay Hà Diệp vẫn còn đang nhét trong balo. Cô đang nắm lấy chai nước mình tự mang theo.
Bên cạnh hai người có một cái thùng rác. Lục Tân vứt khăn ướt vừa lau xong vào trong đó rồi quay đầu lại. Bấy giờ anh mới phát hiện ra gò má cô đỏ bừng, đang giơ nửa chai nước về phía anh sau đó cúi đầu nói: "Anh không ngại thì có thể giơ chai lên đổ nước vào miệng uống."
Lục Tân bật cười.
Rõ ràng cũng đã hai mươi tư tuổi rồi mà cô gái này vẫn còn giống như học sinh cấp ba mới biết yêu vậy, uống miếng nước thôi mà cũng phải lo nghĩ nhiều.
Nhưng một Hà Diệp như thế lại mang lại cho anh cảm giác từ trước đến nay bọn họ chưa từng chia tay, cũng không có khoảng cách nhiều năm không gặp như vậy. Thời gian vẫn tiếp diễn ở kỳ nghỉ hè năm đó.
Anh cầm chai nước lên rồi đè thấp giọng nói: "Tôi không ngại, chỉ sợ em để ý thôi."
Hà Diệp quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Lục Tân vặn mở nắp, ngửa đầu dốc chai nước xuống uống liền mấy ngụm.
Hà Diệp nhìn thấy bóng anh phản chiếu dưới mặt đất.
Người đã từng động tí là đè cô ra hôn cả tiếng đồng hồ bây giờ lại... lịch sự đến thế.
Sau khi cất hết đồ vào balo rồi đeo lên lưng, Hà Diệp lại để Lục Tân cõng mình xuống.
Mặt trời càng ngày càng đứng bóng. Mặc dù dự báo thời tiết báo mười sáu độ nhưng nhiệt độ ngoài trời và nhiệt độ trong nhà là hai cảm nhận khác nhau.
Chân núi đã hiện ra trước mắt. Trán và gáy Lục Tân lại bắt đầu mướt mồ hôi.
Lần này không đợi đến khi Hà Diệp khuyên, anh đã nhanh chóng đặt cô xuống một bên sau đó lui ra đằng sau th ở dốc lấy lại sức rồi.
Hà Diệp nhớ lại chàng học sinh cấp ba thích mặc áo sơ mi trắng trong ký ức của mình, lại nghĩ đến tổ trưởng Lục mỗi lần đến công ty làm việc luôn cực kỳ chú ý đến cách ăn mặc.
Cô cười cười ném bịch khăn ướt tới bên chân anh.
Như vậy xem như huề nhau đi. Anh nhìn thấy cô nhếch nhác té nhào dưới đất, bây giờ cô lại thấy anh mồ hôi rơi như mưa.
Lục Tân nhìn cô một cái rồi đặt mông ngồi xuống bậc thang, từ từ rút khăn ướt ra lau mồ hôi.
Mắt Hà Diệp vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước. Trong bụi cỏ ven đường có một đoá hoa nhỏ màu vàng đang nở rộ.
Mùa xuân ấm áp thật sự sắp tới rồi.
Đến khi chiếc xe được bọn họ đặt bằng ứng dụng dừng lại trước cửa bệnh viện tư thì cũng đã gần mười một giờ trưa rồi.
Hà Diệp ngồi bên băng ghế dài nhìn Lục Tân đi lấy số. Sau đó cả hai cùng đợi thêm mười mấy phút nữa mới đến lượt Hà Diệp vào khám.
Lục Tân còn muốn đi cùng cô vào đó.
Hà Diệp không chịu nổi: "Đường nhỏ thế kia mà."
Có vẻ như nghĩ đến cái gì đó nên Lục Tân nhanh chóng đồng ý, đổi thành đỡ cô. Chẳng qua hai người mới đi được mấy bước, anh đã kẹp Hà Diệp lên nhanh chân đi tới phòng khám bệnh rồi.
Hà Diệp: "..."
Cũng may anh không tiện tay kẹp cô tới trước mặt bác sĩ luôn.
Bác sĩ nắn nắn mắt cá chân Hà Diệp sau đó đưa ra chẩn đoán phần mềm bị tổn thương nhẹ, hẳn là phần xương không có vấn đề gì.
Lục Tân đứng bên cạnh dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào bác sĩ: "Bác chắc chắn chứ ạ?"
Bác sĩ: "... Nếu hai người chưa yên tâm thì có thể đi chụp phim xem sao. Bây giờ thì chắc chắn là không kịp nữa rồi. Hai người có thể đi ăn trưa đã rồi quay lại làm."
Lục Tân: "Vâng vậy cũng được, phiền bác sĩ kê đơn thuốc cho chúng tôi ạ."
Bác sĩ cười một tiếng, thoải mái viết đơn thuốc cho Hà Diệp, ngoài ra còn cho cô thêm thuốc bôi ngoài da nữa.
Sau khi rời khỏi phòng khám bệnh, Hà Diệp nói nhỏ: "Bác sĩ đã bảo là không cần chụp phim rồi mà anh còn không tin người ta."
Lục Tân: "Tình huống của em được liệt vào dạng tai nạn lao động rồi đấy. Tôi đi thanh toán đây."
Hà Diệp: "..."
Cái này căn bản đâu phải là vấn đề tiền thuốc đâu!
Thấy bây giờ Hà Diệp đi lại bất tiện nên Lục Tân đặt hai phần đồ ăn qua mạng nhờ họ đưa đến. Hai người tìm một chỗ yên tĩnh rồi ăn trưa và nghỉ ngơi luôn trong bệnh viện.
Chẳng qua chờ mãi cũng chán nên Hà Diệp dựa lưng vào ghế lướt xem điện thoại.
Trong nhóm chat của bọn họ, Phùng Thu Vũ đại diện cho mọi người quan tâm hỏi han vết thương của Hà Diệp sau đó gửi một bức ảnh vào: [Ăn cực ngon luôn nhé. Hà Diệp, cô bỏ lỡ bữa cơm này thật sự quá đáng tiếc!]
Trình Duệ: [Hừ, có lẽ tổ trưởng dẫn đàn em đi đánh lẻ ăn bữa tiệc lớn rồi cũng nên. Dù sao thì hai người bọn họ cũng là bạn học cũ của nhau mà.]
Anh Cường: [Nhà hàng mà tổ trưởng chọn chắc chắn là ăn ngon hơn. Sớm biết vậy thì tôi cũng ké một chút để tổ trưởng cõng tôi xuống núi rồi.]
Giang Tự: [Anh không sợ làm tổ trưởng mệt chết à?]
Chẳng có câu nào là vạch trần cả nhưng câu nào cũng đầy ý mỉa mai cà khịa.
Hà Diệp tạm thời tắt nhóm chat đi rồi mở ứng dụng trò chơi trong điện thoại ra.
Lục Tân ở bên cạnh cũng cất điện thoại đi rồi hỏi cô: "Em có mệt không? Nếu mệt thì có thể ngủ một chút cũng được."
Hà Diệp không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Lục Tân: "Để tôi gọi thêm hai cốc trà sữa nhé?"
Hà Diệp: "Được."
Hai người gọi trà sữa, chờ trà sữa, uống trà sữa. Có vẻ như thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi nghỉ trưa, Lục Tân cõng Hà Diệp đi chụp phim sau đó lại cầm phim tới nhờ bác sĩ đọc cho.
Bác sĩ: "Không tổn thương đến xương. Hai ngày tiếp theo đây nhớ chú ý nghỉ ngơi và hạn chế đi bộ là được, sẽ khỏi nhanh thôi."
Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tân lại cõng cô ra khỏi bệnh viện rồi đón xe về lại vườn Đan Quế.
Từ cửa Đông đến tòa nhà số 6 vẫn là Lục Tân cõng Hà Diệp lên.
Buổi trưa, ánh nắng mặt trời càng ngày càng gay gắt. Một người dù có đẹp trai đến mấy mà bị dày vò cả buổi như vậy thì cũng sẽ nhếch nhác thôi.
Hà Diệp nằm trên lưng Lục Tân ngẩng đầu lên mở khoá cửa.
Lục Tân sải bước qua cửa tòa nhà. Đến chỗ thang máy, anh nghiêng mặt ra nhìn người phía sau lưng mình: "Em muốn tôi để em xuống đây hay đưa em lên cửa nhà?"
Không đợi Hà Diệp trả lời, anh đã giải thích: "Tôi muốn đưa em đến cửa, chỉ sợ là em có điều lo ngại thôi."
Lo ngại gì chứ, chẳng phải anh đã từng lẽo đẽo muốn theo cô về nhà, vào thư phòng sau đó lại ôm cô ngồi lên đùi hết hôn rồi lại gặm đó sao?
Nếu Hà Diệp chọn xuống chỗ thang máy này thì chứng tỏ đang nói với anh rằng cô vẫn còn nhớ những chuyện đó, vả lại còn nhớ rất rõ ràng nữa là đằng khác.
"Đến cửa đi." Cô khó chịu đáp một câu. Mới đầu cô cũng không nghĩ đến phương hướng hư hỏng như vậy, ai bảo anh cứ một hai phải nhấn mạnh làm gì?
Thế là Lục Tân cõng người ta về đến trước cửa nhà số 901.
Vì là khoá vân tay nên Hà Diệp chỉ cần đè ngón tay xuống là có thể mở được cửa.
Cô lén lút liếc nhìn người đàn ông phía sau mình một cái.
Mặc dù không nói thẳng ra cái gì nhưng có vẻ như cô rất đề phòng anh. Sau khi mở cửa ra có phải cần khách sáo mời anh vào nhà uống cốc nước không nhỉ?
Lục Tân đang đứng nhìn nên Hà Diệp không có thời gian để đắn đo do dự. Bàn tay đang giơ lên của cô đã tới gần vị trí ấn dấu vân tay.
"Hà Diệp."
Lục Tân bỗng mở miệng.
Giữa hành lang trống trải yên tĩnh, giọng của anh cứ như vang vọng luôn vào lòng cô vậy.
Tay Hà Diệp run lên một cái rồi vô thức hạ xuống.
Vì cõng cô nguyên một đường nên bây giờ anh vẫn còn thở hổn hển. Tiếng th ở dốc phía sau khiến cô mất khống chế mà nhớ lại một số hình ảnh.
Trái tim Hà Diệp đập như trống đánh. Cô hoảng sợ đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể đứng ngơ ra đó chờ anh nói tiếp.
"Hà Diệp."
Anh lại gọi tên cô thêm lần nữa như muốn ép cô khuất phục vậy.
Hà Diệp không thể làm gì khác hơn là từ từ quay mặt lại, hàng mi khẽ run lên.
Lục Tân cười một tiếng rồi nhìn cô nói: "Là rất không rõ ràng mới đúng."
Cổ họng Hà Diệp khô khốc: "Rất rõ ràng cái gì?"
Lục Tân im lặng mấy giây, hoặc cũng có thể là mấy phút, sau đó mới mở miệng: "Câu nói từ khi gặp lại tôi lại thích em kia là rất không rõ ràng."
Đó nên là một câu hỏi nhưng anh lại dùng chất giọng trần thuật.
Đầu Hà Diệp bỗng chốc trống rỗng, sau đó lại từ trống rỗng chuyển sang sợ hãi. Cảm giác sợ hãi này còn mãnh liệt hơn cả khi cô té ngã nhào trên núi, chẳng khác gì mặt hồ bình tĩnh bấy lâu nay bỗng nhiên nổi sóng. Nó vọt đến trước mặt cô trong chớp mắt khiến cô không có chỗ để tránh, mà cũng không thể tránh được.
Rất không rõ ràng.
Đúng là có một số chuyện như thế thật. Chỉ là suy khi suy nghĩ trong chốc lát, Hà Diệp lại nhỏ giọng phản bác: "Ngày gặp nhau ở công ty đó trông có vẻ như anh không nhận ra tôi."
Lục Tân: "Tôi không dám tỏ ra quen biết, sợ em sẽ từ chức ngay tại chỗ."
Hà Diệp phì cười, mãi đến khi bị ánh mắt nóng bỏng của anh dọi lên người, cô mới cúi đầu xuống.
"Hà Diệp."
Anh lại gọi tên cô.
Đầu ngón tay Hà Diệp tê dại.
"Lần trước là tại anh không tốt. Chỗ nào sai anh đều sẽ sửa lại hết. Chúng ta thử lại một lần nữa được không?"
Từ khi bắt đầu đến giờ anh luôn đứng sau lưng cô. Khoảng cách giữa hai người chỉ nửa bước chân nhưng sau khi câu nói này vang lên, Hà Diệp bỗng không còn nghe thấy hơi thở của anh nữa.
Cô cũng vậy. Cả hai bọn họ cứ như đã biến mất vậy.
Mãi đến khi tiếng tim đập vang lên lần nữa, các bộ phận trên cơ thể mới bắt đầu nặng nề đi vào hoạt động trở lại.
"Ừ."
Thử lại một lần nữa, ở độ tuổi mà cả hai đều đã thật sự trưởng thành.