Tại khách sạn ở Thượng Hải.
Lục Tân đi tắm rửa.
Lúc cửa phòng tắm được đóng lại từ bên trong thì đúng lúc này Hà Diệp uể oải ngồi dậy.
Cơ thể mềm nhũn vì sợ hãi tột độ.
Lục Tân đối xử với cô rất tốt, vì thế nên Hà Diệp cũng đã thỏa hiệp rất nhiều lần với anh nhưng cô không muốn thực hiện một bước cuối cùng, ít nhất thì cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc đó.
Rèm cửa vẫn được kéo như trước, bởi vì khoảng thời gian thân mật lúc nãy nên bầu không khí trong phòng khách càng thêm ái muội.
Yên tĩnh đến mức Hà Diệp thực sự có thể nghe thấy tiếng Lục Tân cởi áo bên trong, cảnh tượng đáng xấu hổ đó cũng dần hiện lên trong đầu cô.
Anh rất cao, còn thắt lưng kia...
Hà Diệp đã từng loáng thoáng nhìn thấy eo anh tại hành lang của lớp học, một phần da thịt lộ ra dưới lớp áo sơ mi, trắng nõn, săn chắc.
Sao anh phải tắm chứ?
Hà Diệp vừa hoảng loạn lại bối rối, đồng thời cô cũng cảm thấy cực kì khát nước. Bởi vì phơi nắng bên ngoài đã lâu, cũng bởi vì anh bạn trai đã nuốt hết nước bọt của cô rồi.
Đó là cảm giác vô cùng khó chịu, như thể cô sẽ chết khát nếu không được uống nước vậy.
Hà Diệp nhìn chiếc ba lô của Lục Tân trên bàn, cô di chuyển tầm mắt, phát hiện khách sạn cũng đã chuẩn bị sẵn hai chai nước khoáng trên tủ đầu giường.
Hà Diệp rã rời tay chân, cô ngồi ở bên giường, lấy một cái chai từ tủ đầu giường lên, vặn ba vòng mới mở được.
Cô uống một hơi gần hết nửa chai.
Dòng nước mát làm dịu cơn khát, phục hồi một chút sức lực trong cơ thể cô.
Cùng với tiếng nước chảy róc rách, bạn trai cô cũng bắt đầu tắm.
Hà Diệp mím chặt môi lại, cho dù Lục Tân có nghĩ như thế nào thì cô sẽ không bao giờ dung túng anh, điều đó hoàn toàn không được, anh đừng hòng nghĩ đến việc thân mật với cô nữa!
Hà Diệp phủi phẳng làn váy, cô kéo mạnh một cái, mở hết tấm rèm bên trái ra, sau đó mở hẳn tấm rèm bên kia ra.
Ánh nắng chiều chói chang rọi sáng gần hết phòng khách sạn, khung cảnh dòng sông rộng lớn cùng dòng xe cộ qua lại khiến Hà Diệp cảm thấy vô cùng thư thái.
Hà Diệp đứng ngay lối vào, chỉnh sửa lại tóc trước tấm gương toàn thân.
Mặc dù bạn trai cô đang tắm ngay trong phòng phía sau nhưng vì cô đang rất khó chịu với anh, Hà Diệp không còn ngại ngùng hay lo lắng nữa, xong xuôi tất cả, cô lại ngồi bên cửa sổ sát đất.
Bên cạnh chiếc ghế sô pha lớn là một chiếc ghế sô pha hình tròn nhỏ, Hà Diệp nhìn ra ngoài dòng sông, trên tay cầm một chiếc điện thoại di động.
Lục Tân tắm rửa xong, anh dùng khăn lông lau mái tóc ngắn của mình để nước không nhỏ giọt xuống đất, mặc lại áo ngắn tay, sau đó soi mình trước gương rồi mới mở cửa.
Không nghĩ đến bên ngoài lại sáng sủa như thế.
Lục Tân quay đầu lại, nhìn thấy Hà Diệp đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha nhỏ, cô liếc anh một cái rồi cụp mắt xuống, nhỏ giọng tuyên bố: “Em không muốn đi dạo nữa, em vừa mua vé tàu cao tốc lúc 6 giờ.”
Bây giờ đã là 4 giờ 25, phải mất một giờ để bắt taxi từ đây ra bến, cộng với thời gian đi bộ vào nhà ga, Hà Diệp nhất quyết không để bạn trai có cơ hội làm gì được nữa.
Lục Tân hiểu rất rõ về cô, mặc dù cô mặc bộ váy này trông rất xinh đẹp, cực kì ngọt ngào và ngoan ngoãn hơn mọi khi nhưng hàng mi lại cụp xuống và đường viền môi mím chặt đã biểu lộ tâm trạng “không vui” của đối phương.
Vừa rồi trong phòng tắm, Lục Tân đã phải dùng nước lạnh để dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, khó khăn lắm mới có thể áp chế d*c vọng. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi anh gặp cô ở siêu thị thì ngọn lửa trong lòng anh đã nhen nhóm xuất hiện rồi.
Thích cô là sự thật, h@m muốn cũng là sự thật.
Bởi vì thích cô nên anh sẽ đối xử với cô tốt nhất có thể và bởi vì h@m muốn của anh, anh cũng sẽ thúc đẩy sự gần gũi, thân thiết giữa hai người, cho dù có phải dùng biện pháp vừa dỗ dành vừa cưỡng ép.
Nhưng Lục Tân không nỡ ép buộc cô, sẽ không cố gắng tiếp tục thực hiện kế hoạch đó khi bạn gái của anh đang không hài lòng.
“Ừm, tốt hơn là nên quay lại sớm.”
Lục Tân đáp ứng yêu cầu của cô, đổi giày thể thao ở ngay cửa ra vào.
Thấy bạn trai hợp tác với cô như vậy, Hà Diệp không còn cảnh giác nữa, sự bất mãn trong lòng cô cũng lắng đi một chút.
Cô nhìn anh thay giày rồi đi đến trước bàn làm việc, nhặt chiếc ba lô màu đen khoác lên vai anh, đưa tay về phía cô: “Đi chưa?”
Chàng thiếu niên vừa mới tắm xong, bộ dáng tươi tỉnh khỏe khoắn, cộng với gương mặt lạnh lùng, cao ngạo, trông anh thực sự rất sạch sẽ.
Hà Diệp đặt tay mình vào trong tay anh.
Lúc theo anh ra ngoài, Hà Diệp liếc nhìn chiếc giường lớn đã hơi nhăn nhúm.
Lục Tân chú ý tới, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em nhé, vừa rồi anh dọa em sao?”
Hà Diệp ngoảnh mặt đi, không đáp lời.
Cô thực sự rất sợ hãi, nếu Lục Tân khăng khăng muốn tiếp tục, có lẽ cô sẽ không bao giờ hòa hợp bình thường với anh được nữa.
Lục Tân dừng trước cửa, ôm thân thể cứng ngắc của bạn gái vào trong lòng, hôn lên tóc của cô rồi nói: “Xin lỗi em nhiều lắm.”
Sự bất mãn của Hà Diệp cuối cùng cũng lộ ra, cô dựa vào trong ngực anh nhẹ giọng hỏi: “Anh cố ý sao?”
Cái gì mà nghỉ ngơi hai ba giờ cho tỉnh táo, hóa ra mục đích thật sự của anh lại không đứng đắn như vậy.
Lục Tân không phủ nhận, bàn tay khẽ xoa đầu cô: “Đúng vậy, lần đầu tiên hôn em, anh đã nghĩ tới việc này, dạo gần đây lại càng nghĩ nhiều hơn.”
Hà Diệp: “...”
Cô đẩy anh ra rồi quay lưng lại, nếu không phải do mặt cô quá đỏ, cô thật sự rất muốn mở cửa đi ra ngoài ngay lập tức.
Lục Tân lùi lại một bước, dựa vào tường, nhìn đôi tai đỏ bừng của bạn gái, đôi mắt rủ xuống nhìn chiếc ba lô trên vai trái: “Hà Diệp, anh biết điều này không tốt nhưng anh không thể nào kiềm chế được. Anh không biết những chàng trai khác chỉ đơn thuần muốn hẹn hò với bạn gái của họ như thế khi yêu đương hay không? Nhưng anh thì không, mỗi lần nhìn thấy em, anh đều muốn…”
“Đừng nói nữa.” Hà Diệp bịt tai lại, đã nói như vậy rồi mà anh còn không biết xấu hổ nói ra, chuyện này làm cô rất ngượng đó!
Lục Tân: “Được rồi. Anh chỉ muốn nói rằng anh không đơn thuần, ngây thơ như em nghĩ, nhưng anh cũng không phải người đàn ông tồi tệ. Nếu em tạm thời không thể chấp nhận, anh sẽ không hấp tấp thúc giục, anh chờ bao lâu cũng không quan trọng.”
Hà Diệp cúi đầu, xuyên qua cánh cửa phòng tắm được che khuất một nửa, cô nhìn thấy vết nước để lại trên sàn nhà do anh vừa mới tắm xong.
Vì anh đã thừa nhận và đề cập đến vấn đề này, Hà Diệp cũng nên bày tỏ suy nghĩ của mình mới phải.
“Em không thể tiếp nhận được. Em mới tốt nghiệp cấp ba, em chưa từng nghe nói có người mới tốt nghiệp cấp ba đã làm như thế này.”
Giọng nói mềm mại, thuần khiết pha chút âm sắc ngây ngô đã buộc tội đối phương.
Vẻ tươi cười xuất hiện trong đôi mắt đen láy của Lục Tân.
Chỉ có thể nói, khoảng thời gian học cấp ba của cô diễn ra quá mức đơn giản, ngoại trừ việc học tập thì chính là học tập, tuy rằng Lục Tân cũng là học sinh cấp ba đơn thuần nhưng anh vẫn được nghe một số chuyện không hề đơn thuần chút nào.
Nhưng Lục Tân không muốn phổ biến cho cô bạn gái ngây thơ của mình về việc đó, anh sẽ cố gắng hòa hợp với bất kỳ mong ước nào của cô.
Anh vừa định mở miệng thì Hà Diệp đã cắt ngang.
Cô nắm chặt tay, không biết là lời nói thật lòng hay là tức giận nhất thời mà nói: “Nếu anh thật sự không kiềm chế được thì chia tay đi, tìm bạn gái khác có thể chấp nhận việc này, không giống như em.”
Có lẽ do quá tức giận nhưng Hà Diệp thực sự đã nghĩ như vậy, cô không muốn thỏa hiệp với sự h@m muốn vô độ của Lục Tân, cô cũng không muốn anh phải chờ đợi cô như thế.
Nếu không hợp thì cả hai chia tay, mỗi người sống cuộc sống mà mình hằng mong muốn.
Lục Tân biến sắc, anh đứng thẳng người, vươn tay kéo bạn gái rồi xoay người cô lại.
Hà Diệp quay đầu lại.
Lục Tân nâng mặt cô lên, ôm chặt eo cô trước khi cô kịp phản ứng điều gì rồi cúi đầu hôn cô thật sâu.
Hà Diệp vẫn còn rất giận anh, tỏ ý không muốn hợp tác.
Lục Tân thả lỏng một chút, nhìn cô: “Đừng nói như vậy.”
Hà Diệp bĩu môi: “Ai nói với anh…”
Lục Tân: “Anh có thể cố gắng kiểm soát, anh không cần tìm người khác nào nữa. Anh chỉ có rung động với em mà thôi, thậm chí còn chưa từng có suy nghĩ này với bất kỳ ai khác.”
Hà Diệp: “...”
Lục Tân lại cúi đầu hôn môi.
Mỗi lần anh nói những lời này, Hà Diệp sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cơ thể mềm nhũn vô lực không thể từ chối nụ hôn của anh, một khi bắt đầu thuận lợi thì sau này cô chỉ có thể dung túng, nuông chiều anh.
Cuối cùng Lục Tân vẫn nhớ đến vé xe cô đã mua, cố gắng kiềm chế bản thân rồi kết thúc nụ hôn dài này.
Cánh môi cả hai khẽ hé mở nhưng thân thể anh vẫn dán chặt vào người cô, không chút che giấu, không biết xấu hổ.
Hà Diệp khó chịu nghiêng đầu, dùng tay đánh vào ngực anh.
Lục Tân nắm lấy tay cô, lạnh giọng nhấn mạnh: “Ngoại trừ em ra, anh sẽ không chạm vào ai khác.”
Hà Diệp không còn cảm thấy hiếm lạ với sự đụng chạm này, chỉ muốn anh nhanh chóng rời đi.
Lục Tân: “Vẫn muốn chia tay sao?”
Hà Diệp tức giận: “Chia tay!”
Vừa dứt lời, Lục Tân lại muốn cúi đầu hôn cô.
Hà Diệp thực sự sợ anh rồi, che mặt nói: “Được, được rồi, không chia tay nữa, anh mau đứng lên đi.”
Lục Tân: “Em thề đi, như vậy anh mới tin.”
Hà Diệp: “...”
Lục Tân bật phần mềm ghi âm trong điện thoại lên, chỉ dạy cô tận tình: “Nào nói đi, nếu em chia tay với anh thì em sẽ trượt tất cả các môn ở trường đại học.”
Hà Diệp bỏ tay xuống, lộ ra vẻ không thể tin được mà nhìn bạn trai mình.
Lục Tân nghiêm mặt: “Nếu anh không tàn nhẫn thế này thì chắc chắn em vẫn dám nói.”
Hà Diệp: “... Không công bằng tí nào, nếu có một ngày anh thật sự chọc giận em, chẳng lẽ em không được nói lời chia tay sao?”
Lục Tân: “Vậy anh thề trước.”
Anh mở hộp trò chuyện và gửi tin nhắn thoại cho cô: “Nếu anh khiến Hà Diệp thực sự tức giận, anh sẽ chấp nhận mọi sự trừng phạt, thậm chí là việc chia tay. Để xét mức độ nghiêm trọng của sự việc, xin hãy tham khảo chiều ngày 24 tháng 8 năm 2014.”
Anh nghiêm túc nói với điện thoại, đôi mắt đen dài, hẹp lúc nào cũng nhìn chằm chằm bạn gái của mình.
Hà Diệp mím môi.
Lục Tân mở lại giao diện ghi âm, chỉ vào cô rồi nhấp vào “Bắt đầu ghi âm” sau đó 30 giây.
Lông mi Hà Diệp khẽ động đậy, cô lắp ba lắp bắp nói: “Nếu như, nếu như Lục Tân không hề chọc giận em, em sẽ không nói lời chia tay. Nếu như chia tay thì em sẽ trượt tất cả các môn ở trường đại học.”
Gương mặt Hà Diệp nóng bừng lên sau khi phải nói lời thề ấu trĩ này.
Lục Tân vô cùng hài lòng, lùi lại một bước rồi nhấn vào “Phát”.
Hà Diệp: “...”
Cô không quan tâm bên ngoài có ai hay không, xoay người mở cửa, phóng nhanh ra ngoài.
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại, Hà Diệp một mực tiến về phía trước để không nghe thấy giọng nói của chính mình qua cánh cửa.
Cho đến sảnh thang máy, Hà Diệp mới dừng lại.
Qua mười phút sau, Lục Tân mới đến.
Hà Diệp trừng mắt nhìn anh.
Một tay Lục Tân ôm cô, tay kia ấn nút thang máy.
Thang máy nhanh chóng xuống tầng một.
Nhìn thấy quầy lễ tân từ xa, Hà Diệp nghĩ đến mức giá ba ngàn năm trăm kia, không kìm lòng được giữ chặt lấy anh, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ có thể trả phòng không? Mới chỉ có một tiếng thì nếu người ta không tính là mình trả phòng, vậy thì mình trả tám phần cũng được, hoặc năm phần thôi cũng được?”
Lục Tân mỉm cười nhìn cô: “Em không cần phải trả giá phòng như thế.”
Hà Diệp: “... Quên đi, dù sao đó cũng là tiền của anh mà.”
Lục Tân: “Ý của anh là, tiêu hơn ba nghìn năm trăm để bạn gái biết anh đang nghĩ gì và anh nghĩ gì về bạn gái thì không gọi là lãng phí.”
Hà Diệp: “...”
Lục Tân: “Sau này, anh sẽ trực tiếp nói cho em biết anh muốn làm gì. Nếu có bất kỳ xung đột nào, hãy trao đổi và giải quyết mà không cần cãi nhau, được chứ?”
Hà Diệp cụp mắt xuống, khẽ gật đầu.
Lục Tân xoa đầu cô, bảo cô đợi ở sảnh khách sạn trước, anh tự mình đi trả phòng.
Hà Diệp thực sự không muốn đi theo, mặc dù nhân viên lễ tân có thể không nghĩ gì nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cô đứng quay mặt ra ngoài, một lúc sau, cô thoáng nhìn thấy bạn trai mình đang đi tới, mái tóc chưa kịp sấy khô của anh chính là là bằng chứng cho những gì anh đã làm trong phòng.
Trước khi Lục Tân đến bên cô, Hà Diệp chủ động ra ngoài trước.
Lục Tân nhanh chóng đuổi kịp cô.
Hà Diệp vừa xấu hổ vừa tò mò: “Có ai nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ không?”
Lục Tân: “Sao phải nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ?”
Hà Diệp: “Vì anh thuê căn phòng đắt tiền như vậy chỉ trong một giờ.”
Lục Tân nhìn đồng hồ rồi nói: “Nhận phòng lúc 3 giờ 10, trả phòng lúc 4 giờ 45, sử dụng trong một tiếng rưỡi, cũng khá ổn mà?”
Hà Diệp: “Ổn chỗ nào?”
Lục Tân nhìn đường cái: “Anh gọi taxi.”
Hà Diệp: “...”
Khi cô đứng bên lề đường chờ xe cùng anh, bấy giờ Hà Diệp mới chợt nhận ra ẩn ý của anh, cô tức giận đến mức giật lấy ô trong tay anh, đẩy bạn trai ra ngoài phơi nắng.
Hai người ăn tối trên tuyến tàu cao tốc, lúc họ đến thành phố An đã là 7 giờ, bắt taxi hơn nửa giờ mới trở về cổng Nam của Hiểu Phong Nhã Cư.
Lục Tân lấy chiếc xe đạp đậu ở trạm xe buýt ra, đưa Hà Diệp trở lại tòa nhà số 7.
Trời đã tối đen, Lục Tân còn muốn tiễn bạn gái lên lầu.
Hà Diệp: “Anh đừng lên, em đi thay quần áo rồi tới siêu thị tìm ba.”
Lục Tân: “Vậy anh ở chỗ này chờ em.”
Hà Diệp: “Không cần, em không xuống nhanh như vậy đâu.”
Lục Tân: “Em tắm sao?”
Hà Diệp không thừa nhận.