Vì không thấy lạnh nên Lục Tân không mở điều hòa.
Hà Diệp lại càng không có tâm trí đâu để ý tới chuyện này, từ lúc Lục Tân đẩy cửa ra cô đã căng thẳng lo lắng tới mức toàn thân nóng bừng như lửa đốt.
Đèn đã bị cô tắt, Lục Tân cũng không định bật lên nữa.
Anh lại leo lên giường, hơi ấm sau khi tắm vẫn còn thoảng qua, trên người anh mặc một bộ quần áo ngủ bằng vải bông mềm.
Lục Tân có thói quen để tay bạn gái đặt trên vai anh, anh thích cảm giác được cô sở hữu mình như vậy.
Lục Tân vẫn luôn là kiểu đại ca trường thể thao, chiều cao gần 1m9 khiến anh trông khá gầy và mảnh khảnh. Thực tế thì dưới lớp quần áo lại là những lớp cơ bắp chặt chẽ, chúng cân đối, mượt mà cùng với những đường cong đẹp mắt.
Hà Diệp đã bị anh dùng tay sờ s0ạng nhiều lần rồi nhưng giờ vẫn không dám nhúc nhích.
“Có hối hận không?” Lục Tân cũng không vội vã, anh vẫn rất thong thả trêu cô: “Cho em thêm một cơ hội đổi ý.”
Hà Diệp sao lại hối hận chứ, cô chỉ hơi lo lắng một chút thôi: “Liệu chú dì có quay về sớm không anh?”
Nếu mọi người về sớm chắc cô sẽ xấu hổ đến chết mất.
Lục Tân đáp: “Bọn họ tổ chức tiệc tùng ăn uống thì sớm cũng phải tám giờ mới về.”
Hà Diệp: “Mấy giờ rồi?”
Trên tủ đầu giường của Lục Tân có để một chiếc đồng hồ báo thức mini, anh liếc nhìn rồi báo giờ: “Một giờ mười lăm.”
Hà Diệp tính nhẩm lại thời gian bọn họ quấn quýt thân mật mấy lần trước, cô nói với bạn trai với ánh mắt nghiêm túc: “Muộn nhất là ba giờ rưỡi em phải đi rồi đó.”
Lục Tân còn kiên quyết hơn cô: “Năm giờ nhé, đến năm giờ sẽ cho em đi.”
Hà Diệp còn định nói thêm nhưng đã bị bạn trai bịt miệng không cho nói nữa.
Mọi thứ đã vượt tầm kiểm soát.
Âm thanh nức nở của Hà Diệp hòa quyện với hơi thở nặng nề đè nén của anh.
Lục Tân rất thích nghe cô khóc nhưng lại không thể làm lơ, anh vừa hôn những giọt nước mắt rơi xuống vừa thủ thỉ bên tai bạn gái mà dỗ dành.
Anh càng dỗ thì Hà Diệp lại càng tủi thân: “Không thử nữa.”
Lục Tân: “… Ai lại bỏ dở giữa chừng chứ.”
Hà Diệp: “Em đó, em muốn bỏ dở giữa chừng đó.”
Lục Tân: “Vậy anh không làm gì nữa, em làm đi.”
Hà Diệp: “…”
Lục Tân đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm lý thuyết, anh vừa dỗ bạn gái lại vừa điều chỉnh cơ thể sao cho hòa hợp.
Tiếng khóc nức nở của Hà Diệp dần thay đổi.
Lục Tân nói sát bên tai cô: “Thích rồi phải không?”
Hà Diệp bịt miệng anh lại.
Lục Tân nắm lấy hai cổ tay cô bằng một tay rồi đặt lên trên đầu, anh cũng chẳng nói thêm mấy câu vô nghĩa nữa, chỉ mải tập trung khiến cho Hà Diệp càng khóc thêm.
Đến bốn giờ hơn, Lục Tân vẫn muốn thêm lần nữa.
Hà Diệp ôm chặt chăn vào lòng, thật ra cô còn chút sức lực nào đâu, chỉ có thể thở hổn hển giận dữ mà cất tiếng dọa anh: “Anh mà còn thế nữa, sau này đừng hòng em ra ngoài với anh!”
Quả nhiên, Lục Tân nghe vậy thì không nhúc nhích nữa, anh nằm ngửa nhìn bóng bay phía trên đầu rồi thở dài: “Đúng là nhục hình mà.”
Hà Diệp: “…”
Anh vẫn còn không biết xấu hổ nói vậy nữa, rốt cuộc ai nhục hình ai đây.
Chẳng có thời gian nói vớ vẩn với anh nữa, Hà Diệp vẫn lo lắng bố mẹ bạn trai sẽ bất ngờ về nhà.
Cô đưa lưng về phía Lục Tân đang nằm rồi bắt đầu thay quần áo.
“Tạch” một tiếng, Lục Tân bật đèn lên.
Hà Diệp bị giật mình vội chui vào chăn, cô chỉ dám hé đầu ra ngoài.
Lục Tân tới gần rồi ôm trọn cả cô lẫn chăn vào lòng và áp lên gò má nóng ấm của cô: “Đừng vội, ôm thêm một lúc nữa.”
Hà Diệp: “Không vội thì sao, nếu bị chú dì bắt gặp thì em, em chia tay anh đấy.”
Lục Tân: “…”
Hà Diệp dùng cùi chỏ đẩy anh ra rồi tiếp tục nằm trong chăn thay quần áo.
Lục Tân: “Đi tắm trước nhé?”
Mặt Hà Diệp ửng hồng: “Em về nhà tắm cũng được.”
Dù sao thì đi càng sớm lại càng tốt.
Lục Tân coi như cũng nhận rõ sự quyết tâm của bạn gái, anh rút mấy tờ khăn giấy ở bên cạnh rồi đưa cho cô.
Hà Diệp: “…”
Hà Diệp đón tờ giấy từ sau lưng.
Lục Tân biết bạn gái mình dễ xấu hổ nên mặc áo ngủ xong bèn vào nhà vệ sinh rửa qua một chút rồi mới quay ra ngoài phòng thay quần áo.
Đến khi anh quay lại phòng ngủ thì bạn gái đã mặc đồ xong xuôi, cô ngồi bên giường và đang soi gương trên điện thoại để sửa lại mái tóc.
Lục Tân thấy thế bèn lấy chiếc lược của anh từ trong nhà vệ sinh ra.
Hà Diệp cụp mắt định cầm lấy.
Lục Tân không đưa cho cô, anh ngồi bên cạnh bạn gái rồi giúp cô chải đầu.
Hà Diệp rũ mắt rồi quay sang bên cạnh để anh dễ chải hơn.
Lục Tân gỡ một cánh hoa hồng bị vò nát từ trên tóc của bạn gái xuống rồi đưa tới trước mặt bạn gái.
Hà Diệp: “… Anh không nên rải hoa hồng thì tốt hơn.”
Đẹp thì đẹp thật, mỗi tội bị vương vãi khắp nơi.
Lục Tân: “Để thì không biết hôm nay anh có thể…”
Hà Diệp xoay người lại đánh anh mấy cái rồi lại quay đi chỗ khác.
Lục Tân phì cười, anh ôm lấy bạn gái từ phía sau lưng rồi khẽ thì thầm bên tai cô: “Tốt quá, còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng của anh nữa.”
Hà Diệp bịt tai lại không nghe.
Hơi thở của Lục Tân thay đổi, anh xoay người áp cô xuống giường.
Đôi mắt Hà Diệp vẫn còn ướt, lúc xoay người lại đối diện với bạn trai trong tư thế này khiến cô vừa xấu hổ vừa hoảng loạn bèn quay thẳng đi.
Trái táo Adam trên cổ Lục Tân nhấp nhô, anh nhìn cô rồi nói: “Hà Diệp, anh muốn chết trên cơ thể em.”
Hà Diệp: “… Nhiều bóng bay thế này anh định bao giờ thì giải quyết hết đây?”
Lục Tân: “…”
Anh kéo bạn gái dậy và tiếp tục chải tóc cho cô.
Chải tóc xong, Hà Diệp xấu hổ nhìn chiếc giường bừa bộn nhăn nhúm, cô cũng không dám nhìn bạn trai bèn cụp mắt nói: “Em đi đây, anh cứ từ từ dọn nhé.”
Không phải Hà Diệp không muốn giúp anh mà là sợ không dám ở lại.
Lục Tân đáp: “Anh đưa em về trước.”
Hà Diệp vội nói: “Đưa gì mà đưa, em tự về được mà.”
Lục Tân nhìn xuống đôi chân của cô: “Đi được thật à? Vừa rồi còn kêu đau cơ mà.”
Hà Diệp: “…”
Sao mà muốn dùng băng dính để bịt miệng bạn trai lại quá!
Hai phút sau, Hà Diệp vẫn phải ngồi vào ghế sau xe đạp của bạn trai mà về nhà.
Mặt cô đỏ ửng nóng bỏng, làn gió thổi nhè nhẹ không thể nào xoa dịu được.
Một tay Hà Diệp ôm chặt eo bạn trai, đầu tựa vào lưng anh và ngắm nhìn chiếc bóng của cả hai đang di chuyển dưới đất.
Vậy mà vừa rồi cô đã làm chuyện đó với anh rồi.
Cô mới học năm nhất đại học, năm nay vừa tròn mười tám tuổi.
“Em đang nghĩ gì thế?” Bạn trai bỗng quay đầu nhìn cô một cái.
Hà Diệp không trả lời.
Ráng chiều rực rỡ, cách đó không xa có mấy đứa nhóc đang nô đùa vui vẻ. Lục Tân cố gắng hết sức kìm nén những hình ảnh còn đọng lại trong đầu mà chẳng thể xóa nổi, anh nghiêm túc nói với cô: “Anh đã đặt bàn trước cho tối nay rồi, em muốn sửa soạn xong rồi đi hay nghỉ ngơi thêm một lát nữa?”
Hà Diệp: “Em không muốn làm gì hết.”
Tất cả tế bào trên cơ thể cô đều không muốn nhúc nhích.
Lục Tân khuyên nhủ: “Phải ăn cơm tối chứ, chắc tắm rửa xong sẽ thoải mái hơn đó.”
Hà Diệp: “… Đến lúc đấy rồi nói tiếp.”
Xe đạp dừng lại trước tòa nhà thứ bảy.
Hà Diệp xuống xe, lúc cô vòng qua chỗ ngồi phía sau xe đạp thì tay bỗng nhiên bị bạn trai nắm chặt lấy.
Hà Diệp không còn cách nào khác đành phải xoay người lại.
Sắc chiều vàng bao phủ toàn bộ dáng người cô, sợi tóc của cô gái đung đưa phất phơ theo gió và khẽ ôm lấy gương mặt ửng hồng của thiếu nữ.
Cô rũ mắt, hàng mi cong dài nhẹ rung thật dịu dàng.
Lục Tân nắm chặt tay bạn gái, anh khẽ nói với cô: “Hà Diệp, hình như anh đã vội vàng quá rồi.”
Hà Diệp nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, cất tiếng nói còn nhẹ hơn cả gió bay: “Em, em không trách anh đâu.”
Lục Tân rất thích cô, cô cũng rất thích Lục Tân, như vậy là đủ rồi.
Lục Tân im lặng trong giây lát rồi hứa hẹn: “Hà Diệp, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời này, không phải là lời đường mật đâu, anh thật sự muốn như vậy.”
Hà Diệp bật cười, sao anh lúc nào cũng thích nói những lời như này chứ, vĩnh viễn, cả đời.
Có lẽ bởi vì nắng chiều quá dịu dàng, xung quanh lại chẳng có một ai nên Hà Diệp cũng nói ra những lời trong lòng mình.
“Em không nghĩ xa đến như vậy.”
“Bây giờ em thích anh, nên đồng ý bên anh.”
“Nếu ngày nào đó anh không thích em, hoặc em không thích anh nữa, vậy hãy tách ra theo tự nhiên thôi, miễn đừng lừa dối nhau là được rồi.”
Còn những việc đã làm trong lúc yêu nhau, nếu có phải chia tay cô cũng không hối hận.
Lục Tân: “Sẽ không có ngày như vậy đâu.”
Hà Diệp vẫn đáp lại anh bằng một nụ cười.
Lục Tân bỗng hiểu ra rằng, Hà Diệp năm mười tám tuổi sẽ không quan tâm tình cảm của hai người có thể trọn vẹn cả đời hay không, vậy nên cho dù anh có hứa hẹn bất kỳ điều gì thì cô cũng sẽ không thực sự để trong lòng.
Một chiếc lá sen nếu dễ dàng sa vào tình yêu thì cũng có thể thoát khỏi nó bất cứ lúc nào.