Chiếc Panamera đen chầm chậm dừng lại.
Hà Diệp tháo đai an toàn ra, thoáng nghiêng mặt sang nhìn về phía Lục Tân bên kia, do góc độ nên chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đang cầm lái của anh, cười nói: "Cảm ơn tổ trưởng."
"Ừ, ngày mai gặp."
Xã giao xong, Hà Diệp đẩy cửa xe ra, sau khi xuống xe bước hai bước, xoay người, một lần nữa mỉm cười, vẫy tay với người trong xe.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái khẽ gật đầu rồi lái xe đi.
Chiếc xe sang màu đen nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ.
Hà Diệp thở dài một hơi.
Sự ẩm ướt và lạnh lẽo của đêm lạnh chính là thứ cô cần lúc này, cô bước về phía khu phố, sự nóng nực trong xe cũng dần dần tan đi.
Một mình đi dạo trong đêm như vậy, khi đầu óc bình tĩnh lại sẽ rất dễ nhớ đến mấy chuyện khi xưa. Ví dụ như hồi Lục Tân mười tám tuổi, mỗi lần đưa cô về nhà đều dừng dưới tầng một lúc, cho đến khi Hà Diệp rẽ vào thang máy bên kia, anh mới đạp xe rời đi.
Gặp lại sau một thời gian dài xa cách, cậu học sinh cấp ba cưỡi đạp xe ngày nào đã trở thành tinh anh IT lái xe sang, những cảm xúc bồng bột tuổi trẻ từ lâu cũng đã bị thời gian cuốn trôi không để lại dấu vết gì.
Rất tốt, chỉ cần cô ấy vượt qua ảnh hưởng còn sót lại của những thân mật đó, sau này có gặp Lục Tân ở công ty cũng có thể ở chung như một đồng nghiệp bình thường.
Ba gọi điện thoại tới.
Hà Diệp chia sẻ với ba trải nghiệm ngày đầu tiên đi làm, bởi vì Ngô Lị từng có ý nghĩ muốn mai mối cô với "học sinh xuất sắc của Thanh Hoa" ở cùng khu phố, cho dù chỉ là thuận miệng nhắc tới nhưng Hà Diệp vẫn theo bản năng che giấu chuyện cấp trên lại là Lục Tân với ba mình.
Nhưng Hà Diệp cũng không cho rằng mình sẽ giấu chị em tốt của mình được mãi.
Thay vì sau đó bị Chu Tình biết được mọi chuyện thông qua nguồn tin khác rồi chạy đến hỏi tội, sau khi tắm xong, Hà Diệp chủ động báo cáo chuyện này với chị em tốt của mình.
Gần như ngay sau khi đọc được tin nhắn này, cuộc gọi video của Chu Tình đã gọi tới.
Hà Diệp nghe máy, nhìn thấy gương mặt khó xử đến chết lặng của mình qua ô cửa sổ nhỏ.
Chu Tình lại cười không ngậm được miệng: "Thật hay giả đó? Thật sự là Lục Tân? Không phải cậu ấy ở nước ngoài sao, về từ lúc nào thế, lại còn vào cùng công ty với cậu nữa?"
Hà Diệp mặt không biểu cảm nhìn cô ấy cười trên sự đau khổ của người khác.
Chu Tình vội vàng hóng hớt: "Sau đó thì sao? Gặp cậu, cậu ấy có biểu cảm gì?"
Hà Diệp bĩu môi: "Sơ yếu lý lịch của ứng viên bọn tớ đều là do anh ấy lọc ra, anh ấy đã biết tớ sẽ tới đó từ trước rồi, chỉ có tớ mới là người đột nhiên đụng mặt bạn trai cũ."
Chỉ cần báo cho cô biết tin trước nửa tiếng, cô cũng sẽ không biểu hiện cứng nhắc như vậy.
Chu Tình nhìn chị em gái đang dỗi trên màn hình, sờ cằm nói: "Cái đó, cậu đừng trách tớ suy nghĩ nhiều, không phải là Lục Tân vẫn còn thích cậu nên cố ý tuyển cậu vào đấy chứ?"
Hà Diệp không thích nghe: "Ý cậu là không có anh ấy tớ không vào được?"
Chu Tình lắc đầu liên tục: "Tuyệt đối không có, năng lực chuyên nghiệp của cậu rõ như ban ngày, tớ đọc hơi nhiều sách, đầu óc tự động phản ứng lại như vậy thôi."
Đương nhiên Hà Diệp biết, cô buồn bực nói: "Cũng không đến mức đó, tớ hoàn thành buổi phỏng vấn cuối cùng anh ấy mới đi công tác về, đơn thuần chỉ là làm việc công thôi."
Cô lại nói đến biểu hiện của Lục Tân hôm nay, xem như chứng cứ anh đã sớm quên tình xưa.
Chu Tình: "Đổi lại thành ai đó có lẽ người ta sẽ bị thuyết phục nhưng đó là Lục Tân, một người sói cấp cao đã từng yêu thầm cậu một năm trời mà không để bất kỳ bạn học nào trong lớp phát hiện ra."
Nhắc tới chuyện này, Hà Diệp lại nổi da gà: "Lúc ấy mọi người đều còn nhỏ, đã mấy năm rồi, đã quên từ lâu rồi."
Chu Tình lẩm bẩm: "Cậu chờ đó, tớ đi tìm Châu Hướng Minh hỏi thử xem, tớ đã kể cho cậu ấy nghe chuyện cậu tới Lam Hải rồi, nếu cậu ấy biết Lục Tân ở đó mà còn lừa tớ, tớ sẽ không tha cho cậu ấy!"
Hà Diệp không ngăn cản, cô cũng rất buồn bực, theo lời của các đồng nghiệp thì Lục Tân đã trở về từ một năm trước, lâu như vậy rồi, Châu Hướng Minh là bạn tốt nhất của anh chắc chắn phải biết. Nếu Châu Hướng Minh biết thì đương nhiên cũng sẽ nói với Chu Tình.
Lúc này Châu Hướng Minh mới từ phòng tập thể thao đi ra.
Đám bạn bè hâm mộ anh ấy có thể đi làm ở công ty nhà mình, thật ra Châu Hướng Minh cũng không sung sướng hơn những người đi làm bình thường bao nhiêu, lúc bận rộn vẫn phải bận rộn, còn phải thường xuyên đi theo ba tham gia một vài buổi xã giao. Vì để tránh tuổi còn trẻ đã có bụng bia, mỗi tuần Châu Hướng Minh đều lên lịch tập luyện ba lần.
Một tay cầm chìa khóa xe, một tay lấy di động từ trong túi quần ra, phát hiện là cuộc gọi video của Chu Tình, Châu Hướng Minh cười cười, xoay người dựa vào xe, cà lơ phất phơ nhìn về phía màn hình: "Giờ này còn muốn gọi video là đêm dài phòng đơn gối chiếc muốn tìm tôi giải tỏa nỗi cô đơn đúng không?"
Nói xong anh ấy nhìn lướt qua bộ đồ ngủ nhung màu hồng san hô trên người Chu Tình, trên mặt lộ vẻ chán ghét: "Xin cậu hãy chú ý hình tượng bản thân một chút giùm, lôi thôi lếch thếch như thế ai mà có hứng thú được với cậu."
Chu Tình có tâm sự, không có tâm trạng đâu tranh cãi với anh ấy, đến gần ống kính, nhìn chằm chằm vào Châu Hướng Minh: "Tháng ba năm ngoái Lục Tân đã về nước rồi, vẫn luôn làm việc ở Lam Hải, có phải cậu đã biết từ trước rồi không?"
Nụ cười không đứng đắn của Châu Hướng Minh lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng đông cứng lại.
Chu Tình xùy một tiếng: "Giả vờ đi, cậu còn giả vờ với tôi!"
Cô ấy vừa mới châm chọc xong, chỉ thấy mắt Châu Hướng Minh đỏ lên, cắn răng nghiến lợi xổ một tràng những lời chửi mắng.
Chu Tình: "..."
Giây tiếp theo, cuộc gọivideo bị Châu Hướng Minh tắt đi.
Chu Tình chờ một lát rồi liên lạc lại với Hà Diệp, chia sẻ tin tức mới nhất từng chữ một: "Châu, Hướng, Minh, khóc, rồi!"
Hà Diệp: "... Có chuyện gì vậy?"
Trong lòng Chu Tình hơi lo lắng: "Chắc là bị tổn thương, cậu ấy coi Lục Tân là anh em tốt, Lục Tân về nước mà lại không liên lạc với cậu ấy."
Đổi thành Hà Diệp làm vậy với cô ấy, cô ấy cũng tủi thân và tức giận.
Hà Diệp: "..."
Đúng là quá đáng thật.
Hai chị em nhìn nhau qua màn hình một lúc lâu, cuối cùng Chu Tình tổng kết lại: "Bây giờ tớ tin Lục Tân chỉ đơn thuần là trùng hợp ở cùng công ty với cậu thôi, cũng bởi vì mấy năm ở nước ngoài, ngay cả anh em lớn lên từ nhỏ với nhau cậu ấy còn quên được, quên bạn gái mối tình đầu mới chỉ yêu đương hai tháng như cậu cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Quá độc ác, thật sự quá độc ác, tớ cũng không kìm lòng được mà cảm thấy đồng cảm với Châu Hướng Minh."
Bên ngoài phòng tập thể thao, Châu Hướng Minh - người được đồng cảm dùng sức đạp bánh xe một cú, chờ cơn khó chịu kia đi qua, lại hung dữ gọi điện thoại cho Lục Tân, mới bấm số đã tắt đi, đổi thành gọi video.
Anh ấy muốn nhìn xem Lục Tân có mặt mũi nào đối diện với anh ấy nữa không!
Một phút sau, video được kết nối.
Châu Hướng Minh cười lạnh nhìn về phía màn hình.
Hình như Lục Tân mới tắm xong, tóc còn ướt, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen.
Màn hình lắc lư, Châu Hướng Minh nhìn anh đi vào phòng làm việc, cố định điện thoại di động ở một bên bàn. Sau đó, người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xuống ghế, trong tay cầm một chai nước suối, vừa vặn nắp vừa liếc về hướng màn hình, giống như lúc trước chờ người gọi video mở miệng trước.
Châu Hướng Minh đã quan sát tỉ mỉ bối cảnh chỗ Lục Tân đang ở, vẻ trào phúng trên mặt lại càng đậm hơn: "Hay lắm, về nước cũng không nói với tôi một tiếng."
Lục Tân uống nước xong, giọng rất thản nhiên: "Làm sao cậu biết?"
Châu Hướng Minh: "Cậu nói xem, cậu và Hà Diệp..."
Nói được một nửa, Châu Hướng Minh khựng lại, nhìn bộ dáng thờ ơ vô cùng quen thuộc của Lục Tân, Châu Hướng Minh lại chửi thề: "Mẹ nó, vì Hà Diệp đúng không! Sợ tôi sẽ truyền tin cho Chu Tình, Chu Tình lại báo cho Hà Diệp, nếu Hà Diệp làm ở Lam Hải chắc chắn sẽ không nộp sơ yếu lý lịch cho Lam Hải!"
Lục Tân cụp mắt xuống, ngón cái, ngón trỏ chậm rãi vặn nắp chai.
Anh không phủ nhận cũng không thừa nhận, như thể người khác đoán thế nào cũng không liên quan gì tới anh.
Châu Hướng Minh hận đến nghiến răng: "Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ cho tôi! Mẹ nó, đừng tưởng cậu có lý do thì tôi sẽ không giận! Chết tiệt, hồi cấp ba cậu trọng sắc khinh bạn, yêu đương vào là nguyên cả kỳ nghỉ hè cũng không thèm để ý tới bọn tôi, ngày ngày đuổi theo Hà Diệp, bây giờ kỹ thuật của cậu trâu bò rồi, trọng sắc khinh bạn cũng đã nặng đến mức bi3n thái luôn rồi! Lỡ như Hà Diệp mãi vẫn không trở lại, cậu cũng sẽ mãi mãi không liên lạc với tôi đúng không?"
Lục Tân ngước mắt, nhắc nhở khách quan: "Tối hôm qua chúng ta mới chơi trò chơi với nhau."
Châu Hướng Minh hộc máu: "Tôi không nói kiểu liên lạc này!"
Lục Tân từ chối cho ý kiến.
Châu Hướng Minh: "Cậu ở đâu? Tối nay không đấm cậu một cái thì tôi không nuốt trôi cục tức này.". Ngôn Tình Sủng
Lục Tân báo địa chỉ.
Châu Hướng Minh: "... Vậy không phải là ở ngay sau khu phố nhà Hà Diệp sao? Mẹ nó, lúc trước tôi nói với cậu là ba cô ấy mua nhà cho cô ấy ở bên đó, cậu làm như tôi đang đánh rắm ấy, kết quả..."
Nói đến đây, lại nhìn gương mặt như thể nghe thấy chuyện gì cũng thờ ơ của Lục Tân trong màn hình, chẳng hiểu sao Châu Hướng Minh thấy chua xót trong lòng: "Đến mức này sao? Cũng đã qua bao nhiêu năm rồi."
Lục Tân: "Mười hai giờ đi ngủ, cậu muốn tới thì tới sớm một chút."
Châu Hướng Minh: "..."
Đời trước nhất định là Lục Tân đã cứu mạng anh ấy, đời này anh ấy mới có thể hết lần này đến lần khác chạy tới làm anh em với anh.