Hà Diệp nhớ anh đã ở trong phòng tắm khách sạn hơn nửa giờ đồng hồ nên dĩ nhiên cô không hề tin lời anh nói chút nào.
Lục Tân lấy chứng minh thư, kem chống nắng và những vật dụng nhỏ khác của cô ra, nhìn bạn gái vào trong. Sau đó, anh nhìn những thứ còn sót lại trong túi, lẳng lặng đi về nhà.
Hà Diệp mất hơn nửa giờ vừa tắm gội, vừa sấy khô tóc.
Sau khi thay quần áo ra ngoài, cô mới phát hiện ra rằng từ mười phút trước, Lục Tân đã gửi rất nhiều ảnh, tất cả đều được chụp ở Thượng Hải ngày hôm nay.
Hà Diệp nhìn lướt qua tất cả rồi nở nụ cười.
Ngoại trừ sự việc phát sinh ở khách sạn, hành trình trước đó thực sự khá thú vị, dường như Lục Tân rất giỏi xác định phương hướng của điểm đến trong một môi trường xa lạ, với sự giúp đỡ của anh, Hà Diệp đã dễ dàng làm quen với khuôn viên trường Đại học Giao thông. Vì vậy, Hà Diệp cũng không cần phải lo lắng khi báo danh ở trường nữa.
Diệp Tử tròn trĩnh: [Em xuống ngay đây.]
Tổ trưởng: [Anh chờ em.]
Hà Diệp cất điện thoại di động, nhanh chóng đi xuống lầu.
Đến siêu thị, cô chia sẻ chuyến tham quan khuôn viên trường đại học với ba, sau khi ở lại nửa tiếng, Hà Diệp cũng trở lại tòa nhà số 7 cùng với bạn trai.
Hai người tách nhau ra đi thang máy riêng, Hà Diệp đi ra từ tầng mười lăm, lang thang chỗ cầu thang bộ chứ không về nhà.
Đêm nay, Lục Tân hôn cô rất dịu dàng.
Rốt cuộc thì chỉ sau hai ngày nữa, anh sẽ đến Bắc Kinh báo danh.
Lục Tân đề nghị: “Em có muốn đến Bắc Kinh vài ngày không?”
Hà Diệp không dám đi, nếu không cả hai nhất định sẽ ở lại khách sạn như thế quá nguy hiểm.
Nhưng cô không trực tiếp đề cập đến khách sạn: “Chắc sinh viên năm nhất phải tham gia đợt huấn luyện quân sự đúng không? Cho dù em đi thì anh sẽ không có thời gian đi dạo cùng em mà.”
Lục Tân: “Vậy em có thể đứng xem anh tập huấn cũng được.”
Hà Diệp: “... Có gì thú vị mà xem?”
Một đám sinh viên năm nhất từ Đại học Thanh Hoa đang tập huấn quân sự, còn cô lại đứng một bên quan sát bọn họ sao?
“Anh cứ yên tâm tập huấn quân sự đi, em còn bận rộn với công việc gia sư. Hơn nữa, trước khi nhập học em còn muốn ở bên cạnh ba một chút, hai ngày này em còn phải ở cùng ông bà ngoại nữa.”
Hà Diệp đã có kế hoạch của riêng rồi.
Lục Tân nghe cô nói vậy, cũng không còn cách nào khác.
Chiều ngày 27, Lục Tân muốn gọi video với Hà Diệp.
Hà Diệp nhanh chóng tạm biệt mọi người ở siêu thị rồi vội vàng về nhà.
Sau khi video được kết nối, Hà Diệp cẩn thận nhìn khung cảnh phía sau anh, cô cảm thấy lạ nên hỏi anh: “Đây là ký túc xá của anh sao?”
Lục Tân đổi sang camera trước, giới thiệu một vòng quanh căn hộ hai phòng ngủ mà anh mới thuê.
Hà Diệp: “Quả nhiên, anh vẫn còn rất nhiều tiền.”
Lục Tân ngồi bên giường, cầm khung hình có ảnh bạn gái lên, giải thích: “Anh không muốn bạn cùng phòng nhìn thấy thứ này.”
Hà Diệp: “Chỉ vì cái này sao?”
Lục Tân: “Đương nhiên không phải, vì anh có thói quen sinh hoạt và kế hoạch học tập của riêng mình mà thôi.”
Lục Tân không muốn đi theo con đường học tập của những sinh viên đại học bình thường trong vòng 4 năm tới, anh cũng không muốn bị bạn cùng phòng đặc biệt chú ý hay quấy rầy chuyện riêng tư của anh.
Hà Diệp rất thích nghe anh chia sẻ về việc học tập trên trường.
Chỉ là ánh mắt của bạn trai khiến cô khó có thể thoái mái được, vậy nên cô đưa ra đề nghị: “Chúng ta trò chuyện bằng giọng nói thôi nhé?”
Lục Tân: “Anh muốn nhìn em.”
Dứt lời, anh vừa đổi camera về phía trước, vẻ ngoài rõ ràng của anh cũng dần biến mất khỏi màn hình.
Hà Diệp lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lục Tân: “May mắn là anh trông cũng không xấu, nếu không anh thực sự sẽ hoài nghi rằng em không hề thích anh chút nào.”
Hà Diệp cười: “Có lẽ chỉ có em mới chê anh xấu thôi.”
Vừa mới nói xong, màn hình lại thay đổi, Lục Tân đã xuất hiện trở lại.
Thật ra đó là một khuôn mặt rất đẹp trai, chính vì quá đẹp trai nên Hà Diệp mới thấy xấu hổ khi đối mặt với anh.
Cô lập tức kết thúc cuộc gọi video chỉ sau đó vài giây.
Tổ trưởng: [Anh thấy em đỏ mặt rồi.]
Hà Diệp phớt lờ anh.
Trưa ngày 1 tháng 9, Lục Tân gửi cho cô một bức ảnh.
Đó là bức ảnh anh mặc quân phục huấn luyện.
Chàng trai cao gần một mét chín, đôi mắt lạnh lùng và bộ quân phục hòa hợp đến không ngờ, như thể anh không phải là sinh viên Đại học Thanh Hoa mà là sinh viên của học viện quân sự vậy.
Hà Diệp ngắm nhìn một lúc rồi gửi tin nhắn: [Thì ra đàn ông con trai cũng đỏm dáng như vậy.]
Bức ảnh Lục Tân gửi tới, rõ ràng đã được anh cố ý chụp từ trước.
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, Lục Tân gọi video tới.
Hà Diệp chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi bắt máy.
Lục Tân thực sự đang ở trong nhà ăn, phía sau anh là những học sinh mặc đồng phục màu rằn ri, bên cạnh anh còn có một anh chàng nào đó.
Trước khi Hà Diệp có thể nhìn rõ đối phương, Lục Tân đã đứng dậy với chiếc điện thoại di động và một cái khay trong tay, tìm một nơi vắng vẻ.
Máy ảnh khẽ rung lên, Hà Diệp không thể nhìn thấy hình ảnh của bạn trai nhưng vẫn nghe thấy một trận ồn ào bên cạnh, chắc là từ chỗ anh chàng kia.
Hà Diệp thực sự rất xấu hổ.
Cuối cùng Lục Tân cũng ngồi xuống.
Trên màn hình điện thoại, anh đang đội một chiếc mũ, hiện tại chiếc mũ đã được cởi ra, mái tóc ngắn của anh không còn dấu vết bị đè nén quá lâu, khuôn mặt vẫn trắng bệch như cũ, có thể thấy rằng anh đã phơi nắng trong một khoảng thời gian dài.
Một tay Lục Tân cầm điện thoại di động, một tay cầm đũa, vừa ăn vừa trò chuyện với bạn gái.
Hà Diệp rất thích bộ dáng anh như thế này, nếu anh chỉ nhìn cô mà không ăn thì cô sẽ không dám ngước mắt lên nhìn.
Lục Tân giải thích về bức ảnh: “Ảnh được chụp cho một mình em xem đó.”
Hà Diệp thì thầm: “Em có bắt anh chụp đâu.”
Lục Tân: “Anh muốn cho em xem, sau này em có thể so sánh với các bạn nam trong lớp thử coi.”
Hà Diệp: “Đến năm hai bọn em mới tham gia đợt tập huấn.”
Lục Tân: “Vậy anh có thể đến thăm rồi.”
Hà Diệp: “Anh không được phép đến.”
Cô sợ mình sẽ lúng túng tay chân khi anh đến thăm mình.
Hai người bọn họ tán gẫu về nội dung huấn luyện quân sự buổi sáng.
Dựa theo miêu tả của Lục Tân, cường độ đợt huấn luyện quân sự này cũng không tồi, cho dù có phơi nắng thì anh cũng không mệt.
Hà Diệp từng có kinh nghiệm huấn luyện quân sự ở trường trung học, thật sự hoài nghi rằng thể lực của bạn trai cô quá tốt thì có.
Ngày 7 tháng 9, vào chủ nhật.
Hà Diệp dậy sớm, thu dọn tất cả hành lý để mang đến trường, bao gồm một chiếc ba lô và một chiếc vali.
Hà Dũng: “Con thực sự không cần ba đi cùng sao?”
Hà Diệp cười: “Chỉ mất một giờ đi tàu cao tốc, con cũng đã sớm làm quen với trường học, ba có thể chuyên tâm mở cửa siêu thị, tiếp tục kinh doanh đi ạ!”
Đồ cũng khá nhiều nên Hà Diệp bắt taxi đến ga tàu cao tốc.
Hà Dũng đứng bên đường, trong lòng chỉ cảm thấy hơi đau nhói.
Ông biết rõ con gái không bao giờ ghét đôi chân què quặt của ba mình, chỉ là cô không muốn ba phải làm việc vất vả. Nhưng với tư cách là một người ba, Hà Dũng thật sự hy vọng rằng ông không bị tai nạn xe cộ kia, như vậy thì chân của ông vẫn còn tốt, hôm nay sẽ dẫn con gái nhập học, hỗ trợ con xách đồ thay vì bộ dáng khập khiễng, không những không giúp được gì nhiều mà còn tăng thêm gánh nặng cho con gái.
Khoảng 8 giờ, xe taxi đến ga tàu cao tốc.
Hà Diệp xuống xe với chiếc ba lô trên lưng.
Tài xế không xuống xe mà chỉ mở cốp phía sau cho cô.
Ngay khi Hà Diệp chuẩn bị xách vali lên, một bóng người cao lớn thẳng tắp đột nhiên vòng ra phía sau cô, khom người xuống, giúp cô xách vali xuống, sau đó đóng cốp phía sau lại.
Tài xế lập tức lái xe rời đi.
Hà Diệp vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bạn trai đột nhiên xuất hiện trước mắt mình.
Một tay anh xách vali, một tay anh ôm bạn gái, Lục Tân đi tới khu vực dành cho người đi bộ bên cạnh.
Sinh viên năm nhất mới huấn luyện quân sự được một tuần mà đã gầy đi trông thấy, khuôn mặt rõ ràng đã rám nắng đi nhiều, chỉ có đôi mắt đen dài nhỏ hẹp kia hoàn toàn trùng khớp với trí nhớ của Hà Diệp.
“Anh, anh trở về lúc nào?”
“Chuyến bay tối hôm qua, anh chỉ được nghỉ một ngày, vé máy bay là 2 giờ 30 phút chiều, buổi tối còn có lớp lý thuyết.”
Hà Diệp vẫn còn hơi bối rối.
Cô đi theo Lục Tân vào bên trong, nhẩm tính thời gian anh có thể ở lại Thượng Hải, mà máy bay cất cánh lúc 2 giờ 30, vậy muộn nhất là 1 giờ anh phải rời khỏi Đại học Giao thông.
“Xin nghỉ huấn luyện quân sự như này cũng không dễ nhỉ? Anh lấy lý do gì vậy?”
“Anh phải quay lại vì một số vấn đề kỹ thuật trong Lam Hải, vì thành tích xuất sắc của anh từ tuần trước, việc xin nghỉ cũng diễn ra khá suôn sẻ.”
Giọng điệu của Lục Tân rất thoải mái, thậm chí Hà Diệp còn nghe thấy ý tứ khoe khoang.
Nghe xong, Hà Diệp cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi chắc chắn rằng anh không viện cớ vì những lý do vô lý như người thân bị ốm nên nghỉ phép, cũng không đắc tội huấn luyện viên của anh.
Sau soát vé xong, hai người họ cùng lên tàu.
Hà Diệp đứng bên cạnh nhìn Lục Tân dễ dàng đặt vali của cô lên giá hành lý phía trên.
Bây giờ là mùa hè nên anh mặc áo cộc tay, cánh tay do huấn luyện quân sự mà rám nắng hơn nhiều, cơ bắp cân đối, thoạt nhìn có vẻ mảnh khảnh nhưng rất lực lưỡng.
Nó mang lại cho người ta cảm giác vô cùng an toàn.
Sau khi điều chỉnh vị trí của vali, Lục Tân dẫn cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Hành khách lần lượt lên xe, đi ngang qua lối đi nhỏ hẹp.
Lục Tân luôn nắm chặt tay cô.
Tim Hà Diệp đập rất nhanh, đặc biệt là khi hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của bạn trai đang dừng trên môi mình.
“Tối hôm qua mấy giờ anh đến thành phố An?”
“Gần mười một giờ.”
“Anh đột nhiên trở về, cô chú không hỏi han gì sao?”
“Không hỏi, anh đoán trước được rồi.”
Hà Diệp tự nhiên chột dạ, có chút bất an: “Có lẽ hai người họ sẽ không tán thành hành vi của anh đấy?”
Lục Tân: “Mẹ còn khen anh, nói rằng anh giỏi theo đuổi bạn gái hơn cả ba anh.”
Hà Diệp bật cười.
Lục Tân nghiêng đầu nhìn cô.
Gương mặt Hà Diệp nóng bừng, cũng nhìn về phía cửa sổ xe.
Lục Tân mỉm cười, lấy điện thoại di động ra và cho cô xem những bức ảnh anh chụp gần đây.
Một tiếng đi xe nhanh chóng trôi qua.
Sau khi xuống xe, hai người bắt taxi đến Đại học Giao thông.
Khoa cơ khí có rất nhiều nam sinh, sinh viên năm hai phụ trách hướng dẫn tân sinh viên đều là sinh viên nam, sự xuất hiện của Hà Diệp khiến bọn họ cảm thấy vô cùng hứng thú, thật đáng tiếc khi cô sinh viên xinh đẹp kia chỉ đi cùng với bạn trai mà thôi.
Toàn bộ quá trình đăng ký kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Mười một giờ sáng, cuối cùng Hà Diệp cũng đến ký túc xá.
Ngày đầu tiên nhập học, thành viên trong gia đình có thể cùng sinh viên lên lầu, Lục Tân đã đăng ký với dì quản lý ký túc xá, điền vào cột mối quan hệ là “anh trai”.
Dì quản lý ký túc xá không biết có tin điều này hay không nhưng vẫn để hai người họ đi vào.
Hà Diệp là người đến muộn nhất, ba người bạn cùng phòng còn lại đã đến Thượng Hải ngày hôm qua vì gia đình họ ở rất xa.
Một số sinh viên đi cùng ba mình, một số sinh viên đi cùng ba mẹ, ký túc xá nhỏ bé trở nên nhộn nhịp náo động.
Hà Diệp đi cùng một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai đến báo danh được coi là một ngoại lệ.
Vì có nhiều bậc phụ huynh ở đây, Hà Diệp tiếp tục nói dối và giới thiệu rằng Lục Tân là anh trai của cô.
“Ôi chao, hai đứa đẹp thật đấy, anh đẹp trai, em gái cũng rất xinh xắn!”
Ba mẹ bọn họ không nghi ngờ gì nhưng ánh mắt của ba người bạn cùng phòng thì không có vẻ tin tưởng cho lắm.
Lục Tân để Hà Diệp nói chuyện với các bạn cùng ký túc xá, còn anh giúp dọn giường, gấp chăn gọn gàng lại.
Hà Diệp: "... Anh trai tớ đang học năm ba đại học.”
Vì đã sống ở trường đại học hai năm nên tất nhiên anh phải quen thuộc với mấy việc này.
Thế là, ngay cả những người bạn cùng phòng của cô cũng rung động với anh.
Sau khi trò chuyện một lát, đã đến lúc ăn trưa.
Các bạn cùng phòng đều đến nhà ăn, “anh trai” của Hà Diệp chọn nhà hàng bên ngoài nên cũng không vội vàng rời đi.
Khi ký túc xá chỉ còn lại hai người bọn họ, Lục Tân kéo rèm lại, đẩy bạn gái tựa vào ván cửa.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lục Tân hôn lên vành tai bạn gái: “Khi nào thì em định nói cho bạn cùng phòng biết anh chính là bạn trai của em?”
Hà Diệp: “... Nếu như họ hỏi thì em sẽ nói với họ, không hỏi thì tính sau.”
Lục Tân khá hài lòng với câu trả lời này, đặt đồng hồ báo thức nửa giờ nữa rồi bắt đầu hôn cô.
Hà Diệp nhắm mắt lại, từ từ vòng tay qua eo anh.
Bên ngoài cửa, những cô gái khác đang ồn ào gọi bạn bè rồi còn có tiếng nói chuyện thân mật của ba mẹ với con gái của họ.
Chỉ có cô đưa bạn trai đến ký túc xá vào ngày đầu tiên nhập học, thậm chí còn làm chuyện này ở đây.
Nhưng anh sắp phải ra sân bay rồi, thời gian lại gấp gáp như vậy, ngoại trừ ký túc xá ra, khuôn viên trường cũng đông nghịt người, còn nơi nào thích hợp hơn để làm việc này đây?
Vì không còn lựa chọn nào tốt hơn, Hà Diệp đành phải thỏa hiệp, không thể phản kháng.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Lục Tân ở trong túi quần rung lên.
Lục Tân tùy tiện tắt nó rồi lại tiếp tục hôn cô.
Hà Diệp cũng không chống cụ.
Chỉ là, rõ ràng cô cũng đang phân tâm, lo lắng bạn cùng phòng sắp trở về.
Cuối cùng Lục Tân cũng rời khỏi cánh môi cô, áp vào trán cô, chậm rãi lấy lại hơi thở.
Hà Diệp nhìn vào cổ bạn trai, có sự khác biệt rõ ràng về màu sắc giữa bên trong và bên ngoài cổ áo.
“Anh nên đi rồi đấy.” Lục Tân sờ mặt cô.
Hà Diệp gật đầu.
Lục Tân: “Anh không muốn rời đi.”
Hà Diệp cũng có chút bất đắc dĩ.
Hai người ôm nhau như vậy một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn phải chia tay.
Hà Diệp muốn đưa anh đến sân bay.
Nhưng Lục Tân còn không muốn cho cô đi xuống tòa nhà ký túc xá.
Nếu cô theo anh ra ngoài thì anh sẽ càng không muốn rời đi.