Nghe có vẻ đây là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng từ trước tới giờ, tốt xấu luôn phụ thuộc lẫn nhau. Đây cũng không hoàn toàn là vấn đề nan giải, nó có thể trở thành bàn đạp để chứng minh sự trong sạch của cô. Ông trời đã cho cô những quân cờ xấu, vậy thì cô phải trở thành một người chơi giỏi. Muốn vậy, chỉ có thể dựa vào trí tuệ của bản thân mình.
Trước hết, cô cần phải tìm được video đã gây nên sự hiểu lầm của nam chính và nữ chính trong truyện. Nếu không đi vào điểm mấu chốt, cô đừng mơ hoàn thành được nhiệm vụ này.
[Trong đoạn băng đó, Trình Diệu Lan tìm thấy một người phụ nữ có hình dáng và bóng lưng rất giống bạn, hóa trang thành bạn. Dương Tuấn Phong và Trình Diệu Lan đã bắt tay với nhau để chia rẽ tình cảm của Tư Tử Phàm và Trình Diệu Vi, vì vậy họ đã dựng nên vở kịch đó. Đoạn video cho thấy Dương Tuấn Phong và một người phụ nữ bước vào khách sạn JK với cử chỉ vô cùng thân mật lúc 8 giờ tối, rời khỏi đó vào 6 giờ sáng ngày hôm sau.]
Nghe hệ thống tóm tắt lại nội dung đoạn video xong, Trình Diệu Vi nhíu mày hỏi:
“Nữ chính lúc đó ở đâu? Có chứng cứ ngoại phạm vì không?”
Giả sử nếu có mà Tư Tử Phàm vẫn cố chấp tin thì anh ta đúng là người không có não rồi hoặc cũng có thể, bộ não chỉ dùng để trang trí.
[Đêm đó Trình Diệu Vi về nhà bố mẹ của cô ấy, không có mặt ở nhà họ Tư. Tuy nhiên, quản gia và toàn bộ người làm đã bị Lâm Thu Hiền mua chuộc, họ kiên quyết bảo Trình Diệu Vi không có mặt ở nhà đêm hôm ấy.]
Bằng cách này, một tay họ đưa cô vào cái bẫy đã giăng sẵn. Dù Trình Diệu Vi có giải thích bao nhiêu, chắc chắn Tư Tử Phàm cũng sẽ không tin cô.
Lập tức, đôi mắt cô mở to: “Muốn chứng minh bản thân tôi trong sạch, trước tiên phải tìm được người phụ nữ đã qua đêm cùng với Dương Tuấn Phong.”
Đang trầm ngâm nghĩ cách đối phó, Trình Diệu Vi nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, hẳn là bà nội đã quay trở lại rồi. Hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, Trình Diệu Vi mở cửa bước ra, trước mặt cô là một căn phòng đầy người.
Đứng bên cạnh bà nội là Tư Tử Phàm. Hóa ra sáng nay anh ta đã đến đây, thấy cô ngủ say nên không quấy rầy, lặng lẽ đưa bà nội đi kiểm tra sức khỏe.
Nhiều người là thế nhưng bà nội chỉ thấy Trình Diệu Vi trong mắt, bèn ân cần hỏi: “Tối hôm qua ngồi ngủ như vậy khó chịu lắm phải không? Cực cho cháu rồi. Cháu về nhà nghỉ ngơi đi, để y tá lo cho bà là được rồi.”
Trình Diệu Vi còn chưa kịp lên tiếng, Tư Tử Phàm đã bước tới nói:
“Bà nội nghỉ ngơi đi, cần gì thì gọi y tá tới chăm sóc. Bây giờ cháu với Diệu Vi phải đến Toà án.”
Trình Diệu Vi mở to mắt ngạc nhiên nhìn Tư Tử Phàm, một dự cảm không lành đang dâng lên trong lồng ngực cô.
Bà nội vẫn chưa hết bối rối: “Sao lại phải tới Tòa án? Hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi mà.”
Sức khỏe của bà nội chưa ổn định, Tư Tử Phàm chỉ có thể nói dối:
“Bọn con đi bổ sung tài liệu.”
Nghe thấy những lời của Tư Tử Phàm, hai mẹ con Lâm Thu Hiền nhìn Trình Diệu Vi chế giễu, mừng thầm trong bụng. Bây giờ đã đến lúc những kẻ không phận sự phải cút ra khỏi nhà họ Tư rồi.
Vậy là kế hoạch của họ sắp thành công rồi ư? Không thể như thế được. Trình Diệu Vi thầm hỏi hệ thống: “Nếu nam nữ chính ly hôn thì sao?”
Hệ thống trả lời:
[Bạn không được ly hôn. Nếu ly hôn, trò chơi sẽ kết thúc, bạn sẽ quay trở lại thế giới thực.]
Thấy vậy, Trình Diệu Vi kéo Tư Tử Phàm đi tới lối thoát hiểm ở cầu thang bộ rồi hỏi:
“Tới Tòa án? Anh có chắc không?”
“Chuyện này bố mẹ hai bên đã bàn bạc xong xuôi, có gì chắc hay không chắc.”
Anh ta vô cùng bình tĩnh đáp lời, tâm tình không một chút gợn sóng. Có thể thấy, Tư Tử Phàm là mẫu người điển hình sự lạnh lùng, ngang tàng, điềm tĩnh và dứt khoát.
“Ly hôn cũng được thôi nhưng tôi có một điều kiện.”
“Tiền?”
“Không liên quan đến tiền.”
Dứt khoát đáp lời, cô nói thêm: “Trước khi chúng ta ly hôn, tôi muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân mình. Tại khách sạn JK hôm đó, người qua đêm với Dương Tuấn Phong không phải tôi.”
Tư Tử Phàm nhìn cô cười lạnh:
“Cần gì chứng minh nữa. Mọi chuyện không phải đã rõ như ban ngày rồi sao?”
“Nói anh không có não đúng là không oan mà. Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không ly hôn đâu.”
Trình Diệu Vi cương quyết trả lời. Bằng mọi giá, cô phải duy trì cuộc hôn nhân này. Nếu bây giờ trở về thế giới thực, cô sẽ không có tiền, cuộc sống của em gái cô sẽ đặt dấu chấm hết. Tuyệt đối không thể được.
“Tùy cô vậy, muốn làm gì thì làm. Chậm một ngày cũng không ảnh hưởng tới tôi.”