• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban nãy, khi vừa nhìn thấy Trình Diệu Vi kéo Tư Tử Phàm ra ngoài hành lang nói chuyện, Trình Diệu Lan liền bám đuôi và nấp trong bóng tối để nghe lén. Không để cô ta có cơ hội thừa nước đục thả câu, Trình Diệu Lan vội lên tiếng:



“Trình Diệu Vi, chị đúng là người phụ lẳng lơ mà. Trước đó thì qua đêm với Dương Tuấn Phong, bây giờ lại dùng chiêu cũ với anh Phàm. Chị nghĩ dùng cái cách đê hèn đó thì có thể thay đổi được mọi chuyện sao?”



Giọng của Trình Diệu Lan vang lên ngay sau lưng Trình Diệu Vi khiến cô giật mình, bất giác quay người lại. Lúc này, sự chú ý của Tư Tử Phàm cũng dành cho vị khách không mời mà tới.



Bước về phía hai người họ, Trình Diệu Lan vẫn chưa thể tin được cô ta đã đề nghị qua đêm với Tư Tử Phàm. Chẳng lẽ, người phụ nữ bị tai nạn đến điên rồi sao?



Đứng đối diện với Trình Diệu Vi, Trình Diệu Lan không thèm nhịn nữa: “Trình Diệu Vi, chị không biết xấu hổ hay sao? Có thể nghĩ ra cách này để níu kéo cuộc hôn nhân với anh Phàm, chị thật sự khiến em rất kinh ngạc đó!”



Nét mặt của Trình Diệu Lan vẫn kiều diễm cô ta không quên dành cho người chị cùng cha khác mẹ của mình một ánh nhìn sắc lẹm.



Sự xuất hiện của Trình Diệu Lan chỉ như một lớp sóng nhỏ trên mặt biển, làm sao có thể khiến cô run sợ.



“Trình Diệu Lan, không cần xưng chị em với tôi. Thật kinh tởm. Không biết từ lúc nào nhị tiểu thư của nhà họ Trình lại có sở thích nghe lén người khác nói chuyện đến vậy? Chẳng lẽ, đây là cách bà ấy dạy cô sao?”



Trình Diệu Vi đang ngụ ý nhắc đến Lâm Thu Hiền, người mẹ kế thâm độc trong truyền thuyết. Nếu chẳng phải vì cô ta có khuôn mặt giống em gái cô, Trình Diệu Vi đã không do dự khuyến mãi cho cô ta một bạt tai để tỉnh táo hơn.



Tiến lại thêm một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, Trình Diệu Vi lên tiếng cảnh cáo:



“Chuyện của vợ chồng tôi bao giờ đến lượt cô quản? Tốt nhất là đừng xen vào, lỡ tôi không kiềm chế được thì trên mặt cô sẽ có dấu vết của bàn tay tôi đó.”



“Trình Diệu Vi, bố mẹ hai bên đã bàn bạc rồi. Họ cho rằng cuộc hôn nhân này không cần thiết phải tiếp tục, chị nghĩ xem có thể thay đổi được không? Thành thực mà nói, chị chỉ cần ký vào đơn ly hôn là mọi chuyện sẽ kết thúc. Chị cũng có thể sống một cuộc đời tự do đúng không nào?”



Trước mặt Tư Tử Phàm, dù có giận đến đâu, Trình Diệu Lan cũng cố nhịn, không thể tháo lớp mặt nạ quỷ quyệt của mình xuống. Do đó, cô mới đuổi theo Trình Diệu Vi để thuyết phục cô từ bỏ ý định nối lại tình xưa.



Trình Diệu Vi hất tay, lạnh lùng nhìn Trình Diệu Lan, lớn tiếng nói: “Cô là con riêng của nhà họ Trình, không có tư cách đứng trước mặt tôi để lên lớp dạy đời.”



Nghe vậy, Trình Diệu Lan mỉm cười khiêu khích:



“Đúng vậy! Tuy tôi là con riêng nhà họ Trình nhưng bố đã quyết định giao cổ phần công ty và một phần thừa kế cho tôi. Còn chị thì sao? Mang tiếng là tiểu thư nhà họ Trình nhưng lại bị bố phớt lờ, chẳng thèm để tâm đến. Tôi thật sự không biết, giữa chị với tôi, ai mới là con riêng đây?”



Sau khi nghe những lời này, chân Trình DIệu Vi khựng lại, đầu óc mơ hồ chửi thầm: “Có phải bố cũng giống như những người ở thế giới này, thần kinh có vấn đề hết rồi đúng không? Mình đang còn sống khỏe mạnh, tại sao bố lại giao cổ phần cho con riêng chứ?”



Hiểu được nỗi lòng của Trình Diệu Vi, hệ thống lên tiếng giải thích:



[Vì trong sách, nữ chính là một người phụ nữ vô dụng. Lúc còn đi học, không học hành tử tế, là một kẻ si tình, suốt ngày quanh quẩn bên Tư Tử Phàm nhưng lại không có được tình yêu của anh ta. Sau khi tốt nghiệp, không có việc làm tử tế, lại tiêu tiền phung phí như ném qua cửa sổ. Ngược lại thì Trình Diệu Lan học rất giỏi, năng lực làm việc không phải dạng vừa, được lòng tất cả mọi người.]



Nghe hệ thống phân giải, Trình Diệu Vi bất đắc dĩ công nhận, nữ chính đúng là kẻ không được tích sự gì. Ngoài việc yêu, theo đuổi nam chính, phung phí thì không làm được gì khác.



“Trình Diệu Vi, bố nói gia sản của nhà họ Trình không liên quan gì đến huyết thống.”



Khẳng định chắc nịch xong, cô ta bồi thêm: “Ai là người có năng lực sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Trình. Tập đoàn Trình gia lớn như thế, không thể trao vào tay của một kẻ vô dụng được.”



Nói xong, Trình Diệu Lan dương dương tự đắc bước đi.



Trình Diệu Vi đuổi theo nói: “Tôi thừa nhận trước đây mình là một kẻ tầm thường, nhưng chí ít tôi chưa dùng thủ đoạn sau lưng ai.”



Tiếp đó, cô vòng ra trước mặt Trình Diệu Lan nói thêm:



“Còn cô, cô là một kẻ đê hèn dùng thủ đoạn sau lưng người khác, cô xứng đáng để thừa kế sản nghiệp nhà họ Trình sao? Nằm mơ.”



“Chị đừng có ngậm máu phun người.”



“Hẹn gặp lại tối nay!”



Trình Diệu Vi liếc nhìn Trình Diệu Lan, vô cùng kiêu ngạo mà bước đi.



Bây giờ đã là 9 giờ 30 phút sáng, còn chưa đầy mười tiếng nữa là đến lúc thực hiện nhiệm vụ buổi tối. Cô muốn vạch ra một kế hoạch hoàn hảo để lật tẩy bộ mặt thật của Trình Diệu Lan, đồng thời chứng minh mình vô tội. Lúc đó, ai mới là người đàn bà lẳng lơ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK