Tư Lâm tiếp lời: “Đúng vậy anh. Chị dâu còn lấy vỏ chai rượu làm bị thương Trình Diệu Lan nữa.”
Theo quán tính, Tư Tử Phàm quay sang nhìn trợ lý cũ của mình. Được dịp thể hiện, Trình Diệu Lan càng nhập tâm hơn nữa, cô ta cúi đầu, miệng mếu máo trình bày: “Em không sao đâu, anh đừng lo. Trước hết anh hãy coi vết thương của Trình Diệu Vi đi, chị ấy chẳng những làm em bị thương mà còn hại chính cả bản thân mình.”
Đó là một màn kịch được tổng hợp bởi lời khai của Trình Diệu Lan, vết thương trên tay cô ta cùng với những mảnh thủy tinh đang vương vãi trên sàn nhà. Tất cả những điều đó đều đổ dồn tội lỗi lên đầu Trình Diệu Vi, đúng với mục đích mà cô ta đang hướng tới. Trình Diệu Lan, cô ta đúng là bậc thầy diễn kịch, nữ hoàng nói dối. Những chuyện đó chỉ có hai người trong cuộc mới biết đâu là sự thật, Trình Diệu Vi nghe xong chỉ cười nhẹ.
Nhiệm vụ mà hệ thống giao cho cô quả thật rất khó, Trình Diệu Vi cũng được cảnh báo từ trước. Đầu tiên là tự đặt cô vào tình huống oái ăm này, tiếp đó là những nhân chứng “không trung thực”, cộng thêm việc cô bị bại lộ việc cất giữ dao cạo râu bên người. Tình hình này đúng là rất tệ.
Nhận lấy dao cạo râu từ tay Tư Lâm, Tư Tử Phàm lật ngược lại liền nhận ra đó chính là dao cạo ở nhà mình. Không dừng lại ở đó, Tư Lâm nói thêm: “Đây là đồ mà chị dâu đã làm rơi. Chắc chắn chị ấy luôn mang nó theo bên mình, quả thật rất nguy hiểm.”
“Anh trai, chị dâu thật là đáng sợ.” Tư Mỹ Ngọc tiếp lời, mỗi lần nói đều ra sức buộc tội Trình Diệu Vi: “Anh nhìn thử tay Diệu Lan mà xem, vết thương dài như vậy đủ để chứng tỏ…”
Cuối cùng, Trình Diệu Vi cũng lên tiếng cắt ngang lời họ nói: “Mấy người đã diễn kịch xong chưa? Chán rồi thì nên hạ màn đi!”
Nhìn về phía Tư Tử Phàm, Trình Diệu Vi do dự một chút không biết nên nói ra sự thật hay là không. Cuối cùng, cô quyết định đứng lên bảo vệ chính mình: “Là Trình Diệu Lan hẹn tôi qua phòng này nói chuyện riêng. Sau đó, cô ta đập bình rượu vào đầu tôi, máu vẫn còn chảy đây này.”
Vừa nói cô vừa sờ vào đầu mình, mọi thứ như vẫn còn cảm giác đau rát khi đó. Tiếp đó, Trình Diệu Vi nói thêm: “Vết thương trên mu bàn tay là do cô ta tự mình gây ta, tôi không có làm.”
“Chuyện đó hoàn toàn không có khả năng? Vết thương lớn như vậy, một mình Trình Diệu Lan sao có thể làm được chứ?” Tư Lâm khẳng định, không tin vào sự thật mà Trình Diệu Vi đã nói.
“Chị dâu, còn con dao này thì sao? Chị giải thích như thế nào?” Hai anh em họ, kẻ tung người hứng, tiếp lời vô cùng nhịp nhàng. Nếu không nói, có lẽ Trình Diệu Vi đã nghĩ họ có thần giao cách cảm.
“Một người phụ nữ thì đem dao cạo râu bên người để làm gì?”
Một câu hỏi vô cùng xác đáng, cần được giải thích rõ ràng. Trình Diệu Vi không thể tiết lộ việc cô được hệ thống mách bảo nên có sự chuẩn bị, do đó, cô chỉ mỉm cười, lấy khăn giấy lau đi những vết máu còn đọng lại trên người mình. Lúc này, Trình Diệu Vi quay sang nhìn chằm chằm vào Tư Tử Phàm, muốn nghe anh ta nói một lời công bằng. Đồng thời cô cũng muốn biết chỉ số thông minh của anh ta tới đây, có phát hiện ra được điều gì bất thường hay không?
Quan sát hiện trường một lượt, Tư Tử Phàm liền nói một câu không liên quan gì: “Mọi người ra ngoài trước đi, Trình Diệu Vi ở lại.”
Cả ba người họ nhìn nhau, đều không hiểu Tư Tử Phàm đang suy nghĩ gì trong đầu. Tuy vậy, trước một người có uy lực như anh, họ chỉ biết nghe theo, lặng lẽ rời khỏi đó. Tư Lâm, Tư Mỹ Ngọc, Trình Diệu Lan đi rồi, cảnh cửa khép lại, chỉ còn mỗi Trình Diệu Vi và Tư Tử Phàm.
“Tại sao cô lại mang theo dao cạo râu của đàn ông?” Tư Tử Phàm cất tiếng hỏi.
“Không có gì để giải thích.”
Đó là câu trả lời của Trình Diệu Vi.
Nghe được câu trả lời không đầu không đuôi của Trình Diệu Vi, Tư Tử Phàm lại càng tức giận thêm. Anh hỏi dồn: “Tại sao nữa đêm rồi còn trốn ra ngoài gặp bọn họ?”
Hành vi này thật ngu ngốc và cô cũng hiểu điều đó. Tuy nhiên, bị đặt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Trình Diệu Vi không thể giải thích rõ ràng cho anh hiểu được. Cuối cùng, câu trả lời vẫn không có gì thay đổi: “Không có gì để giải thích.”
“Được. Vậy là lệnh cấm của tôi với cô trước kia là đúng chứ không sai.”
Đã có lúc, Tư Tử Phàm suy nghĩ lại những chuyện mình đã làm đối với cô, cũng có một chút áy náy ở trong lòng. Tuy nhiên, chuyện đã đến nước này, anh không còn cảm giác hối hận nữa.