“Chúng ta thống nhất với nhau được không? Hiện tại em sẽ giúp anh duy trì mối quan hệ gia đình tốt đẹp, anh giúp em duy trì quan hệ hôn nhân. Chúng ta cùng nhau hợp tác, đôi bên cùng có lợi.”
Tư Tử Phàm âm thầm quan sát cô, từ lời nói đến hành động, khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc gì rõ ràng. Đợi cô nói xong, Tư Tử Phàm xoay người lại, cầm tay cô ép sát vào tường, lạnh lùng khẳng định:
“Cô không phải là Trình Diệu Vi.”
Vốn dĩ Trình Diệu Vi muốn nhân cơ hội này để thỏa thuận với Tư Tử Phàm, duy trì cuộc hôn nhân của hai người. Lúc đó, cô có thể yên tâm thực hiện nhiệm vụ của mình. Tuy nhiên, không ngờ anh ta lại nói ra những lời này khiến cô ngạc nhiên, trong lòng chợt lo lắng.
Để củng cố thêm cho nhận định của mình là đúng, Tư Tử Phàm nâng cằm cô lên, ghé sát lại nói: “Trình Diệu Vi không thông minh, khôn ngoan, sắc sảo và…”
Tư Tử Phàm tập trung nhìn vào khuôn mặt cô, mong muốn tìm ra một điểm gì đó khác biệt, cho dù là nhỏ nhất. Tiếc là dù đã kết hôn với cô được một năm, anh chưa từng quan sát cô kỹ càng nên không thể ghi nhớ được bóng hình cũ.
Trình Diệu Vi với người trước mặt vô cùng giống nhau, y hệt như bước ra từ một khuôn.
Nhìn thấy vết sẹo trên trán cô, Tư Tử Phàm bắt đầu vạch trần bộ mặt thật của Trình Diệu Vi: “Trình Diệu Vi vốn dĩ rất nhút nhát, rụt rè, sợ nhất là đau. Cô ấy sẽ cẩn thận băng bó và chăm sóc vết thương kỹ càng, không bao giờ để lộ nó ra bên ngoài bao giờ.”
Trong phút chốc bị vạch trần, Trình Diệu Vi kinh ngạc nhìn Tư Tử Phàm. Hóa ra anh ta không ngu như cô nghĩ, đủ thông minh để nhận diện và đánh giá vấn đề một cách rõ ràng, khách quan. Nhưng cô cũng không phải dạng vừa, lập tức biến nguy thành an:
“Em đúng là đã từng như vậy.”
Cô hơi cúi mặt, tỏ vẻ hoài niệm về ký ức đã xa. Sau đó, Trình Diệu Vi nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng thuyết phục: “Sau khi trải qua một biến cố nào đó trong cuộc sống, con người ta sẽ tự khắc thay đổi. Đến cả cái chết em còn vượt qua được, vậy thì có gì mà phải sợ?”
Ngừng một lát, cô nói tiếp, câu chữ như sắp nghẹn lại trong cổ họng:
“Em đã từng rất sợ sẽ mất anh nhưng giờ thì khác rồi. Nếu chúng ta ly hôn, mỗi người mỗi ngả, em tin mình không phải là người duy nhất chịu thiệt.”
Lợi dụng tính cách của Tư Tử Phàm, cộng với thái độ của anh với nữ chính trong quá khứ mà cô được biết, Trình Diệu Vi đã khôn ngoan lật ngược thế cờ. Tuy vậy, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ thuyết phục Tư Tử Phàm tin cô:
“Thật không ngờ mọi chuyện là như thế. Nhưng không đúng, Trình Diệu Vi không có khả năng ứng biến linh hoạt như cô. Nói, cô là ai?”
Những tưởng đã thu xếp mọi chuyện một cách yên ổn, Trình Diệu Vi không ngờ rằng Tư Tử Phàm lại tinh ý đến vậy. Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên căng thẳng, đôi lông mày nhíu lại, hơi thở giống như bị cản lại từ bên trong. Không phải nói là nam chính không quan tâm đến nữ chính sao, cô thầm nghĩ.
Hệ thống đột ngột xuất hiện, lên tiếng giải thích để giúp cô trấn an tinh thần:
[Nam chính đã quen biết nữ chính được bảy năm, ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách của cô ấy. Cho dù không quan tâm đi nữa thì anh ta vẫn biết được đại khái đúng không?]
Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Tư Tử Phàm, Trình Diệu Vi như thể bị khống chế, bao nhiêu sự tự tin biến đi đi đâu mất, lời nói trở nên ấp úng: “Tôi…”
“Cô là ai, từ đâu đến? Vụ tai nạn xảy ra đêm hôm đó là sao? Cô tiếp cận tôi có mục đích gì?”
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra cho cô, Trình Diệu Vi trở nên lúng túng, không biết phải giải thích như thế nào cho phải. Đương nhiên là cô không thể nói sự thật, vì nói ra anh cũng không tin bởi nó vô cùng hoang đường. Cô xuyên từ bên ngoài cuốn sách vào đây, tiếp đến là tiếp cận anh để thực hiện nhiệm vụ và nhận số tiền 50 tỷ cuối cùng để chữa bệnh cho em gái. Chẳng lẽ cô lại giải thích như thế sao?
“Không được.” Trầm ngâm một lúc, cô cũng tìm ra cách để thuyết phục người đàn ông này:
“Anh cho rằng tôi không phải Trình Diệu Vi cũng được. Bởi vì tôi không không phải là Trình Diệu Vi của trước đây. Một người phụ nữ khờ khạo, ngốc nghếch, yêu anh đến điên cuồng đã chết rồi. Tôi dùng cả thanh xuân để yêu anh, cuối cùng thứ tôi nhận lại là gì? Chẳng phải là thái độ lạnh lùng, tuyệt tình, đối xử thô bạo của anh sao? Bây giờ em đã thay đổi, nếu trước đây anh chưa từng yêu em thì hãy quên nó đi, chúng ta bắt đầu lại.”
Ngẩng mặt lên nhìn anh, thái độ của cô vô cùng ngạo nghễ. Và khi thốt ra những lời này, cô cũng tự mặc định mình là Trình Diệu Vi, nhân vật chính của cuốn sách.
“Từ này về sau, chúng ta sẽ duy trì mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Anh đã nghe tới hợp đồng hôn nhân chưa? Nếu chúng ta không có tình cảm với đối phương, có thể thực hiện cuộc giao dịch này. Quan hệ của chúng ta chính là như vậy.”