“Về nhà thôi!”
Từ đâu bước ra, Tư Tử Phàm lù lù xuất hiện bên cạnh khiến Trình Diệu Vi giật thót: “Sao anh lại ở đây? Không phải là anh đã…”
“Tôi ở đây đợi em. Chúng ta về nhà thôi!”
Lời nói dịu dàng khiến anh khiến cô bất an, sinh ra cảm giác đề phòng mà lấy tay che ngực. Đứng trước người đàn ông thâm trầm khó đoán này, cô cần phải đề phòng.
“Không, tôi phải đi thăm bà.”
“Bà nội đã xuất viện rồi. Mau lên!”
Không còn cách nào khác, Trình Diệu Vi đành phải lẳng lặng bước theo Tư Tử Phàm. Trên đường trở về nhà, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Hôm nay quả là một ngày dài, cơ thể cô cũng bắt đầu lên tiếng đình công rồi. Không những thế, việc bị đẩy xuống đài phun nước khiến cô hơi sụt sịt, người có chút âm ấm.
Khi chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe trong ngôi biệt thự, Trình Diệu Vi giật mình mở mắt. Lúc này cô không thấy bóng dáng của Tư Tử Phàm đâu nữa, vô thức hướng ánh nhìn về phía tài xế.
“Cậu Phàm trên đường về đã nhận được một cuộc gọi khẩn cấp từ công ty nên đã tới đó giải quyết công việc rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Vừa bước xuống xe, Trình Diệu Vi có cảm giác ánh mắt của mọi người nhìn cô có sự khác thường. Cũng khó trách, vừa về tới nhà, việc cô lái xe rất cừ khôi đã được bà nội kể cho người làm nghe, ai nấy đều nhìn cô với sự ngưỡng mộ.
Đi qua bậc cửa, Trình Diệu Vi bước thẳng lên lầu hai. Lúc này bà nội đang xem tivi, nhìn thấy cô xuất hiện liền vui vẻ giải thích:
“Bác sĩ nói không khí ở bệnh viện không tốt nên khuyên bà về nhà dưỡng bệnh. Diệu Vi, tới đây ngồi với bà nào!”
Chỉ chỗ ngồi ở bên cạnh mình, bà vẫy cô tới.
“Bà nội, vậy là mấy ngày tới con có thể sống cùng nội sao?” Vừa ngồi xuống, Trình Diệu Vi đã lên tiếng hỏi. Đây là một dịp tốt để cô với nam chính thắt chặt tình cảm, hà cớ gì mà không tận dụng nó.
“Đúng rồi.”
Nghe vậy, Trình Diệu Vi thích thú ôm tay bà, vui vẻ trò chuyện đến khuya. Sau khi bà nội đã đi ngủ, cô tìm đại một phòng rồi ngả lưng xuống, cảm giác thật thoải mái. Mới có hai nhiệm vụ trôi qua, cô cảm tưởng như cơ thể mình sắp kiệt quệ đến nơi.
“Không biết ngày mai sẽ là nhiệm vụ gì nữa, haizzz.”
Nằm trên giường một lát nhưng chưa thể nhắm mắt, cô lướt facebook một vòng và vô tình bắt gặp được tài khoản của Trình Diệu Lan thông qua danh sách bạn bè. Nhấn vào đường kết nối đó, cô mở ảnh của cô ta lên xem thì thấy một loạt bức tranh tự họa của Trình Diệu Lan, vô cùng kiều diễm và xinh đẹp. Ngắm nhìn lâu thêm một chút, Trình Diệu Vi có cảm giác như đang được nhìn em gái mình lúc còn mạnh khỏe.
“Bây giờ ở thế giới thực đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi nhỉ?” Nhìn vào khoảng không trước mặt, cô vô thức hỏi.
[Thế giới bên ngoài chỉ mới trôi qua được vài phút thôi.] Hệ thống trả lời.
“Chậm quá. Bao giờ mới được trở về đó đây?”
Nghĩ đến em gái, cô càng có thêm động lực để tiếp tục hoàn thành các nhiệm vụ của mình. Suy cho cùng, cô phải vượt qua tất cả những chướng ngại vật để cứu em gái. Cô muốn biết công việc của ngày mai là gì nên đã chủ động đặt chuông báo thức trước rồi đi ngủ.
***
Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi kéo Trình Diệu Vi ra khỏi giấc ngủ. Cô vươn tay sang ngang lấy điện thoại rồi nhìn vào màn hình, bây giờ đã là nửa đêm.
Thở hắt ra một hơi, Trình Diệu Vi ngồi dậy, cô căng mắt ra nhìn hệ thống và hỏi:
“Cho tôi biết nhiệm vụ của ngày hôm nay.”
[Chúc mừng bạn, bạn đã nhận được nhiệm vụ may mắn, có thể nghỉ một ngày.]
Nhiệm vụ may mắn? Cô không nghe nhầm chứ? Cơn buồn ngủ nhanh chóng qua đi, Trình Diệu Vi tỉnh hẳn.
[Đúng vậy, bạn có thể nghỉ ngơi một ngày, không cần thực hiện nhiệm vụ gì cả.]
Sau khi xác nhận lại với hệ thống một lần nữa, Trình Diệu Vi đổ người xuống giường, dang rộng tay chân. Cuối cùng thì cô cũng được nghỉ ngơi, cần phải ngủ một giấc cho đã mới được.
Vì quá phấn khích nên cô không thể chợp mắt ngay được, cứ lăn qua lăn lại trên giường. Cũng trong lúc này, hệ thống nhắc nhở thêm:
[Dù hôm nay không có nhiệm vụ gì nhưng bạn đừng nên lãng phí thời gian, tranh thủ tiếp xúc với nam chính nhiều hơn để vun đắp tình cảm.]
Thấy cô có vẻ đang trầm ngâm, hệ thống mạnh dạn gợi ý cho cô một số mẹo nhỏ để gia tăng tình cảm của hai người:
[Bạn có thể cùng nam chính đi ăn tối, xem phim, ôm, hôn hay thậm chí là làm chuyện ấy.]
“Sao cơ?”
Việc hệ thống mạnh dạn đề xuất khiến cô giật nảy mình. Lần đầu tiên cô thấy một hệ thống ranh ma như vậy nên không tránh khỏi bàng hoàng mà cư tuyệt:
“Thôi đi, lần đầu tiên của tôi, tôi muốn dành cho người mình yêu. Còn anh ta ư, không ổn lắm.”
Trong mắt cô, Tư Tử Phàm quả thật đẹp trai nhưng cũng chỉ là một nhân vật ở thế giới hư cấu mà thôi. Nếu không muốn đau khổ về sau thì không nên bắt đầu.