“Chuyện gì vậy? Bắt nhốt là sao? Anh ta là ai mà gan to bằng trời như vậy?”
“Thả tôi ra! Tôi sẽ báo cảnh sát!” Trình Diệu Vi hét lên, nhưng tiếng nói của cô bị chặn lại sau tiếng sập cửa.
[Ting! Chào mừng bạn đến với thế giới tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm. Từ giờ bạn sẽ là nhân vật chính trong truyện!] Một tiếng nói vang vọng cất lên.
Trình Diệu Vi sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Cô quay nhìn khắp nơi trong căn phòng.
“Ai? Là ai đang nói vậy?”
[Tôi là hệ thống nhiệm vụ!]
“Hệ thống nhiệm vụ?” Trình Diệu Vi kinh hoàng.
Rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì vậy? Hệ thống nhiệm vụ là sao? Còn nữa thế giới tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm? Cái này… không phải là cô bị xuyên qua sao? Xuyên trực tiếp vào một cuốn tiểu thuyết?
Trời ơi! Không thể nào!
“Tôi thật sự xuyên vào tiểu thuyết sao?” Một lần nữa Trình Diệu Vi kinh hoàng xác nhận.
[Đúng vậy! Bạn đã xuyên vào tiểu thuyết! Sau đây bạn hãy nghe cho kỹ về thân thế của mình trong cuốn tiểu thuyết!] Hệ thống lần nữa cất tiếng nói.
Trình Diệu Vi nuốt nước bọt xuống, vô thức đưa tay véo vào tay mình.
Ui da. Trình Diệu Vi khẽ rên lên đau đớn vì cú véo khá mạnh. Vậy là cô không nằm mơ rồi...
Trình Diệu Vi ngây ra, cô mơ hồ hỏi:
“Vậy… bây giờ tôi là ai? Những người lúc nãy là ai?”
[Hãy lắng nghe tôi! Bây giờ tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho bạn!]
Trình Diệu Vi nhíu mày tập trung, cô nghe như nuốt từng lời hệ thống, không dám cắt ngang nửa lời.
Theo thông tin từ hệ thống, cô là nữ chính Trình Diệu Vi, có chồng là Tư Tử Phàm, cũng chính là nam chính trong truyện. Tính cách anh ta cực kỳ thất thường, sớm nắng chiều mưa giữa trưa thì nổi gió. Nữ chính thì yếu đuối vô dụng, có hiểu lầm với nam chính mà không tháo gỡ được nên kết cục cực kỳ bi thảm. Cả hai cứ vừa yêu vừa hận, hành nhau lên bờ xuống ruộng. Còn cô gái Trình Diệu Lan y hệt em gái cô kia thì lại là nữ phụ thanh mai trúc mã với nam chính hãm lọ trong truyền thuyết, không những muốn đoạt Tư Tử Phàm mà cô ta còn gây ra bao mâu thuẫn và hại nữ chính hết lần này đến lần khác.
Trình Diệu Vi nghe xong muốn xỉu cái đùng vì thấy quá máu chó.
“Thật sự là cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này sao?”
[Đúng vậy!] Hệ thống lên tiếng khẳng định.
“Tôi muốn thoát ra! Tôi cần phải cứu em gái!” Trình Diệu Vi tức giận ném chiếc cốc trên bàn vỡ toang, ôm gối đập liên tiếp vào giường mình.
“Chết tiệt! Em tôi còn đang chờ tôi! Tôi không có thời gian ở đây giỡn chơi với các người! Thả cho tôi trở về!” Một lần nữa Trình Diệu Vi điên tiết đập đồ, nhưng, cô chỉ nghe thấy tiếng hệ thống lập trình lạnh lùng.
[Muốn thoát ra bạn chỉ có thể thực hiện nhiệm vụ.]
“Nhiệm vụ?”
[Đúng vậy! Nhiệm vụ của bạn chính là sống cùng nam chính 365 ngày và biến cuốn tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm này thành bộ sủng ngọt!]
“Cái gì thế này?” Trình Diệu Vi tự hỏi chính mình. Cô bực mình đến phát điên lên.
“Tôi không làm thì sao? Tôi phải trở về! Em gái tôi đang chờ tiền để chữa bệnh. Tôi không thể ở đây 365 ngày được!”
[Nếu bạn trở về bạn sẽ thoi thóp trên giường bệnh vì vụ tai nạn tại trường đua, hơn nữa cũng không có tiền thưởng, không cứu được em gái!]
Trình Diệu Vi mơ hồ nhớ lại trước khi xuyên qua đây cô đã gặp tai nạn trong đường hầm đua mô tô. Nếu trở lại, với va chạm đó cô chỉ có thể là một kẻ sống thực vật, em gái cũng cứu không nổi.
[Nếu ở lại và hoàn thành hết thảy nhiệm vụ, bạn sẽ được trở về và chiến thắng cuộc đua với giải thưởng năm tỷ trong tay!].
||||| Truyện đề cử: |||||
“Trở lại? Chiến thắng? Năm tỷ? Chuyện này thật sự được sao?” Trình Diệu Vi hỏi lại.
[Đúng vậy! Mỗi ngày hệ thống sẽ giao cho bạn một nhiệm vụ, bạn sẽ phải thực hiện nó. Quan trọng là, nếu bạn không thực hiện được nhiệm vụ bạn sẽ ở lại luôn ngày hôm đó, không thể bước sang ngày mai. Chỉ có khi hoàn thành được nhiệm vụ thì ngày mai mới tới!]
Trình Diệu Vi nuốt xuống từng lời. Cô bình tĩnh ngồi xuống mép giường, cẩn thận sắp xếp lại những tình tiết và sự kiện bản thân đang trải qua.
[Đây là cơ hội duy nhất của bạn! Hãy nắm lấy nó!] Hệ thống lên tiếng động viên.
Trình Diệu Vi ngước mắt lên, bắt gặp chính mình trong gương, khuôn mặt nhợt nhạt và yếu đuối nhưng vô cùng xinh đẹp rung động, lại nhìn xuống tờ đơn ly hôn bị xé toạc vo vún vứt ở kia, cô nghĩ tới em gái mình nằm trong viện.
“Được! Tôi sẽ ở lại! Sẽ thực hiện nhiệm vụ mà hệ thống giao cho. Chỉ cần có thể cứu được em gái, tôi bằng lòng làm hết mọi việc!” Tiếng Trình Diệu Vi dứt khoát cất lên. Bàn tay nắm chặt, cực kỳ quyết tâm.
[Tốt lắm! Hệ thống ghi nhận bạn đồng ý tham gia nhiệm vụ! Chúc bạn thành công!]