Đêm qua, cô ta trằn trọc mãi mà không thể chợp mắt được, trong lòng bứt rứt khó chịu. Hôm nay cô ta lại lười nhác nhốt mình trong phòng, không hề ra ngoài.
Thấy căn nhà có vẻ yên tĩnh, bà Lâm Thu Hiền tới phòng con gái rồi gõ cửa. Một lúc sau, cánh cửa bật mở Trình Diệu Lan xuất hiện, khuôn mặt hốc hác thấy rõ.
“Con gái, không lẽ con định chịu thua thật sao?”
Theo chân con, bà ta đi vào trong, thuận tay đóng cửa lại, như thể sắp bàn chuyện quan trọng. Bị một lời nói của mẹ thức tỉnh, Trình Diệu Lan bắt đầu lấy lại tinh thần, trong ánh mắt hiện lên dã tâm.
“Mẹ, thua ai cũng được nhưng con nhất định không thể làm kẻ bại trận dưới tay chị ta được. Chuyện lần trước con đã quá sơ ý, để Trình Thiên Thành nhìn thấy điểm không tốt rồi. Bây giờ con phải tỏ vẻ ăn năn một chút, như vậy mới có thể cứu vẫn tình hình.”
Nghe con gái giải thích, Lâm Thu Hiền thở phào nhẹ nhõm. Ít ra, con gái bà cũng không phải kẻ yếu đuối, dễ dàng từ bỏ.
“Mẹ yên tâm đi, hôm nay con không cần phải ra tay. Tối nay Tư Lâm và Tư Mỹ Ngọc đều tới nhà họ Tư để tụ họp, bọn họ sẽ thay con trả mối thù này.”
Trong gia đình chú hai có hai người con, họ cũng trạc tuổi Trình Diệu Vi, tên là Tư Lâm và Tư Mỹ Ngọc. Cả hai người họ đều mối quan hệ thân thiết với Trình Diệu Lan, có chung một kẻ thù là Trình Diệu Vi.
Thấy mặt mình quá nhợt nhạt, Trình Diệu Lan kéo ghế tới ngồi trước bàn trang điểm, vừa nhìn vào gương vừa nói:
“Con học cùng lớp với Tử Phàm từ hồi tiểu học, thích anh ấy gần 20 năm rồi. Dù xét về ngoại hình hay năng lực, con đều xứng với anh ấy hơn Trình Diệu Vi. Tại sao cô ta lại được làm thiếu phu nhân nhà họ Tư mà không phải con? Chẳng lẽ vì cô ta xuất thân từ một gia đình giàu có hay sao?”
Dù chỉ đang tâm sự với mẹ nhưng giọng điệu của Trình Diệu Lan vô cùng bức xúc. Cũng phải, làm sao có thể chịu thua một kẻ kém hơn mình tới ngàn dặm được chứ? Ông trời đang đùa cợt cô hay sao?
“Bọn họ không thể ở bên cạnh nhau lâu đâu, nhất định sẽ ly hôn. Tới lúc đó, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Tư chắc chắn sẽ thuộc về con.” Bà vỗ vai an ủi con gái, trong lòng mong muốn mọi thứ sẽ diễn ra như vậy.
***
Rất nhanh chóng, biệt thự nhà họ Tư bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Một chiếc xe thể thao mui trần xuất hiện, người lái xe là một tay ăn chơi đúng nghĩa. Bên cạnh cậu ta là một cô gái ăn mặc sành điệu cũng không kém. Đó là Tư Lâm và Tư Mỹ Ngọc, con của chú hai.
Chiếc xe lao nhanh qua khoảng sân rộng rồi dừng lại ở garage. Tư Lâm bước xuống, miệng không ngừng huýt sáo, theo sau anh là Tư Mỹ Ngọc với chiếc túi xách tay lên tới cả ngàn đô. Lúc này, Trình Diệu Vi đang ngồi bên cạnh, cùng bà nội chơi game.
“Bà nội!”
“Bà nội ơi!”
Khi tới gần bà, đôi mắt họ chằm chằm nhìn Trình Diệu Vi, vẻ mặt không mấy thiện cảm. Cảm thấy nguy hiểm cận kề, cô hỏi hệ thống và biết được thông tin về họ.
“Đây không phải là chị dâu sao? Hôm qua em nghe bố mẹ nói chị có tổ chức một bữa tiệc tại khách sạn, mục đích là để làm rõ mối quan hệ với Dương Tuấn Phong.” Tư Mỹ Ngọc chế giễu cô và không quên công kích: “Nghe nói là bầu không khí rất náo nhiệt nhưng tiếc là chúng em không được chứng kiến. Chị dâu, sao chị không mời bọn em tới xem với?”
Lúc đó Trình Diệu Vi còn chưa biết đến sự tồn tại của hai người họ, làm sao mời được. Tuy nhiên, lời này cô không thể nói ra, chỉ có thể tự trả lời trong im lặng mà thôi.
Trình Diệu Vi khách khí đáp: “Không ngờ là hai đứa cũng thích xem kịch, biết vậy chị đã mời rồi.”
“Không ngờ là chị dâu đã biết cách đá xoáy người trong nhà rồi. Thật là một sự tiến bộ vượt bậc.”
“Mấy em nói chuyện gì kì thế. Chị cũng chỉ là người bình thường thôi, không hề có ý châm chọc ai.”
Nhận thấy bầu không khí có phần căng thẳng, bà nội đứng ra khuyên ngăn:
“Được rồi, được rồi. Mỹ Ngọc, bao giờ thì bố cháu tới?”
Nếu bà không đánh sang chuyện khác, có khi cuộc trò chuyện này sẽ thành tranh cãi nảy lửa mất.
“Bố con sắp đến rồi.” Nhìn về phía Trình Diệu Vi, Tư Mỹ Ngọc hất hàm khiêu khích.
Lần này có mặt tại đây, họ muốn tìm cách đuổi Trình Diệu Vi ra khỏi nhà.
Nhìn vào ánh mắt của Tư Mỹ Ngọc, Trình Diệu Vi có thể cảm nhận được hôm nay không chỉ đơn giản là một bữa cơm gia đình. Chẳng hiểu sao lúc này cô lại nghĩ tới Tư Tử Phàm, liệu anh ta có tới kịp thời để giải vây cho cô hay không?