Cơn mê man lập tức bị cuốn bay, Trầm Ô liền từ trên giường ngồi bật dậy, tự nhéo đùi một cái. Đau đớn lập tức truyền tới, khiến hắn muốn kêu rên, nhưng vẫn cố chặn lại.
Xác thực chính mình không phải nằm mơ, Trầm Ô liền cuống quýt vén mành giường lên, truy vấn :"Y tới đây làm gì?"
"Bẩm Vương thượng, theo Ám Long Vệ bẩm báo lại, thì Trầm công tử đã dậy từ rất sớm xuống bếp nấu sủi cảo rồi mang tới đây cho ngài." Một bên giúp Trầm Ô lấy y phục, Viêm lão liền nói.
Động tác hơi khựng lại, Trầm Ô liền hơi nghiêng đầu, bắt đầu lẩm bẩm :"Y tự tay nấu sủi cảo cho ta?"
Đến tận khi đã bước vào thiện phòng, ngồi xuống đối diện Trầm Ngân. Trầm Ô vẫn còn có cảm giác không chân thực, cứ nhìn chằm chằm y không chớp mắt. Xem y đem bát sủi cảo nóng hổi từ trong giỏ đựng thức ăn lấy ra, đẩy tới trước mặt mình.
"Ăn đi." Ưu nhã vén vạt áo ngồi xuống, Trầm Ngân liền lời ít ý nhiều nói.
Nhìn Trầm Ngân hờ hững ngồi ở đối diện, lại nhìn bát sủi cảo nóng hổi trước mặt, đáy lòng dù thụ sủng nhược kinh, nhưng Trầm Ô vẫn không dám động đũa.
Thấy hắn chần chừ, Trầm Ngân liền cười khẽ, nhưng ý cười lại chưa từng đạt tới đáy mắt :"Sao vậy? Sợ ta bỏ độc vào trong sao?"
"Đừng lo, nếu có độc dược, ta đã sớm tự mình nuốt vào, không lãng phí đến mức cho ngươi ăn đâu. Đệ đệ tốt."
Trầm Ô :..................
Đúng vậy, Trầm Ô xác thực là có chút sợ hãi Trầm Ngân sẽ hạ độc mình. Chỉ là, khi nghe thấy y muốn tự nuốt độc dược tự sát. Hắn lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Rốt cuộc, một lúc lâu, Trầm Ô vẫn là cầm muỗng lên, bắt đầu dùng sủi cảo.
Nước canh cùng sủi cảo mềm mại, thơm ngọt vừa vào miệng, hai mắt Trầm Ô liền không khỏi sáng lên.
Thật ngon! Ngon vượt cả sức tưởng tượng của hắn! Hơn nữa, mùi vị này còn mang cho hắn một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, tựa hồ đã nếm qua ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra được.
"Ngon sao?" Nhìn Trầm Ô hai mắt tỏa sáng, Trầm Ngân liền cười nhạt hỏi.
Phát hiện ánh mắt của y, thu liễm lại hào quang trong mắt, Trầm Ô liền ra vẻ thờ ơ gật gật đầu, bắt đầu tự dối lòng :"Mùi vị không tồi, có điều vẫn còn thua xa thức ăn ngự trù làm."
"Ngươi cũng biết nấu ăn sao? Sao bổn vương lại không biết a?"
"Đệ đệ đã từng quan tâm qua vị ca ca này sao? Ta thích gì, biết gì, ngươi có đi tìm hiểu sao?" Nhún vai cười nói, nhưng ánh mắt của Trầm Ngân, nhìn thế nào cũng có cảm giác lạnh lùng xa cách cùng chế giễu.
Đúng vậy, dù ở cùng nhau 16 năm, nhưng trước đây, hai người cũng không thân thiết gì, trái lại, còn có thể nói là căm ghét nhau.
Hắn xác thực cũng chưa từng đi tìm hiểu y, hay hiểu biết gì về y cả.
Biết được chính mình đã nói lời thừa thãi, Trầm Ô cũng liền không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, mà là lảng sang chuyện khác :"Y phục bổn vương đưa ngươi đâu? Tại sao lại không mặc?"
Hôm nay, y vẫn như cũ mặc một bộ huyền y nhạt nhòa, dùng trâm gỗ cài tóc. Mặc dù nhìn vẫn rất đẹp, nhưng lại khiến Trầm Ô cảm thấy quá mức hư ảo, mong manh.
"Ta không phải là nữ nhân của ngươi, cần gì phải mặc y phục theo sở thích của ngươi kia chứ?" Trầm Ngân chống cằm lên bàn. Vài sợi tóc đen liền rũ xuống, mô tả sườn mặt nhỏ gầy của y.
Nghe y nói vậy, bàn tay đang cầm lấy muỗng canh của Trầm Ô liền hơi cứng lại. Nhưng rất nhanh, hắn đã điều chỉnh lại trạng thái, một bên ăn sủi cảo, một bên lại hàm hồ không rõ nói :"Ngươi có thể giống như các nàng, trở thành nữ nhân của bổn vương..."
Bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt của hắn, nhưng phát hiện hắn đang cúi đầu, Trầm Ngân cũng liền dời mắt, ngữ điệu không chút phập phồng mà trần thuật.
"Nếu ta giống những nữ nhân đó, thì ta đã không gọi là Trầm Ngân."
Thứ gì có được quá mức dễ dàng, liền sẽ không biết trân trọng.
Lúc này, Trầm Ô hiếm khi lại không cãi lại Trầm Ngân. Thú thật, nếu ngay từ lúc đầu, y cũng khóc lóc van xin hắn, hoặc tìm cách lấy lòng hắn như những nữ nhân đó, thì hắn đã sớm giết chết y.
Đến khi đem sủi cảo ăn xong, Trầm Ô mới ngẩng đầu nhìn Trầm Ngân, hỏi thẳng :"Hôm nay nấu sủi cảo cho bổn vương ăn...Có phải là có chuyện gì muốn bổn vương làm giúp, đúng không?"
Trầm Ô vẫn ghi nhớ rất rõ câu nói : vô sự hiến ân, phi gian tức đạo.
"Đệ đệ quả nhiên là rất thông minh a. Như vậy ta đây cũng liền không tiếp tục nói tiếng lóng nữa. Ta xác thực là có chuyện muốn nhờ ngươi."
"Nói đi." Đem muỗng sứ buông xuống, Trầm Ô liền nói tiếp :"Hôm nay tâm trạng của bổn vương rất tốt. Chỉ cần yêu cầu của ngươi không quá phận, bổn vương sẽ cân nhắc lại."
"Ta muốn rời khỏi đây."
Năm chữ ngắn gọn, nhưng lại khiến tâm tình tốt đẹp của Trầm Ô biến mất không còn một mống. Ánh mắt trầm xuống, hắn liền trực tiếp cự tuyệt y :"Đổi một yêu cầu khác."
Muốn hắn thả y đi? Đó căn bản là chuyện không có khả năng!
Chỉ là tùy tiện nói nói mà thôi, nên Trầm Ngân cũng không quá hụt hẫng. Dù sao, y cũng không ngây thơ tới mức cho rằng Trầm Ô sẽ dựa vào hai, ba câu nói mà thả y đi.
"Vậy được. Đổi một yêu cầu đơn giản hơn." Trầm Ngân gật đầu, tựa hồ đã nhượng bộ hắn.
"Ta muốn nữ nhân."