• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Trác Hàn Minh vẫn là tránh sang một bên, nhường đường cho đoàn người của Ma giáo rời khỏi. Trơ mắt nhìn Trầm Ngân bị áp giải đi xa.

Lúc này, Tần Lăng cũng vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn, vỗ vai hắn an ủi.

"Ngươi cũng đừng phiền lòng a. Quân tử không chịu thiệt trước mắt. Chỉ cần cố gắng, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ mang ái nhân đoạt về được thôi."

"Y không phải ái nhân của ta." Bất động thanh sắc phủi bàn tay đang gác trên vai mình của mình xuống, Trác Hàn Minh liền mở miệng phủ nhận.

Chỉ là, nghe hắn giải thích, Tần Lăng lại chả khác gì như lọt vào sương mù, nhăn mặt dò hỏi :"Ngươi có ý gì a? Chẳng lẽ không phải ngươi yêu thích nam nhân đó, đối hắn nhất kiến chung tình sao?"

"Không phải."

"Không phải thì vì sao ngươi còn phải nhất quyết muốn mang y đi?"

"Nói ra ngươi cũng không hiểu được." Ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, hồi ức lại dung nhan như họa của Trầm Ngân, Trác Hàn Minh liền thở dài, mang theo một thân sầu bi rời đi.

Tần Lăng đứng giữa đoàn người, bị gió lạnh lùa đến toàn thân cứng đờ. Một lúc sau, hắn mới bất chợt gào lên :"Trác Hàn Minh! Ngươi không nói thì làm sao bản đế hiểu được a!"

Ghét nhất chính là loại người nói một nửa lại ngừng, cố ý treo khẩu vị của người khác. Thật là thất đức quá mức.

----------------------------

Lúc này, đoàn người Ma giáo đã rời khỏi Vạn Tiên Lâu.

Thấy Trầm Ô thật lâu không nói chuyện, Lam Nhược Vũ liền chủ động tới ôm lấy cánh tay hắn, nhu nhu gọi :"Vương thượng~"

Nhìn thoáng qua Lam Nhược Vũ xinh đẹp động lòng người này, Trầm Ô không hiểu vì sao lại cảm thấy có phần nhạt nhẽo, vô vị.

Phảng phất như phàm nhân vô tình nhặt được một hòn đá. Đang vui mừng hớn hở vì ngỡ là bảo ngọc, thì mới nhận ra chỉ có một mình mình là đem thứ đó xem như trân bảo.

Vì vậy, đứng trước ánh mắt mềm mại của nàng, Trầm Ô liền lạnh mặt rút tay ra, nhanh chóng tăng nhanh cước bộ.

"Tự leo lên xe ngựa đi."

Thân thể mỹ lệ thoáng cứng đờ, Lam Nhược Vũ liền cắn cắn môi đỏ. Phát hiện xung quanh có người đang nhìn, nàng liền hồng cả mắt quát lớn :"Nhìn cái gì chứ? Cẩn thận ta bảo Vương thượng móc mắt các ngươi!"

Nhìn thần sắc cao ngạo, thuần thục này của nàng. E rằng trước kia cũng đã không ít lần làm ra việc móc mắt người khác như lời nàng nói.

---------------------------

Mặc dù ưa thích dành cho Lam Nhược Vũ đã không còn to lớn như trước nữa. Nhưng một nam chính ngựa giống như Trầm Ô, căn bản vẫn là ai tới cũng không chối từ.

Hắn liên tiếp sủng hạnh Lam Nhược Vũ trong ba ngày. Còn sắc phong danh hiệu cho nàng là Lam Phi.

Mà ba ngày này, bởi vì Trầm Ô bận rộn sủng ái mỹ nhân. Nên Trầm Ngân cũng tính là tương đương nhàn nhã. Không cần bị đem lên tế sống mỗi ngày nữa.

Chỉ là, Trầm Ngân nghĩ rất đẹp, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc. Nửa đêm đang nằm ngủ trong phòng giam, y liền bị người từ trên đống cỏ lôi ra ngoài.

"Vương thượng bảo ngươi qua hầu hạ ngài tắm rửa." Đây là câu nói duy nhất mà thủ vệ nói với y.

Trầm Ngân nửa tỉnh nửa mê đẩy ra cửa lớn Vô Gian Điện, chậm rãi bước vào nơi nguy nga tráng lệ này.

Nơi này y đã từng tới qua, nhưng khác biệt ở chỗ, lần trước là bị người áp giải vào, còn lần này là dùng chính đôi chân để đi, xem như là đã có chút cải thiện.

Trong đại điện rất im ắng, tất cả tì nữ cùng gia đinh đều đã sớm bị đuổi ra ngoài.

Trầm Ngân đưa mắt nhìn quanh, xuyên qua tấm bình phong to lớn nhìn thấy bóng lưng của Trầm Ô.

Hắn lúc này đang đưa lưng về phía y, cả người hoàn toàn ngồi trong dục thùng, chỉ lộ ra bả vai rộng lớn cùng làn da màu đồng nhạt khỏe mạnh.

"Lấy khăn qua đây kỳ lưng cho bổn vương đi." Đã sớm phát hiện sự xuất hiện của y, nên Trầm Ô cũng không quay đầu lại, chỉ trầm giọng ra lệnh.

Thái độ này của hắn khiến đáy mắt Trầm Ngân không khỏi ám trầm, nhưng vẫn là xoắn lên tay áo, từ trên bình phong kéo xuống một chiếc khăn lau. Chậm rãi đi tới sau lưng hắn, bắt đầu vắt khăn giúp hắn kỳ lưng.

Khói từ dục thùng bốc lên nghi ngút, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, cũng không biết hạ nhân đã bỏ hương liệu gì vào bên trong.

Trầm Ô nhắm mắt, có phần hưởng thụ cảm giác được người phục vụ. Nhưng ngoài miệng vẫn là không nhịn được thói soi mói người khác :"Ngươi chưa ăn cơm sao? Dùng sức một chút."

Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của hắn, Trầm Ngân thật sự rất muốn đem tấm khăn lông này ném thẳng vào trên gương mặt phách lối kia. Nhưng rốt cuộc, y vẫn cố nhịn xuống xung động, đạm mạc trần thuật.

"Ta xác thực là chưa ăn cơm."

Tính đến hiện tại mà nói, y đã bị bỏ đói gần ba ngày rồi.

Nếu không phải nguyên chủ đã từng là người tu tiên, thân thể cũng chịu đựng giỏi hơn người bình thường một chút, thì e rằng ngay cả đi bộ, y cũng đi không nổi.

Trầm Ô :........................

Lần này, đến phiên Trầm Ô á khẩu không trả lời được. Thẹn quá hóa giận, hắn chỉ có thể đem cảm xúc không vui của mình phát tiết lên người Trầm Ngân :"Ngươi là đang trả treo với bổn vương?"

Dứt lời, ngay khi Trầm Ngân còn chưa kịp phản ứng, hắn liền đã giơ tay đem đầu của y nhấn vào trong nước.

Nước ấm tràn ngập khắp miệng mũi, khiến Trầm Ngân không kịp phòng ngừa mà sặc vài ngụm nước. Không khí bị tước đoạt, cảm giác thống khổ tuyệt vọng ùa tới, khiến y chỉ có thể bấu chặt lấy dục thùng, vùng vẫy muốn tránh thoát.

Mắt thấy Trầm Ngân đều sắp bị ngạt nước đến chết, Trầm Ô mới hừ lạnh một tiếng, dùng sức đem cả người y đều quăng vào trong thùng nước. Bản thân lại nhàn nhã bước ra, với tay bắt lấy áo choàng trên bình phong, không nhanh không chậm khoác vào.

'Đùng' Trầm Ngân rơi vào dục thùng, khiến nước tắm bắn lên tung tóe, ướt đẫm một mảnh sàn nhà.

Y cấp tốc ngoi lên khỏi mặt nước, há miệng hấp thụ không khí từ xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK