Kỳ thực, Trầm Ngân cũng hiểu rất rõ, ở trong lòng Trầm Ô, hắn vẫn thủy chung giữ vững thân phận nhân tộc của bản thân.
Nhìn tường thành trải dọc theo bên đường, ánh vào mắt là đèn lồng đủ loại màu sắc, cùng ngựa xe không ngừng lướt qua người, Trầm Ngân liền mở miệng dò hỏi :"Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Thăm viếng phật tự, cầu xin Bồ Tát phù hộ, xin xăm giải nạn." Mắt nhìn thẳng về trước, Trầm Ô liền nói.
Thế nhưng, khi hắn chỉ vừa dứt lời, phảng phất là nghe được thiên đại chê cười gì đó, Trầm Ngân đã lập tức cười thành tiếng, châm biếm :"Ma vương đại nhân cũng tin Phật sao?"
"Thà tin là có, còn hơn là không." Đối với sự chế giễu của đối phương, Trầm Ô chỉ nhún vai giải thích. Sau đó, lại chủ động gợi truyện :"Còn ngươi?"
"Ta theo thuyết vô thần."
"Thuyết vô thần?" Lần đầu tiên nghe thấy loại thuyết pháp này, Trầm Ô nhất thời liền như rơi vào sương mù. Nhưng cũng không để hắn suy diễn nhiều nữa, Trầm Ngân liền đã đạm thanh giải thích.
"Đơn giản một chút thì chính là không tin thiên địa, không tin thần linh, chỉ tin tưởng chính bản thân mình."
Trầm Ô cau mày, liếc nhìn thần sắc bình tĩnh, không chút cảm xúc của Trầm Ngân, một loại cảm giác kỳ lạ liền dâng lên trong lòng hắn :"Kỳ thực, ngươi cũng có thể thử trao gửi niềm tin vào một thứ gì đó..."
"Để rồi thế nào? Kết cục giống với mẫu thân của ta sao?" Đối với ý kiến của Trầm Ô, Trầm Ngân tỏ vẻ rất không tán đồng. Ánh mắt y sâu thẳm, không phản chiếu ra chút thần thái nào :"Bà mỗi ngày đều tụng kinh niệm phật. Nhưng lúc Trầm gia gặp nạn, bà thương vong bỏ mình, phật lại đang ở đâu?"
Phát hiện trạng thái của Trầm Ngân bất đầu xuất hiện bất ổn. Trầm Ô liền lập tức vịn lấy vai y, ép y xoay người về phía bản thân mình, đè nén giọng nói.
"Chuyện đã qua, ngươi đừng nhớ hay nhắc lại, giày vò bản thân mình nữa, có được không?"
"Không, ta sẽ nhắc. Hơn nữa còn là nhắc cả đời." Không chút lưu tình phủi tay Trầm Ô xuống, bên dưới tấm mạn sa, là dung nhan lạnh lẽo như sương của y.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí hòa hoãn hiếm hoi, lại một lần nữa đông cứng như lúc đầu. Trầm Ô cùng Trầm Ngân đồng thời ngoảnh mặt, cũng không ai tán gẫu thêm câu nào nữa.
Càng đi, khung cảnh xung quanh liền càng thêm quen thuộc. Đến khi dừng lại trước cửa một tòa phật tự rộng lớn, đề ba chữ : Vô Bi Tự, Trầm Ngân rốt cuộc cũng không giữ được trầm mặc nữa :"Ngươi vẫn còn nhớ nơi này?"
"Đương nhiên là nhớ rồi. Ba năm nay, mỗi khi rảnh rỗi, ta đều sẽ tới đây." Ngẩng đầu nhìn ba ngàn bậc thang trải dài lên trên đỉnh núi, chiếu rọi đầy hỏa đăng kia. Thần sắc trên mặt Trầm Ô cũng không khỏi dịu xuống.
-----------------------------
Nghĩa phụ Trầm Thời của hắn là một người rất nghiêm khắc, ngoại trừ nghĩa mẫu cùng Trầm Ngân ra, ông giống như chưa từng dịu dàng qua với bất kì kẻ nào.
Trưởng huynh Trầm Túc, lớn hơn Trầm Ngân hai tuổi, là một người chất phác thật thà. Ngoại hình thuộc dạng khôi ngô, cao lớn giống với nghĩa phụ. Nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, đối xử với ai cũng luôn rất hòa nhã, chân thành.
Về phần Trầm Ngân... vẫn là không nói thì hơn.
Nói chung, cả một Trầm gia to lớn như vậy, người thân thiết, có quan hệ tốt với Trầm Ô nhất, cũng chỉ có thể là nghĩa mẫu - Dung Mi.
Năm bốn tuổi, đây cũng là lần đầu tiên Trầm Ô được theo mọi người đến Vô Bi Tự cầu phúc.
Xe ngựa hào hoa chạy băng băng trên đường lớn, từ Trấn Hợp Hoan đến Ly Vân Thành. Xa phu kéo cương ngựa, rất nhanh, hai đầu tuấn mã liền dừng lại ở trước cửa Vô Bi Tự người đi nô nức kia.
Từ trong xe ngựa, thân ảnh cao lớn, thẳng tắp như tùng phong của Trầm Thời liền đã xuất hiện. Ông bước xuống, đưa tay dìu Dung Mi, để nàng vững bước đi xuống. Sau đó lại đưa tay đem Trầm Ngân tám tuổi bế lên.
Làm xong hết thảy, ông mới hướng hai tiểu tử Trầm Túc và Trầm Ô vẫn còn đang đứng trên xe ngựa, đạo :"Nam tử hán đại trượng phu, có tay có chân liền tự mình bước xuống. Nhanh một chút, chớ có lề mề trì hoãn thời gian."
Nghe Trầm Thời nói, Trầm Túc liền ngây ngô gật đầu, không chút phàn nàn vịn lấy vách xe bước xuống. Nhưng Trầm Ô bởi vì chỉ mới bốn tuổi, chân tay thấp bé, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng thuận theo sàn xe bò xuống.
Có điều, chỉ vừa mới thả chân xuống, Trầm Ô liền đã bất cẩn trượt tay, thân thể mất đi thăng bằng, trực tiếp ngã ngửa ra sau. Ngay khi hắn sắp đập đầu xuống đất, thì đúng lúc này, một đôi tay mềm mại liền đã giữ lấy hắn, đem hắn ôm trọn.
"Sao lại bất cẩn vậy chứ?"
Âm thanh của Dung Mi rất mềm mại, nhỏ nhẹ. Nếu không chú ý kỹ, gần như là sắp không nghe thấy được. Lúc này, bà đang ôm lấy hắn, đem hắn đặt xuống đất. Lại dùng khăn tay giúp hắn lau mồ hôi.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng dung mạo của Trầm Ngân sau khi lớn lên, xác thực là lại giống với Dung Mi đến chín phần. Đều thuộc kiểu mỹ nhân Giang Nam mềm mại như liễu, tĩnh như thu thủy, từ trong xương cốt mang theo một cỗ u buồn, ý thơ man mác, như từ họa trung bước ra.
Thậm chí, mỗi cái liếc mắt, mỗi một nụ cười, kể cả khí chất, cũng đều giống nhau như đúc.
Chỉ khác biệt ở chỗ, Dung Mi là nữ, còn Trầm Ngân thì lại là nam mà thôi.
"Đa tạ Dung phu nhân." Trầm Ô gục đầu, có phần khiếp nhược, lí nhí nói tạ. Nhưng ngay lập tức liền đã bị Dung Mi gõ đầu một cái, còn bị nàng dùng âm thanh ôn hòa răn dạy.
"Ta không phải đã nói, về sau phải gọi ta là mẫu thân rồi sao?"
**Tránh cho một số bạn không hiểu, nội dung phần trên là Trầm Ô đang 'nhìn vật nhớ người', hồi tưởng lại lần đầu tiên đến Vô Bi Tự vào năm 4 tuổi nha.