Xác thực, bởi vì đã mất đi mười đầu ngón tay, nên Trầm Ngân muốn lượm nhặt đồ hay nấu ăn cũng có chút khó. Nhưng cũng may, bao tay mà Trầm Ô đưa cho y là không thấm nước, cho nên khi làm việc cũng không cần lột ra.
Sau khi đem mảnh sứ quét dọn xong, Trầm Ô cũng không quay trở về bàn ăn, mà là đi đến bên cạnh Trầm Ngân, quan sát y nấu ăn. Hình ảnh này, nhìn thế nào cũng có cảm giác phu thê hòa hợp.
Đương nhiên, tiền đề là quá trình nấu nướng của Trầm Ngân có thể bớt...bừa bộn hơn.
Ở bên cạnh nhìn y nấu, khóe miệng Trầm Ô liền có chút co quắp. Nếu không phải lần trước đã được y đích thân nấu sủi cảo cho ăn, thì hắn sẽ rất hoài nghi y rốt cuộc là có biết nấu ăn hay không.
Hình ảnh khi xuống bếp của Trầm Ngân, đơn giản là không nỡ nhìn thẳng!
Đến khi ngồi vào trước chén cháo đậu đỏ thơm ngào ngạt, Trầm Ô vẫn còn trong trạng thái kinh hồn táng đảm, theo bản năng liếc nhìn chỗ bếp hỗn loạn, gạo, nước văng tứ tung, đít nồi sắp cháy thành than kia.
"Làm sao vậy? Ăn đi chứ?" Trầm Ngân cũng múc cho chính mình một chén cháo. Sau khi ngồi vào đối diện, nhận thấy tầm mắt của hắn, y liền cười đạo :"Anh hùng không hỏi xuất thân, quân tử không câu nệ tiểu tiết."
Sờ sờ mũi, Trầm Ô cũng không lại chú ý đến đống hỗn độn đó nữa, đồng thời cũng đem hình ảnh trong lúc nấu nướng của Trầm Ngân vứt ra khỏi đầu. Bắt đầu chuyên tâm ăn cháo.
Hương vị thức ăn Trầm Ngân nấu, quả thật là tỷ lệ thuận với dung mạo của y, nhưng đồng thời cũng tỷ lệ nghịch với mỹ cảm trong quá trình chế biến.
Không biết có phải là yếu tố tâm lý hay không, nhưng càng ăn, Trầm Ô lại càng tìm ra được một chút vấn đề. Nhớ tới mùi vị của bát sủi cảo lần trước, suy đi nghĩ lại, hắn rốt cuộc vẫn là hỏi ra miệng :"Thức ăn ngươi nấu, vì sao lại có mùi vị giống với nhũ mẫu làm vậy a? Ngươi theo bà ấy học?"
"Không có." Trầm Ngân lên tiếng cắt ngang lời hắn, tựa hồ là không muốn nghe thấy tên của kẻ đó.
Lúc này, Trầm Ô cũng rất thức thời mà im lặng, không còn nói gì thêm nữa, cả gian trù phòng chỉ còn lại tiếng bát đũa va vào nhau, vô cùng yên tĩnh.
Sau khi đem bát gom gọn, Trầm Ô liền mang theo Trầm Ngân đi tản bộ trong Ma cung, cũng không lập tức quay về Vô Gian Điện.
Bóng đêm yên tĩnh, bởi vì chỉ vừa mới vào thu, nên trong những tán cây xung quanh cũng thường xuyên truyền tới tiếng côn trùng kêu vang.
Thế nhưng, ngay khi cả hai chỉ mới đi được nửa đường, thì thân ảnh của Viêm lão liền đã vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt bọn họ :"Vương thượng."
Nhìn Viêm lão hành đại lễ ở trước mặt, Trầm Ngân liền bắt động thanh sắc đem tay áo của Trầm Ô buông ra. Đồng thời lại lui về sau, cùng hắn kéo dài khoảng cách.
"Có chuyện gì sao? Bổn vương không phải đã dặn ngươi không cần đến tìm bổn vương rồi à?" Phát hiện tiểu động tác của Trầm Ngân, Trầm Ô liền nhíu mày, đè nén tính tình hướng Viêm lão dò hỏi.
Bởi vì hắn biết, bình thường nếu không phải gặp chuyện lớn khó giải quyết, Viêm lão sẽ rất ít khi làm trái mệnh lệnh của hắn.
Theo bản năng liếc nhìn Trầm Ngân, nhưng thấy Trầm Ô giống như cũng không có ý định để y tránh mặt, Viêm lão cũng liền chắp tay biện giải :"Bẩm Vương thượng, tù nhân Doãn Phong đã vừa bị người phát hiện vượt ngục."
"Thành công không?" Nhắc tới tù phạm tên gọi Doãn Phong này, Trầm Ô hiển nhiên là vẫn có chút ấn tượng.
"Lúc quản ngục phát hiện ra được, thì tù phạm cũng đã trốn thoát được nửa nén hương. Ám Long Vệ cũng tỏ vẻ là không phát hiện dị động gì, nghi ngờ là có người thân pháp cao cường đã lén lút tiếp ứng, cứu hắn ra ngoài."
"Uyển Dư đâu!??"
Không dám nâng mắt nhìn thần sắc trên mặt Trầm Ô lúc này, Viêm lão liền cúi đầu càng thấp. Đắn đo một lúc lâu, mới cho ra câu trả lời mà hắn không muốn nghe thấy nhất :"Mất tích."
"Khốn kiếp!"
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng đối với chuyện 'trùng hợp' này, Trầm Ô vẫn là nghẹn một hơi. Không khống chế được mà gầm nhẹ, ẩn chứa phẫn nộ.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ lại vang lên, vừa vặn cắt ngang tâm trạng không tốt của hắn. Khiến hắn không khỏi nhìn lại, lãnh thanh hỏi :"Ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm sao?"
"Ha, không có gì." Đem ý cười trên môi nén lại, nhưng trong mắt Trầm Ngân vẫn như cũ ánh lên vài tia hí ngược. Hồng ảnh chậm rãi đi tới trước mặt hắn, y liền nhón chân, dùng ngón tay ở trên đầu hắn sờ lung tung, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
"Ngươi đang làm gì?"
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Trầm Ngân cũng không lập tức đáp lời. Vò tới vò lui một lúc, đến khi hắn sắp sửa bạo tẩu, y rốt cuộc mới chịu thu tay, lùi về sau. Nhưng lời nói, lại khiến Trầm Ô suýt chút nữa liền hộc máu.
"Ta đang tìm xem, trên đầu ngươi có mọc sừng hay không a. Không ngờ rằng đệ đệ tốt không chỉ cầm tinh con sói, mà bản mệnh lại còn mang cốt cách của con trâu nữa."
Con sói? Y là đang ví von hắn là bạch nhãn lang, lòng lang dạ thú, hay là sắc lang?