• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ rằng Trầm Ô lại nói ra lời như vậy, lỗ mũi Viêm Dự liền có phần cay xè.

Ông rất muốn gọi hắn bằng hai chữ nhi tử. Nhưng mấy lần muốn nói ra, khóe môi run rẩy, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.

"Như vậy...ta sẽ dùng quãng đời còn lại đến thủ linh đường cho Trầm gia."

Đến khi Viêm Dự đã hoàn toàn đi rồi, Trầm Ô mới hít sâu một hơi, sau đó liền lập tức đẩy cửa chạy đi tìm Trầm Ngân. Thậm chí, ngay cả việc bản thân có thể trong chớp mắt thuấn di đến đó cũng đều quên đi. Là chân chính dùng hai chân chạy vội.

"Ngân!"

"Ngân!"

Âm thanh của Trầm Ô vang vọng trong Ma cung, khiến những hạ nhân ở đây đều đồng loạt chết lặng.

Ngôn hành của vương thượng, giống như càng ngày càng không được bình thường rồi. Ai đó trả vương thượng cao quý uy nghiêm của bọn họ lại đi!

"Ngân, Ngân,..."

Người chưa đến, nhưng giọng nói liền đã đến trước, làm Trầm Ngân không khỏi nhướng mày :"Gọi lớn như vậy là muốn gọi hồn ta sao?"

"Không phải." Lắc đầu, nhìn thấy Trầm Ngân đang ngồi trên bàn uống trà, Trầm Ô liền lập tức chạy tới. Trước hết nghiêm mặt răn dạy :"Ngươi đang mang thai, uống trà sẽ không tốt cho hài tử."

Sau đó, mới đi vào vấn đề chính.

"Ngân, ta có một kiện hỷ sự muốn nói cho ngươi." Cố nén xuống xúc động, Trầm Ô liền bày ra vẻ mặt thần thần bí bí với Trầm Ngân. Chỉ còn kém ở trên mặt viết lên mấy chữ : Mau mau hỏi ta.

Cũng không để hắn thất vọng, Trầm Ngân đã lập tức mở miệng truy vấn :"Hỷ sự? Ngươi chuẩn bị cưới thêm vài tân nương à?"

"........................"

"Không có." Xụ mặt, Trầm Ô liền lắc đầu, dụi dụi đầu lên vai Trầm Ngân, tỏ ý trung thành :"Trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi. Làm sao có thể cưới người khác được chứ?"

"Ta đang muốn nói cho ngươi biết. Kỳ thực, hai người chúng ta không phải là thân huynh đệ! Cho nên hài tử của chúng ta cũng sẽ bình yên vô sự ra đời, sẽ không gặp phải dị tật."

Trầm Ô nói xong, liền không kìm được kích động nắm chặt tay Trầm Ngân, tựa hồ là muốn thông qua đó chia sẻ niềm vui với y. Chỉ là, câu nói kế tiếp của y lại làm hắn không khỏi đờ người.

"Vậy sao?"

Chỉ là hai chữ vô cùng điềm tĩnh, thậm chí ngữ điệu còn chưa từng biến đổi. Tựa hồ đối với chuyện mà hắn vừa nói, y ngay cả một tia kinh ngạc cũng chưa từng xuất hiện qua.

"Ngươi không ngạc nhiên à? Chẳng lẽ...ngươi đã sớm biết?" Trầm Ô ngay tức khắc liền đưa ra suy đoán này.

Trầm Ngân không chút do dự gật đầu, xác nhận suy đoán của hắn.

Việc Trầm Ô là con ruột của Viêm Dự, trong nguyên tác Nghịch Mệnh đã từng nhắc qua. Cho nên, y đã sớm biết từ lâu. Chỉ là không thèm nói ra, cố ý để hắn thống khổ một hồi mà thôi.

Lúc này, Trầm Ô cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì cho phải. Nhưng rốt cuộc, vô vàn cảm xúc cũng chỉ hóa thành bất đắc dĩ.

Được rồi, bị lừa liền bị lừa, xem như là bản thân đáng đời, tự làm tự chịu.



‎Đưa tay xoa bụng Trầm Ngân, Trầm Ô liền không nén được ý cười ngây ngô nơi khóe môi :"Ngân, muốn đi ra ngoài chơi sao? Ta nghe nói người mang thai đi lại nhiều sẽ tốt cho việc sinh nở."

"Ngươi vẫn còn tâm trạng đi chơi?" Trầm Ngân nhất thời lại có điểm câm nín. Độ lớn của tim hắn, giống như đã vượt quá sức tưởng tượng của y mất rồi...

Nếu biết được suy nghĩ của y, Trầm Ô nhất định sẽ tỏ vẻ, bản thân đã sớm quen thuộc. Thậm chí hắn còn đang hoài nghi, hiện tại liệu có còn chuyện gì có thể làm hắn tổn thương nữa không.

Nhìn Trầm Ô, Trầm Ngân liền nhẹ gật đầu, nói :"Được rồi, chúng ta đi."

Dù sao cứ ở mãi một nơi, xác thực là rất buồn chán.

Trầm Ngân cũng không ngờ rằng, động tác của Trầm Ô lại nhanh như vậy. Buổi sáng vừa mới nói xong. Buổi chiều liền đã lập tức mang y xuất cung.

Trầm Ngân ngồi trong xe ngựa, vén mành xe nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Không giống với lần trước lén lút đi cửa sau, lần này, Trầm Ngân là quang minh chính đại, dưới vạn chúng chú mục được Trầm Ô ôm lên xe ngựa. Theo cửa cung rời đi.

Xe ngựa lần này bọn họ ngồi, vừa vặn cũng chính là chiếc xe Trầm Ô ngồi lúc đi đến sàn đấu giá.

Chỉ khác biệt ở chỗ, lúc đó Trầm Ngân là bị cột vào đuôi xe, kéo lê như một con chó.

Bên trong xe ngựa được lót Bạch Tiên Lăng, không gian cũng vô cùng rộng rãi, nên dọc đường, Trầm Ngân ngồi rất là yên ổn.

Chỉ là, lúc đi qua một đoạn đường ghồ ghề, thân thể của y liền hơi nghiêng ra ngoài cửa xe một chút. Ngay tức khắc liền khiến Trầm Ô kinh hồn táng đảm :"Ngân, ngươi làm gì vậy?!!"

"Không có gì, ta chỉ đang muốn xác nhận một số việc mà thôi." Bởi vì sắc trời đã có chút tối, nên tầm mắt của y cũng chịu không ít hạn chế. Muốn nhìn rõ cũng chỉ còn cách như vậy.

Trầm Ô nghe y nói xong, không những không hiểu được, trái lại lại càng thêm mơ hồ. Nhưng cũng may, lúc này y đã vén mành xe, hướng bên ngoài chỉ chỉ, giải thích cho hắn biết :"Ngươi nhìn bên ngoài."

"Đoạn đường này chính là đoạn đường mà ta bị xe ngựa kéo trên đất. Lúc đó, bởi vì ngẩng đầu, nên ta còn đem những cây đại thụ này đếm một lượt. Tổng cộng có bốn cây."

"Còn về trước một chút, chính là nơi ngươi 'đút' nước cho ta."

"Một lần nữa nhìn lại cố cảnh, đúng là đáng giá hoài niệm." Trầm Ngân cười nhạt nói, tựa hồ đang nhắc đến một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK