Bởi vì đối với lòng dạ của nữ nhân này, hắn căn bản là hiểu quá rõ rồi. Nàng có thể làm được gì tốt mới là có quỷ đâu!
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Trầm Ô, An Tình tuy không trả lời trực tiếp. Nhưng bổn ý trên cơ bản vẫn giống như những gì hắn tưởng :"Ta không làm gì y cả. Dù sao vương thượng yêu y như vậy, mặc cho có ghen ghét đi nữa, cho ta mười cái lá gan, ta cũng không dám ám hại y."
"Ta chỉ là muốn vì vương thượng phân ưu. Ta biết rõ ngài nhất định là không nỡ ra tay, cho nên đã chủ động đóng vai kẻ ác, giúp hai người xử lý phiền toái ở trong bụng y. Để hai người có thể yên tâm ở bên nhau."
"Dù sao chỉ cần không sinh ra nghiệt chủng bị tật nguyền, như vậy thì người ngoài cũng sẽ không thể nói được gì."
Đúng vậy, An Tình đã sớm thông qua miệng của nhũ mẫu, biết được Trầm Ngân và Trầm Ô chính là thân huynh đệ loạn luân với nhau.
Cho nên, không khó để đoán được, hài tử trong bụng y nếu sinh ra, tám chín phần mười cũng sẽ bị dị tật bẩm sinh.
"Ngươi!" Nghe thấy An Tình dám hạ thủ với hài tử trong bụng Trầm Ngân, tâm của Trầm Ô trong nháy mắt liền trầm xuống. Rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa, trực tiếp gầm lên :"Là ai cho ngươi tự cho là thông minh chứ!"
"Nó là hài tử mà bổn vương trăm cay nghìn đắng mới cầu được. Là hài tử đầu lòng của bổn vương. Là liên kết duy nhất giữa bổn vương và y! Là ai để ngươi hãm hại nó!"
Cho dù nó vốn không nên tồn tại trên đời thì đã thế nào? Dù cho nó có bị tật nguyền, bị cả thế giới quay lưng, hắn vẫn sẽ luôn đối xử tốt với nó. Nó vẫn sẽ là người thừa kế của hắn trong tương lai.
Ai dám nhiều lời, cùng lắm giết chết là được. Giết đến khi trên đời này không còn kẻ dám lời ra tiếng vào, gièm pha nó.
Không ngờ rằng Trầm Ô lại biểu hiện quá khích như vậy, An Tình liền sững sờ. Nhưng lúc này, ngay cả thời gian trừng trị nàng hắn cũng không muốn lãng phí, liền đã lập tức xé rách hư không, nhanh chóng quay về Vô Gian Điện.
"Vương thượng, nếu cứu nó, ngài nhất định sẽ hối hận!" An Tình không cam lòng gào lên, nhưng chung quy vẫn là không thể thay đổi được quyết định của nam nhân đó.
----------------------------
"Công tử, dược đã sắc xong rồi." Viêm lão bưng khay đựng thuốc vào, cúi đầu đem bát thuốc đặt lên bàn.
"Được rồi, cứ để đó là được. Ngươi ra ngoài đi."
Đến khi Viêm lão rời khỏi phòng rồi, Trầm Ngân mới dìu lấy thân thể nặng nhọc của mình đi đến bên bàn tròn, chậm rãi ngồi xuống.
Liếc nhìn chén thuốc màu nâu sẫm, bốc lên từng đợt dược khí kia, Trầm Ngân liền bất động thanh sắc cầm lên, chuẩn bị uống vào.
Thế nhưng, ngay khi miệng bát vừa kề tới bên môi, bàn tay của Trầm Ngân lại không khỏi khựng lại.
[ Đinh, phát hiện trong chén dược có thuốc phá thai, thỉnh làm ra lựa chọn :
1. Uống. ( Hài tử sẽ mất, không thể thay đổi.)
2. Không uống. ( Không có chuyện gì xảy ra.)]
Thuốc dưỡng thai của y bị người động tay chân?
Đồng tử hơi nheo lại, nhìn bát thuốc bốc khói nghi ngút gần trong gang tấc này, Trầm Ngân cũng không có lập tức làm ra lựa chọn. Trái lại lại bắt đầu suy nghĩ.
Đến khi Trầm Ô đột ngột xuất hiện ở trong phòng, bát thuốc trên bàn của Trầm Ngân cũng đã sớm cạn sạch. Nhìn thấy một màn này, hô hấp cứng lại, không suy nghĩ gì nữa, Trầm Ô liền đã lập tức chạy tới, bắt lấy bả vai Trầm Ngân.
"Ngân, ngươi uống thuốc rồi sao? Mau nói đi..."
Nhìn thấy vẻ sốt sắn trên mặt hắn, nghĩ tới hắn có lẽ cũng biết được chuyện y bị hạ độc, hơn nữa còn hiểu lầm gì đó, Trầm Ngân ngay tức khắc liền nổi lên tâm tư trả đũa hắn.
Vì vậy, y liền nhíu mày, lạnh rên :"Không cần hỏi nữa. Hài tử..."
Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Trầm Ngân, trong đầu Trầm Ô liền tự động bổ sung thêm hai chữ vào trong : Hài tử không còn.
Hài tử của hắn và y đã không còn nữa rồi sao? Không thể nào...Rõ ràng tối hôm qua hắn vẫn còn đặt tay, cảm nhận được sự sống của nó. Dùng linh lực sưởi ấm cho phụ tử bọn họ...
"Hài tử...Hài tử của ta..." Trầm Ô triệt để ngã quỵ ở bên chân Trầm Ngân, gương mặt đờ đẫn, không còn chút sinh khí nào.
Bên trong phượng nhãn đã sớm bị đau đớn tột cùng cùng bi thương lấp đầy. Một lần nữa, hắn lại phải nếm trải cảm giác mất đi thân nhân của mình...
Song, mặc dù thống khổ, nhưng giống như nghĩ tới gì đó, Trầm Ô vẫn lập tức cầm lấy tay Trầm Ngân, bắt đầu thều thào an ủi y :"Ngân, đừng buồn. Là bổn vương không tốt, là bổn vương vô dụng, không bảo vệ được hài tử của chúng ta."
"Nhưng bổn vương nhất định sẽ để cho hung thủ trả giá đắt, đền mạng cho nó."
"Bổn vương sẽ phái người đi tìm...dù cho đào ba tấc đất cũng phải đem Ba Ngàn Sủng Ái tìm tới. Chúng ta vẫn sẽ lại có hài tử..."
Nhìn Trầm Ô điên điên dại dại, thần trí hốt hoảng bên cạnh. Trầm Ngân liền cười lạnh trong lòng, cũng đối hắn có chút đồng cảm.
Đi từ 'kinh hỷ' này sang 'kinh hỷ' khác như vậy, nếu hắn không điên, y e rằng phải tán thưởng hắn là thần kinh thép rồi a.
"Ngươi biết ta là ca ca ruột của ngươi, mà vẫn muốn cùng ta sinh hài tử nữa sao? Trầm Ô, ngươi bệnh rất nặng rồi."