• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoái đầu, nhìn thành trì bập bùng ánh sáng ở đằng xa, Trầm Ngân liền nghi hoặc hỏi :"Ngươi rốt cuộc là đang đưa ta đi đâu?"

"Đi ngắm sao." Trầm Ô chỉ cười nhạt nói, nhưng vẫn không khống chế được mà ra vẻ thần thần bí bí.

Thấy vậy, Trầm Ngân liền vén mạn sa lên, ngẩng đầu nhìn thiên không. Hôm nay, bầu trời đã sớm tối đen một mảnh, đừng nói là sao, ngay cả một áng mây cũng không có. Chỉ còn một ánh trăng thượng huyền là tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

( Trăng thượng huyền mọi người có thể hiểu sơ sơ là : nửa vầng trăng đơn côi trong đêm )

Mặc dù tầm mắt chịu cản trở, nhưng Trầm Ngân vẫn như cũ cảm giác được cả hai đang từ từ hướng lên cao, tựa như là đi lên núi.

Gió đêm trên núi rất mạnh, cũng mang theo cảm giác se lạnh của mùa thu man mác. Đến khi đã đi đến trên đỉnh núi, xung quanh là một mảnh cỏ lau cao quá đầu người. Trầm Ô mới dừng lại cước bộ, xoay người nói với y :"Tới rồi."

"Ngươi đi về trước mười bước đi."

Hơi cau mi, Trầm Ngân cũng chỉ nhìn thoáng qua Trầm Ô một cái, đã bắt đầu cất bước đi về trước. Một bước, hai bước,... đều đặn đi thẳng vào khoảng đất trống giữa mảnh cỏ lau.

"Ngươi rốt cuộc là có mưu tính gì?" Trầm Ngân đạm mạc truy vấn, đã tại chỗ xoay lưng lại. Nhưng phía sau, cũng đã sớm không còn thân ảnh hồng y của thiếu niên cao lớn uy vũ kia.

Đúng lúc này, một tiếng pháo nổ thật lớn, chấn động màng nhĩ liền vang lên. Một luồng sáng chợt lóe qua đỉnh đầu, khiến Trầm Ngân không khỏi ngẩng đầu.

Pháo hoa bắn lên trên bầu trời, từng tia tinh quang tựa như bọt nước bắn lên tung tóe, ánh lên thất thải quang mang, chiếu rọi vào trong đáy mắt Trầm Ngân.

Tiếp sau đó, lại là từng đợt, từng đợt pháo hoa nối tiếp nhau phóng thẳng vào trong màn đêm, xé rách bóng tối âm u.

Lúc này, không biết có phải là bị tiếng pháo hoa làm chấn động hay không. Bên trong những bụi cỏ lau xung quanh, lại bắt đầu lấp lóe tia sáng. Không phải ánh sáng của pháo hoa, mà là đến từ một thứ hoàn toàn riêng biệt.

Đom đóm.

Không biết là trăm hay ngàn, lít nhít lom đóm liền từ trong bụi cây bay ra. Khiến không gian xung quanh Trầm Ngân đều bừng sáng lên, tựa như chúng tinh phủng nguyệt.

Lần đầu tiên nhìn thấy loại phong cảnh mỹ lệ thế này, Trầm Ngân nhất thời cũng không khỏi bị kinh diễm. Y đưa bàn tay ra, giống như muốn bắt lấy những hào quang yếu ớt này, chạm tới vì sao.

Lúc này, ở phía sau những bụi cỏ lau, Trầm Ô một bên đang nhanh chóng đốt pháo. Một bên, lại dùng gậy gỗ làm bụi cỏ rung động, khiến đom đóm bay ra ngày càng nhiều.

Chỉ là, vừa nhóm một mồi lửa vào trên dây pháo, ánh mắt vô tình lướt qua người Trầm Ngân, Trầm Ô liền đã không khỏi si ngốc tại chỗ.

Thời khắc này, tựa như là thần giao cách cảm, y cũng nâng mắt liếc nhìn hắn. Dưới pháo hoa rực rỡ cùng vô số đom đóm vây quanh, y liền tựa như tinh linh trong thần thoại, mang theo một cỗ khí tức xa xăm, như hoa trong gương, trăng trong nước, đẹp như ảo mộng.

Ánh mắt y rất bình tĩnh, không chút dao động hay sợ sệt cùng hắn mắt đối mắt. Lúc này, một con đom đóm cũng rơi vào trên chóp mũi của y, đem dung nhan tự ngạo kia đều chiếu đến bừng lên.

Giọng nói của y vô cùng lạnh, gần như là không mang chút cảm kích hay cảm động nào, trái lại còn có chút giễu cợt. Song, không hiểu thấu lại khiến Trầm Ô cảm thấy đáy lòng chấn động.

"Không thể không thừa nhận, đối với việc thông đồng người khác, ngươi xác thực là có một tay. Nếu hôm nay, đổi thành một nữ nhân khác đứng ờ đây, nàng nhất định sẽ bị ngươi làm cho cảm động, xuân tâm nhảy loạn."

"Nhưng rất đáng tiếc, người ngươi gặp được là ta, một Trầm Ngân, một nam nhân."

Trong lòng chịu phải xung kích, chưa để Trầm Ô lấy lại tinh thần, thì đúng lúc này, bên tai lại bất ngờ vang lên tiếng nổ lớn. Làm Trầm Ô giật nảy mình, theo phản xạ lập tức xoay người lùi về sau.

Thì ra, bởi vì mải mê nhìn Trầm Ngân, nên dây pháo đã sớm cháy rụi từ khi nào, hắn cũng không phát hiện. Mà một tiếng 'đùng' khi nãy, cũng là do pháo hoa bắn ra khỏi lõi phát ra.

May rằng hắn là tu tiên giả, nếu đổi thành người bình thường, bị âm thanh pháo hoa phóng ngay bên tai như vậy, nhất định cũng sẽ không thể nghe thấy được nữa.

Ngay khi trái tim của Trầm Ô vẫn còn giật thót một cái. Thì một bàn tay liền đã từ phía sau vươn tới, đột ngột che hai tai của hắn lại. Trực tiếp từ phía sau đem hắn ôm vào lòng.

"Vẫn còn ổn chứ?"

Không biết có phải lỗ tai bị chấn động đến sinh ra ảo giác hay không. Giờ khắc này, Trầm Ô thế mà lại từ trong giọng nói của Trầm Ngân tìm tới một tia...ôn nhu, còn có...quen thuộc?

Tựa như trước kia, y cũng đã từng ôm lấy hắn thế này.

Bởi vì chiều cao không thích hợp, nên tư thế từ phía sau ôm tới này, khiến Trầm Ô phải hơi ngã người về sau, không mấy thoải mái. Thế nhưng, giây phút này, Trầm Ô lại tìm tới được một tia bình yên mà kể từ ngày trở thành Ma vương, hắn đã thật lâu không tìm được.

Loại đồ vật này, giống như gọi là thân tình.

Thật ấm áp.

**Mấy hôm nay bận quá, nên gần như là gõ chữ không kịp luôn rồi. Khóc thật sự.

**Một trăm phương pháp ngược đãi tra nam, thức thứ tư : Thả thính hắn, để hắn nhìn được mà không ăn được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK