• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắng cả nửa ngày Tiểu Lôi cũng không có nói gì chỉ đứng ở một bên nửa cười nửa không nhìn Ngô Đạo Tử, trong lòng thầm nghĩ: "Nói như thế nào ông cũng là thúc thúc của tôi, quả đào kia đã thần kỳ như vậy, tương lai tự nhiên sẽ cho ông cùng hưởng một ít. Chỉ là bây giờ trong lòng tôi không có muốn, cứ để cho ông sốt ruột một lúc đã!"
Ngô Đạo Tử lại mắng thêm vài câu, rốt cuộc đành thở dài, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, người có vận mệnh của người, đó là thiên mệnh."
Ông ta nhìn thật kỹ gã tiểu vô lại, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Ngươi đạo hạnh quá ngắn, lại vì một phen kỳ ngộ có thể thoát thai hoán cốt, đã thành linh khí chi thể, đây là vận mệnh mà người bình thường cầu cũng không thể cầu được! Nhưng mà đối với ngươi mà nói, đạo cơ chưa ổn..." Nói đến đây, ông ta không nhịn được lại mắng tiếp một câu: "Con mẹ nó, cái gì mà đạo cơ không ổn, tiểu tử nhà ngươi căn bản đạo hạnh một chút cũng không có, nói cái gì mà ổn với định. Ngươi căn bản là không có một tí ti gì cơ sở cả! Ta nói cho ngươi, tao ngộ hiện tại của ngươi không phải là sự tình gì tốt đẹp! Bây giờ linh thể mới thành lập, thân thể đã siêu phàm nhập thánh, nhưng mà không có nửa điểm đạo pháp chính thức. Hừ hừ, nói không dễ nghe, bây giờ ngươi rõ ràng là một Đường Tăng a!"
"Đường Tăng?"
Tiểu Lôi sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi.
Ngô Đạo Tử cười hắc hắc: "Ngươi xem qua Tây Du Ký chưa? Trong đó có nói, ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão, bây giờ a, thân thể ngươi đã thoát thai hoán cốt, có thể nói là bán tiên chi thể rồi. Tự tập phi thăng làm tiên cũng không xa lắm. Nếu con người có thể ăn được một miếng thịt của ngươi có thể ích thọ trăm năm! Nếu uống một ngụm máu, cứ xem như người chết cũng có thể sống lại a!"
"Con mẹ nó! Mạnh như vậy nữa!"
Tiểu Lôi tim đập bùm bụp, sắc mặt cũng thay đổi.
"Không sai!" Ngô Đạo Tử nghiêm mặt nói: "Thế gian này chẳng những chỉ có người tu tiên, trong núi cũng có yêu tinh tu luyện đó. Những yêu tinh này không như loài người, cũng không có quy củ gì cả, nếu là ngươi không cẩn thận bị yêu tinh quơ tới, hắc hắc...một thân thịt béo của ngươi đúng là món ăn ngon nhất a! Ngươi nghĩ đi, nếu đám tà ác tu tiên trong thế gian này biết có một bán tiên chi thể, như vậy chẳng không giống một đám ruồi bu lại quanh ngươi nữa? Ngươi bây giờ không có nửa điểm đạo pháp, đạo thuật căn cơ cũng không có, mặc dù là bán tiên chi thể, nhưng cứ cho là gặp một gã tu tiên bét nhất, ngươi cũng không phải đối thủ, càng không cần nói tới mấy con yêu quái tu luyện thành tinh nữa!"
Tiểu Lôi nháy nháy mắt, đột nhiên cười lớn: "Lão già này, ông nói nhiều như vậy chẳng phải là muốn ta bái ông làm thầy sao?"
"Đương nhiên!"
Ngô Đạo Tử nghiêm túc nói: "Ta mặc dù là thúc thúc của ngươi, nuôi ngươi thành người. Nhưng nếu ngươi không chịu bái làm môn hạ của ta, đạo pháp bổn môn nhất định sẽ không truyền lại!"
Nói đến đây, lão hỗn đản rốt cục lộ ra khuôn mặt xảo trá: "Ngươi bây giờ là một đứa trẻ, trong tay hết lần này tới lần khác lại cầm thiên vạn tài phú, nghênh ngang đi giữa đường. Nếu gặp phải mấy gã tặc nhân, lại không bái ta làm thầy, chăm chỉ học tập vài đạo pháp, chỉ sợ tánh mạng ngươi không dễ lưu lại a!"
Tiểu Lôi thở dài, cười khổ nói: "Bái sư thì bái sư, dù sao ông cũng là thúc thúc của ta, vái mấy cái với ông, ta cũng không bị thiệt gì a."
Nói xong vừa muốn quỳ xuống nhưng Ngô Đạo Tử lại đưa tay ngăn hắn lại, nhíu mày nói: "Mấy hôm trước ta muốn ngươi bái sư, nhưng mà bây giờ a, tình huống có một chút biến hóa rồi."
Tiểu Lôi giận dữ quát: "Lão già kia, ông khổ khổ bức ta bái sư, bắt nhốt ta ở cái quỷ địa phương này ba ngày! Bây giờ lại nói không cần ta bái sư, ông rốt cuộc có ý gì!"
Ngô Đạo Tử cười khổ nói: "Ngươi không được tức giận, sự tình này không thể trách ta được. Chỉ là vị sư phụ kia của ta a, tính tình có chút cổ quái, hôm đó vốn vì muốn bái thọ ông ấy, ta cùng vài sư huynh đệ mới từ trời nam biển bắc tụ tập lại. Sư tôn mà, đại khái buổi tối uống vài chén, hạ lệnh cho chúng ta thu đồ đệ, nhưng mà hai ngày nay, phỏng chừng tỉnh rượu rồi, lại có một ít hối hận... ta nói mà, bổn môn tiên pháp ảo diệu, thu đồ đệ - sự tình trọng đại như vậy sao có thể dễ dàng quyết định? Cứ xem như sư phụ năm đó thu ta làm đồ đệ cũng phải âm thầm quan sát ta ba năm, lại khảo sát ta ba năm nữa mới chịu thu ta làm đồ đệ chính thức."
Tiểu Lôi thở dài, lắc đầu nói: "Vốn là ông cầu ta bái sư, bây giờ ta đã biến thành như thế, ông nói ta lại phải chờ nữa. Một Đường Tăng rõ ràng như ta thế này, quả không muốn bị yêu ma quỷ quái bắt đâu. Ta bên người không có Tôn Ngộ Không hay là Trư Bát Giới, ông còn bảo không thu ta làm đồ đệ nữa, vậy rốt cuộc ra sao đây?"
Ngô Đạo Tử mỉm cười: "Thu a, tự nhiên là vẫn phải thu, chỉ là sư phụ sau khi tỉnh rượu đại khái cũng thấy có chút quá khinh suất nên mệnh lệnh cho ta, thay đổi một chút... ài, nhiều lời vô ích, ngươi cùng ta đi một chuyến là biết."
Nói đến đây, Ngô Đạo Tử vung tay một cái, Tiểu Lôi liền cảm thấy thân thể bay lên không, nhẹ nhàng theo Ngô Đạo Tử hóa thành kim quang bay đi.
Trong sơn cốc, giữa làn nước lạnh cóng, một khuôn mặt kiều diễm từ trong mặt nước hiện ra, sau đó lập tức một thiếu nữ lõa thể chậm rãi đi lên bờ. Trên đôi chân trần còn nhỏ xuống vài giọt nước lấp lánh, đi tới bên đống gia cụ Tiểu Lôi lưu lại, trong mắt lộ ra vài phần tò mò.
---
Sơn đạo quanh co, Tiểu Lôi theo Ngô Đạo Tử một đường đạp gió mà đi, hai bên đều là rừng hoang vắng lạnh, mây mù dày đặc, sơn u lộ tích, một đường thẳng tới. Nga Mi Sơn dưới chân trùng trùng điệp điệp trôi qua, Tiểu Lôi nhìn thấy hô to gọi nhỏ, bên tai tiếng gió ầm ầm, còn truyền tới tiếng khỉ hú đâu đây.
Tiểu Lôi theo gió bay đi, cũng không biết rốt cuộc đã tới nơi nào, chỉ nghe thấy Ngô Đạo Tử kêu lớn một câu: "Tới!"
Một trận cuồng phong hạ xuống, Tiểu Lôi không kịp phòng bị, dập mông xuống đất lăn đi mấy vòng. Cũng không biết trong mồm ngậm phải bao nhiêu đất cát, không nhịn được hét lớn: "Lão già kia, ông khi dễ ta không biết bay phải không?"
Ngô Đạo Tử hắc hắc cười cười: "Tiểu tử, chớ có trách ta, ngươi không biết phi hành thuật, mà ta đạo hạnh cũng chưa thuộc, mang theo một người phi hành đã rất miễn cưỡng rồi."
Tiểu Lôi hừ hừ đứng dậy, nhìn bốn phía, chỉ thấy trước mắt là một vách núi cao dựng đứng, đằng sau là cây cỏ rậm rạp xanh tươi, xa xa nhìn lại, chỉ thấy một biển mây, hắn không nhịn được thở dài: "Quả là một tiên cảnh, lão già, ông trước kia ở chỗ này sao? Phong cảnh ở đây quả rất khá a."
Ngô Đạo Tử lắc lắc đầu cười nói: "Nơi này là Cửu Lão động, có thể coi là một danh lam thắng cảnh nổi danh của nhân loại, ngày thường cũng có một ít người đi lại, người tu tiên sao có thể ở đây được? Ngươi tiến lên phía trước đi!"
"Phía trước? Nhưng đây là vách núi mà!"
Tiểu Lôi mắng lớn một tiếng, Ngô Đạo Tử thở dài, tự tay nắm lấy cổ áo hắn, trong miệng mặc niệm vài câu khẩu quyết, chỉ thấy hắn chỉ một cái, một đạo kim quang phóng tới, vách núi trước mặt trống rỗng hiện lên một cây cầu!
Phía trước vốn là biển mây mênh mông, lại có thể tách ra hai bên,trống rỗng xuất hiện một ngọn núi!!!
Ngọn núi kia không cao hiểm như các ngọn núi khác của Nga Mi. Liếc mắt nhìn lại, chân núi sâu thẳm, vụ khí vờn quanh, ẩn ẩn một bầu không khí yên bình.
Ngô Đạo Tử chỉ vào cây cầu, mỉm cười nói: "Tiểu tử, đây là sơn môn của Tiêu Dao phái chúng ta, Nga Mi sơn mặc dù đường núi quanh co nhưng mấy năm nay con người cũng thấm dần vào, vì thế người trong phái ta dùng pháp thuật dấu đi sơn môn, người tầm thường tuyệt đối không thể nhìn thấy."
Tiểu Lôi nhìn một lát, rốt cục cũng thở phào, giương mắt nhìn Ngô Đạo Tử, trong mắt tựa hồ mang theo vài phần u oán: "Giỏi cho lão già ông, pháp thuật có thể làm biến mất cả một ngọn núi! Ngày thường ta phục dịch ông cực khổ, có một nhân gian tiên cảnh như vậy mà mười tám năm nay cũng không đem ta đi qua! Mẹ nó, cứ cho là đi du lịch, ông cũng không thèm cho ta đi theo!"
Ngô Đạo Tử xấu hổ cười cười, bước lên cây cầu. Hai người vừa đi vào, một đạo kim quang thu lại, cây cầu dần dần biến mất. Sau đó, mây mây, núi núi, lập tức khôi phục lại thành một biển mây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK