• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Lôi lập tức nghẹn giọng, ngượng ngùng nhìn Diệu Yên, quả thực không thể tưởng được nàng lại có thể đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.
"Ai ……" Diệu Yên thở dài yếu ớt: "Được rồi, ngươi cũng không cần trả lời. Ta chỉ nói chơi thôi. Dù sao ta cũng sắp chết rồi, chỉ là có chút hiếu kỳ, thích một người sẽ thế nào ……" Nàng liếc nhìn Tiểu Lôi, lắc đầu: "Ngươi không cần trả lời, miễn cho ta khi lâm tử còn có thể thất vọng……"
Hào khí trong lòng Tiểu Lôi nhất thời dậy lên, cười ha ha, ôm lấy Diệu Yên, lớn tiếng: "Thích ngươi thì thích ngươi, ta đường đường nam tử, chẳng lẻ dũng khí còn không bằng ngươi một nữ nhân yểu điệu hay sao? Ngoài ra, nam nhân thích mĩ nữ, lại không là chuyện mất mặt gì!"
Diệu Yên đỏ bừng mặt, vẻ tái nhợt trên mặt trở một lớp son nhạt, mái tóc dài kề tại hai má, nàng lại dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, làm Tiểu Lôi cảm thấy cơ hồ ngây dại.
"Cám ơn ngươi ……" Diệu Yên thở dài: "Cám ơn ngươi trước khi ta chết còn nói những câu làm ta vui vẻ …… trong lòng ta, trong lòng …… rất là vui mừng ."
Nàng thanh âm càng ngày càng thấp, rốt cuộc ánh mắt lại lạc đi, tinh thần chống đỡ hết nổi, lại mê mang.
Tiểu Lôi lúc này mới thật sự trở nên sốt ruột . Sanh Sanh tạo hóa đơn trong bình chỉ còn lại có một viên, hắn mặc kệ nhiều ít, lấy ra một viên cuối cùng cho vào trong miệng Diệu Yên.
Nhìn Diệu Yên hai mắt nhắm chặt, hàng lông mi dài phảng phất như còn đang nhẹ nhàng rung động, lông mày nhíu lại, Tiểu Lôi không khỏi sinh ra mấy phần nhu tình.
Lơ đãng nhìn bức họa trên tường. Tiểu Lôi càng xem càng cảm thấy Diệu Yên trong bức họa có vẻ cô đơn lạc lỏng. Nghĩ đến trong năm tháng tịch mịch tại thâm sơn, một nữ tử cô độc tại u cốc này, làm bạn với nàng sợ rằng chỉ có một bức họa như vậy ……
Nghĩ đến đó, hắn không khỏi đối với Diệu Yên lại sinh ra vài phần thương tiếc.
Nhìn kỹ Diệu Yên, vạt áo trước ngực nàng điểm điểm vết máu như hoa đào, sắc mặt tái nhợt hơi đỏ bất thường, Tiểu Lôi đưa tay lau vết máu trên miệng nàng, lúc này mới bắt đầu cảm thấy bối rối.
Như thế nào mới có thể cứu sống nữ nhân yểu điệu này đây?
Cho nàng hút linh khí của mình? Hoặc là tìm linh đơn diệu dược gì khác?
"A?" Hắn đột nhiên hai mắt sáng ngời, mở cẩm nang của Diệu Yên ra, bắt đầu tìm tòi kỹ lưỡng, cuối cùng tìm ra chiếc bình chứa một giọt Vạn Niên Huyết Ngọc Thạch Chung Nhũ.
Bây giờ Huyết Ngọc Thạch Chung Nhũ đã bị Diệu Yên đoạn căn , giọt bảo bối này trên đời có một không hai. Nhưng nghe nói thứ này mặc dù thần diệu, nhưng tác dụng cũng chỉ là có thể làm tu hành giả giai đoạn luyện khí tăng lên tới giai đoạn tu pháp thôi. công dụng lớn nhất chỉ làm tiên thiên chi khí chuyển hóa nhanh hơn thành pháp lực ……
Thứ này, nếu dùng chữa thương hình như không được. Hắn tựa như đang lục lọi, cuối cùng dứt khoát đem túi Càn Khôn của mình đặt trước mặt, đem toàn bộ linh dược pháp bảo bày ra.
Đột nhiên hắn tìm ra một thứ gì đó, Tiểu Lôi nhìn lại, lập tức mặt mày rạng rỡ, nhảy lên cười to: "Đáng chết đáng chết, thếu chút nửa bỏ quên món bảo bối này."
Hắn nắm chặt tay Diệu Yên, ấn lên nhân trung của nàng, lại lấy ra huân hương bình day day trước mũi nàng, Diệu Yên lại từ từ tỉnh lại, có điều tinh thần lại càng mệt mỏi, nàng thở dài, nhỏ nhẹ nói: "Ngươi lại làm sao vậy? để cho ta ngủ say rồi chết đi, không phải rất tốt hay sao?"
Tiểu Lôi đem thứ đó đưa đến bên miệng Diệu Yên, cười: "Tốt rồi tốt rồi, ngươi không chết được đâu. một thân thịt đường tăng của ta không thể cho ngươi ăn, nhưng may mắn ta còn có một biện pháp đem ngươi biến thành một đường tăng nữa."
Đặt bên miệng Diệu Yên, bất ngờ lại là một trái đào!
Diệu Yên chớp mắt nhìn qua, khi thấy rõ bên miệng là thứ gì đó, lập tức trợn tròn mắt, sau khi nhìn chăm chăm thật lâu, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc: "…… Thứ này, ngươi lấy từ đâu ra?"
Tiểu Lôi cười hì hì:"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Bất quá ăn vào sẽ giống như bán tiên chi thể của ta ……"
"Trái đào? Đây là tiên giới vô thượng thánh phẩm Bàn Đào! Đó là tiên gia vô thượng thánh phẩm ngay cả tiên gia trên tiên giới cũng khó có thể nếm được!"
Diệu Yên hít sâu một hơi, giương mắt nhìn Tiểu Lôi, hạ giọng nói: "Ngươi có biết thứ này giá trị ra sao không? Nếu làm cho người ta biết có Bàn Đào tiên giới lưu lạc tại phàm gian, sợ rằng thiên hạ tu hành giả đánh bể đầu cũng phải cướp cho được! Nếu là người trong ngũ phương cao nhân bảng, ăn thứ này, chỉ cần vận công hành pháp, tức khắc phi thăng cũng không phải không có khả năng !"
Tiểu Lôi chớp mắt nói:"Trân quý đến như vậy sao? Nói tóm lại, bất quá cũng chỉ là một trái đào mà thôi."
Diệu Yên trầm ngâm một lát, đột nhiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tiểu Lôi: "Ngươi thật không không biết giá trị của thứ này? Ta nói cho ngươi, bàn đào này ngươi nếu ăn vào, ta sẽ dạy ngươi một bộ pháp môn hành công, với cơ thể bán tiên đã thoát thai hoán cốt như ngươi, ngươi …… công lực của ngươi lập tức tiến nhanh, sợ rằng không cần mười năm, danh tự của thiên hạ ngũ phương cao nhân bảng mặc cho ngươi thay đổi ! muốn phi thăng trong vòng ba mươi năm, cũng không là sự tình kỳ quái gì."
Tiểu Lôi bỉu môi, cười nói: "Ngươi cứ nói nhiều, đã đưa cho ngươi, ngươi cứ yên tâm mà ăn đi. Còn như phi thăng …… hắc hắc, ta không có dễ dàng phi thăng như vậy."
Tiểu Lôi tự biết chuyện của mình. pháp môn tu hành của hắn với tu tiên chánh tông bất đồng, hắn tu hành chính là theo tiên pháp của Khinh Linh Tử, các tu hành giả tu luyện không có thiên kiếp, hắn lại phải vượt qua ba lượt thiên kiếp mới được. Cho nên đối với hắn mà nói, pháp lực tăng trưởng quá nhanh, cũng đại biểu cho thiên kiếp tiến đến càng nhanh.
Diệu Yên chần chờ một chút, lúc này mới cầm lấy bàn đào, trong mắt nàng phảng phất lệ quang lấp lánh, chậm rãi chảy ra khóe mắt, nàng không lau đi, ngơ ngác nhìn Tiểu Lôi trong chốc lát, đột nhiên khuôn mặt giản ra, mỉm cười: "Được, ta ăn! Ngươi ghé tai tới đây, ta có chuyện muốn nói cho ngươi."
Tiểu Lôi ghé đầu tới, Diệu Yên quay đầu sang không ngại ngùng hôn lên môi hắn, lập tức hắn nghe thấy nàng nói rất nghiêm túc:"Diệu Yên tịch mịch đã nhiều năm tháng, hôm nay mới gặp được người thật tình thương cảm ta …… bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là trượng phu Diệu Yên! thân này mạng này thuộc về ngươi, dù cho thiên kiếp giáng xuống, ta cũng sẽ cùng ngươi phó tử !"
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy mùi thơm trên môi, tai nghe thấy giọng nói nhu mì của Diệu Yên, không khỏi sửng sốt ……
"Chuyện thứ nhất, sau khi ta ăn vào bàn đào, sẽ tán đi pháp lực toàn thân, Tiệt Mạch Thập Tam, chính là bí pháp bất truyền của Tiên Sơn phái, lợi hại vô cùng, này mai bàn đào có thể giúp ta bảo vệ cho một tia linh khí, nhưng là ta cũng phải yếu hóa đi toàn thân pháp lực, lần nữa tu luyện. Ta sẽ hóa thân thành bản tướng của ta, đó là một cây Tịnh Đế Liên Hoa, ngươi mang ta trở về, đem ta đặt ở một nơi u tĩnh, mỗi ngày tưới nước, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, ta sẽ khôi phục lại, hiện lại nhân hình ."
"Được!"
"Chuyện thứ hai, sơn môn của Huyền Không đảo này buổi trưa ba khắc là lúc mở ra, ta truyền cho ngươi khẩu quyết, ngươi lặng lẽ mở sơn môn, có thể rời đi nơi đây. Bây giờ Tiên Âm cũng trúng Tiệt Mạch Thập Tam, trên Huyền Không đảo còn có các cao nhân khác của Tiên Sơn phái, bây giờ quá nửa là đang ở tại Thông Thiên Các trên núi nghĩ cách chữa thương cho Tiên Âm. Ngươi không cần lo lắng, có điều trên Huyền Không đảo có người tuần sơn, ngươi phải ẩn trốn cẩn thận, ta truyền cho ngươi ba câu ẩn Thân Quyết, cũng có thể tạm ứng phó."
"Được rồi."
"Chuyện thứ ba …… con người ta lòng dạ rất hẹp hòi, cũng rất bá đạo …… ta biết phàm nhân nam tử các ngươi trời sinh đã có tính phong lưu, nhưng Diệu Yên ta đã làm thê tử của ngươi, sau này nếu ngươi tham lam, được voi đòi tiên …… ta sẽ …… ta sẽ làm cho ngươi biến thành thái giám!"

Tiểu Lôi chạy như bay trong núi, trong miệng thầm niệm ẩn Thân Quyết, túi Càn Khôn trong người chứa cây Tịnh Đế Liên Hoa.
"Ai, thật không thể tưởng tượng nổi , một trái đào đổi được một cô vợ…… bây giờ mĩ nữ lại rẻ như vậy sao?"
"Cho dù là Bàn Đào …… hức, Bàn Đào cũng bất quá chỉ là một trái đào thôi mà."

Có điều thân là một nam nhân, một nam nhân trẻ tuổi, có một cô gái như Diệu Yên nói muốn làm thê tử của ngươi…… phản ứng duy nhất ngươi chỉ là sửng sốt. đầu óc Tiểu Lôi lúc ấy như máy. Còn như nhận hay cự tuyệt …… hắn cũng không hề suy nghĩ, mơ mơ màng màng.
Trái đào …… lão bà …… lão bà …… trái đào ……
Hắn chạy tới sơn môn, dọc đường, trong lòng cứ lặp đi lặp lại mấy câu này. Lần này sự tình thật sự là lớn chuyện, khi trở về nếu để Khinh Linh Tử biết mình có một lão bà …… lại là thiên hạ đệ nhất tiên tử "Tiên Âm" chân chính của tiên lâm thịnh hội năm đó, biết đâu con ngươi của lão gia hỏa đó phải rớt ra ngoài luôn.
Sơn môn Huyền Không đảo ở phía trước, Tiểu Lôi lặng lẽ ẩn cạnh sơn đạo. bầu trời trên đỉnh núi có hai ba con tiên hạc bay tới bay lui, qua lại xoay quanh, bên trên lờ mờ có nhân ảnh, có lẻ là người tuần sơn của Tiên Sơn phái. Tiên Âm trọng thương, tính mệnh bất bảo, bây giờ Tiên Sơn phái sợ rằng đã náo loạn đến kinh thiên động địa.
Dựa theo khẩu quyết khai mở sơn môn của Diệu Yên, Tiểu Lôi vừa bước được một bước, đã nghe thấy từ trên đỉnh núi phía sau truyền đến tiếng kêu lanh lảnh của tiên hạc, tiếng kêu chói tai, có vẻ mang theo địch ý.
Lập tức liền thấy hai con tiên hạc hạ thân bay về phía mình. Tiểu Lôi lập tức biết mình đã bị phát hiện, cũng không thèm ẩn tàng thân ảnh nửa, chạy vội tới mép Huyền Không đảo, sau đó tung người nhảy xuống ……
Cuồng phong dội vào tai, thốc vào mặt làm Tiểu Lôi không mở mắt ra được, hắn miễn cưỡng thi triển Ngự Phong Thuật, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng tiên hạc kêu lên, người của Tiên Sơn phái đã truy đến, hắn mắng thầm: "Hức, chẳng lẻ còn muốn đuổi tận giết tuyệt thật sự sao?"
Chỉ thấy một con tiên hạc to lớn đã bay tới không xa Tiểu Lôi, một một đạo đồng cưỡi bên trên, quát: "Tặc tử muốn chạy! Ngươi cả gan tiềm nhập Huyền Không đảo, là muốn làm trò gì !"
Tiểu Lôi không thèm cùng hắn nói nhiều, rút một thanh phi kiếm đâm tới. Có điều con tiên hạc kia động tác nhanh nhẹn, hai cánh lập tức rung lên dang ra, cái mỏ dài mổ vào Tiểu Lôi. Tiểu Lôi lại nhân tiện nắm lấy mỏ tiên hạc, mượn lực nhảy lên trên lưng tiên hạc.
Tiểu đạo đồng đó lại không hề bối rối, rút ra một thanh phi kiếm cùng Tiểu Lôi đối chiến, Tiểu Lôi sao dám cùng hắn so kiếm?
Hắn nghe Diệu Yên nói qua, tuần sơn đạo đồng này nhìn qua hình dáng tựa tiểu hài, kỳ thật đều là những lão gia hỏa tuổi có thể làm gia gia của mình. Chỉ có điều Tiên Sơn phái tiên pháp ảo diệu, tu luyện đến trình độ nhất định có thể phản lão hoàn đồng thôi.
Đạo đồng kia đâm ra một kiếm, lại nghe thấy "keng" một tiếng, phảng phất đâm tới cái gì đó cứng rắn vô cùng, định thần nhìn lại, đã thấy Tiểu Lôi đứng trên lưng hạc tung ra một chiếc kính trước mặt! kiếm của mình vừa lúc đâm vào mặt kính.
Hắn còn đang kinh ngạc, Tiểu Lôi đã nhấc tay, thanh kiếm rời tay bắn ra, nhằm vào cổ tiên hạc bổ xuống.
Tiên hạc này chính là linh thú của Tiên Sơn phái tự nuôi dưỡng, trân quý vô cùng, đạo đồng kia vừa thấy Tiểu Lôi lại có thể chém xuống tiên hạc, không khỏi chửi mắng Tiểu Lôi đê tiện, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ tung kiếm chống đỡ, lại thấy trong mắt Tiểu Lôi hiện lên một tia giảo trá. Đạo đồng kia lập tức trong lòng thầm nghĩ bất hảo, quả nhiên ……
Tiểu Lôi một kiếm bắn ra, đã sớm dự đoán đối phương không nỡ bỏ tiên hạc, phải trở về chống đỡ, lại lựa thế nhập nội, một quyền giáng vào mặt đạo đồng. Đạo đồng đó chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lỗ mũi đau đớn, nước mắt nước mũi trào hết ra ngoài, người cũng bị đánh văng khỏi lưng tiên hạc. Khi hắn miển cưỡng đứng dậy, thấy Tiểu Lôi sớm đã cưỡi tiên hạc của mình bay xa, còn liên tục làm mặt quỷ với mình.
Đạo đồng này tức giận đến há miệng chỉ trỏ chửi bới, nhưng Tiểu Lôi đã chạy xa, hắn cũng không thể làm gì.
Lại nói tại hội trường Vạn Tiên đại hội, trải qua nghỉ ngơi một đêm , nguyên bản mọi người còn đang lo lắng hôm nay, Mang Sơn Vạn Yêu Vương sẽ khiêu chiến, mọi người đều không có pháp bảo, giờ phút này hai tay trống trơn, cũng không biết làm sao cùng Vạn Yêu Vương kia tranh đấu, chưa nói tới thủ hạ của hắn còn có mấy vạn yêu binh yêu tướng.
Mà khi Khinh Linh Tử và Đông Phương Vô Thắng vừa tỉnh lại, phát hiện không thấy Tiểu Lôi, Khinh Linh Tử cũng hơi nôn nóng.
Đông Phương Vô Thắng mặc dù trải qua chuyện ngày hôm qua, đối với những người này có chút khinh thường, nhưng dù sao bởi vì mình mới làm cho bọn họ mất đi pháp bảo, hắn tâm cao khí ngạo, lập tức tự mình chạy đi tìm Vạn Yêu Vương.
Tiên Âm cũng không lộ diện , người tổ chức đại hội đã không thấy, bên ngoài còn có Mang Sơn Yêu Vương đang khiêu khích, cảnh tượng nhất thời có chút hỗn loạn. May mắn có Côn Luân Ngọc Hư Tử, hắn là cao nhân Côn Luân phái, tự nhiên có một ít uy nghiêm, mới trấn an được mọi người, sau đó hắn ra mặt, mang theo mọi người cùng Vạn Yêu Vương đối mặt.
Có điều kỳ quái là, Vạn Yêu Vương bày trận thế ở bên ngoài hải đảo của Tiên Sơn, hôm nay lại chậm chạp không lộ diện. Đông Phương Vô Thắng đứng trước trận của Vạn Yêu Vương cao giọng la hét nửa ngày cũng không có ai đáp lại, nhịn không được có chút lo lắng.
Khinh Linh Tử lại càng ngày càng nôn nóng, hắn đột nhiên nhảy lên, chỉ vào trận thế của Mang Sơn Yêu Vương, hét lớn: "Vạn Yêu Vương! Lão vương bát đản nhà ngươi, sư đệ Tiểu Lôi của ta, có phải là tối hôm qua bị ngươi bắt đi? Thức thời thì đem ra, bằng không, đạo gia nổi giận, đem ngươi và yêu tử yêu tôn toàn bộ bóp chết !"
Vạn Yêu Vương kia nguyên bản chỉ là người của Diệu Yên, ngày hôm qua hắn cầm pháp bảo lợi hại của Diệu Yên, mới dám đi ra khiêu chiến, cũng bất quá là vì hấp dẫn sự chú ý của Tiên Âm, để cho Diệu Yên buổi tối bí mật đột nhập Huyền Không đảo .
Bây giờ hắn cũng chỉ là ở bên ngoài thu hút tai mắt của Tiên Sơn phái thôi, hắn không có pháp bảo lợi hại của Diệu Yên, làm sao dám xuất đầu cùng Đông Phương Vô Thắng người có tên liệt trong Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân động thủ? Huống hồ bên cạnh còn có một lão Khinh Linh Tử thực lực cao thâm không lường được .
Khinh Linh Tử chửi bới nửa ngày, bắt đầu giận dữ, phất trần run lên, phi tới trước trận tiền của đối phương, đột nhiên trong tay biến ra một thanh trường kiếm, một đạo kim quang bổ xuống, "chát" một tiếng, đem kì môn của vạn yêu đại trận chém thành hai nửa, lão dương cao kiếm quát: "Vạn Yêu Vương, ngươi lập một Cửu Cung Bát Quái trận nhỏ bé này có thể ngăn đạo gia hay sao?"
Lão tung thân muốn tiến nhập trận pháp, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một trận tiếng hạc kêu lanh lảnh, chỉ thấy một con tiên hạc của Tiên Sơn phái từ trên trời bay xuống, người cưỡi trên lưng tiên hạc tựa hồ không hiểu cách điều khiển tiên hạc, thất tha thất thểu tay chân rối loạn, bay thẳng về phía Khinh Linh Tử đâm xuống ……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK