Quả nhiên, Nguyệt Tinh và Nguyệt Sơn nghe xong đều rất kinh ngạc, bọn họ đều không thể nghĩ ra được, Bảo Nhi là một bé gái phương Đông, kể cả tiểu cô nương trời sinh có chút công năng đặc biệt, làm thế nào mà lại trở thành mục tiêu tranh giành của cả hai tổ chức tôn giáo Tây phương? Chỉ là, Tiểu Lôi cũng không có nhắc tới giả thiết của Diệp Bất Quần, dù sao thì chuyện đó cũng chưa kiểm chứng rõ ràng, nên cũng chưa nói trước được điều gì.
"Mẹ của Bảo Nhi thực sự không có lưu lại bất kỳ manh mối nào của cha Bảo Nhi sao?" Tiểu Lôi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định của mình
"Quả thật là không hề có" Nguyệt Tinh thở dài, thần sắc xen lẫn bi thương, nói tiếp "Mẹ của Bảo Nhi từ nhỏ đã bị người trong nhà không công nhận, chúng ta có khá nhiều anh chị em họ hàng, nhưng trong cả gia tộc thì chỉ có mỗi một mình nàng không có luyện tập võ nghệ gì, mà kiên trì ý định xuất ngoại du học. Một số ít trưởng bối lại coi đó như là đại nghịch bất đạo, nhưng chính nàng vẫn kiên trì đi theo con đường của mình, song lại quay trở về mang theo cái thai, việc này được coi là việc đại sỉ nhục trong họ tộc, nhưng nàng vẫn cắn răng không chịu tiết lộ ra điều gì. Ta cùng tỷ tỷ mặc dù tình cảm tỷ muội không tệ nhưng thủy chung nàng không hề tiết lộ dù chỉ là một câu."
Tiểu Lôi để ý, khi Nguyệt Tinh nói những lời này, Nguyệt Sơn lúc đó mặt mũi có chút buồn bã, hơn nữa, lại mơ hồ mang theo vài phần phẫn nộ trong mắt, chỉ là ánh mắt thoáng lóe lên thôi, Nguyệt Tinh cũng không để ý thấy.
Tiểu Lôi nhíu mày "Vậy thì, sau khi mẹ của Bảo Nhi chết, có lưu lại di vật gì không? Có thể tìm được chút đầu mối nào không? Còn nữa, người trong nhà chắc cũng có tới chỗ nàng du học mà tìm kiếm chút gì chứ? Một người lớn như vậy, chắc phải có bạn bè gì đó chứ, tìm kiếm xem lúc ở nước ngoài nàng hay cùng đi vơi ai, hay nói chuyện với ai, chắc cũng không đến nỗi khó khăn lắm chứ?"
Nguyệt Tinh lắc đầu, thở dài: "Anh không hiểu đâu. Trong gia tộc chúng ta, mẹ của Bảo Nhi bị coi như là một nổi sỉ nhục, trong gia tộc đều giấu đi những thứ có thể liên quan, vậy còn có thể nào mà cử ai tra manh mối gì nữa chứ? Hơn nữa, khi tỷ tỷ du học, các trưởng bối trong gia đình đã sớm có nhiều điều bất mãn, nếu không phải trong nhà vẫn còn có người che chở, bảo vệ cho nàng, thì sợ rằng lúc ấy nàng đã bị trục xuất khỏi gia môn rồi! mà, di vật của nàng, thực ra thì cũng có một chút, chỉ là không biết được bên trong có manh mối gì không, những đồ vật này vẫn còn giữ lại trong nhà, nếu cần, ta có thể quay lại lấy được. Thực sự cũng chẳng có gì ngoài vài quyển sách nàng đọc trước khi chết và vài đồ trang sức linh tinh, vài bộ quần áo, sau khi nàng chết đều hỏa táng theo nàng.
Tiểu Lôi suy nghĩ một chốc, rồi chỉnh sắc mặt, nói: "Cứ như vậy đi, bất kể thế nào thì bây giờ chuyện khá là phiền toái. Nếu tìm ra được cha của Bảo Nhi thì đó là cách giải quyết duy nhất. thế nên, mời cô quay lại, tìm lại những di vật của mẹ Bảo Nhi , rồi mọi người cùng nhìn lại xem xem liệu có thể có chút manh mối hữu dụng nào không"
Nguyệt Tinh gật đầu, cười nói: "Điều này không khó, ta có thể đi trong hôm nay, nếu nhanh thì trong hai ngày có thể quay lại, chỉ là … "
Tiểu Lôi cười nói: "Cô yên tâm đi, Nguyệt Sơn lão huynh ở đây, võ công của hắn thực sự cao cường, người khác không thể đụng tới Bảo Nhi được, hơn nữa, Giáo Hội cũng biểu thị tạm thời không động thủ, chỉ là Hắc Ám Hội Nghị thì có chút phiền toái"
Nguyệt Sơn cũng gật đầu: "Không phải lo lắng, cứ đi đi, muội có thể yên tâm rằng ta sẽ không để mất Bảo Nhi được đâu, hơn nữa vẫn còn có Tiểu Lôi và Khinh Linh Tử đạo trưởng nữa. Khinh Linh Tử đạo trưởng thực sự thần thông quảng đại, lại còn có danh phận sư đồ với Bảo Nhi, nếu có chuyện gì xảy ra, hẳn là ông ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."
Ba người thương lượng xong, Tiểu Lôi định cáo từ đi về. Nguyệt Sơn đột nhiên kéo tay hắn lại nói "Ngày mai sẽ bắt đầu, ngươi mỗi ngày tới đây, ta sẽ cùng ngươi tập luyện đao pháp, ta tự nhận không dám làm sư phụ của ngươi, nhưng dù sao đối với bộ đao pháp này ta tập qua nhiều năm, những thứ ta tâm đắc nhất, từ từ nói cho ngươi nghe." Tiểu Lôi cười đáp ứng. Bất kể thế nào thì ít ra ta cũng đã bỏ ra khá nhiều tâm huyết để làm được con dao phay, gì cũng được, miễn là dùng được, là đồ tái chế cũng không sao.
Rời khỏi Minh Nguyệt quán, Tiểu Lôi đang đi bộ trên đường cái, chợt nghe thấy đằng sau có một chiếc xe ô tô phóng đến trước mặt. Tiểu Lôi nhìn thấy trước mặt là chiếc xe đua màu đỏ, hắn dừng lại, cười nhăn nhó.
Cửa kính chiếc xe đua từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt âm trầm của chị gái Lôi Hống
"Lên xe" tỷ tỷ của Lôi Hống vẫn như cũ, dùng bộ mặt băng lãnh ra lệnh
"Tối hôm qua, Kha Nhi rất không vui, ta hỏi mãi mới biết được, cô ấy đã hẹn ngươi, nhưng ngươi hoàn toàn không đến chỗ hẹn tìm cô ấy, điều gì đã xảy ra?" Tiểu Lôi vừa lên xe, tỷ tỷ của Lôi Hống dụng ngữ khí rất phẫn nộ chất vấn"
Tiểu Lôi có chút khó chịu, nhịn không được lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói "Khi nào ta gặp Điền Kha Nhi, đều cần phải có cô quản sao? Được thôi, bây giờ Điền Kha Nhi đã yêu ta, còn cái gì phải lo lắng cơ chứ?"
Những ngày này những vấn đề đau đầu cứ đến dồn dập, Tiểu Lôi cảm thấy mệt mỏi, bây giờ thực sự có chút cảm giác rằng đáp ứng Lôi Hống tỷ tỷ thật hơi nhàm chán. Hắn bây giờ đâu còn dư lực để quản mấy việc này chứ?
"Ngươi chiều tối hôm qua sau khi rời khỏi trường học đã đi đâu? Tại sao không đi gặp Kha Nhi? Ngươi đi gặp Lâm San San sao? Hừ hừ…"
Tiểu Lôi đột nhiên trong lòng bừng lên một chút nộ khí, cười lạnh nói "Điều này mà cũng có quan hệ với cô hay sao? Ta chỉ hứa là sẽ cám dỗ Kha Nhi thôi, còn việc của ta, không đến lượt cô quản tới"
Lôi Hống tỷ tỷ đột nhiên đạp phanh, chiếc xe lắc mạnh rồi dừng lại, nàng chuyển người quay lại, cười lạnh nhìn Tiểu Lôi một hồi rồi nói "Ngươi nghĩ rằng ta thích quản tới việc của ngươi hay sao? Ta nói cho ngươi biết, tối nay, là sinh nhật của Điền Kha Nhi! Tối qua cô ấy muốn ngươi gặp cô ấy vào buổi chiều, chính là muốn mời ngươi tới dự. Ngươi và cô ấy đã có tiến triển, không cần ngươi hồi báo, ta đều biết rõ, nhưng ta rất bất mãn với ngươi, rõ ràng là ngươi đã sắp thành công rồi, nhưng cả hai lần, ngươi đều buông tay. Lần đầu ngươi đã đột nhiên mất tích rất nhiều ngày! Lần thứ hai là hôm qua!"
Tiểu Lôi nhíu mày nói "Sinh nhật cô ấy? Sinh nhật cô ấy thì sao?"
Lôi Hống tỷ tỷ cắn răng từ từ nói "Điền Chấn đã tìm ta nói qua, lão muốn mượn cớ sinh nhật Kha Nhi lần này để mời một số gia tộc và những bạn bè buôn bán, đồng thời lão ám chỉ ta, là muốn xúc tiến chuyện của Lôi Hống và Kha Nhi. Lúc lão tìm ta đàm phán, ta không có đường nào khác để phản kháng. Chuyện của Lôi Hống và Kha Nhi sẽ rất sớm được quyết định"
Trong thâm tâm Tiểu Lôi chợt chùng xuống. Hắn nghĩ rằng chuyện này càng ngày càng làm hắn nhàm chán. Có lẽ, lừa dối một cô gái xinh đẹp đơn thuần như Điền Kha Nhi có cảm tình với hắn, thật trong lòng hắn như cảm thấy một chút áy náy.
"Được rồi, thế ngươi muốn ta làm thế nào?" Tiểu Lôi nhún vai, trong lòng cũng có chút khó hiểu không giải thích được. chính quan hệ của mình cùng Điền Kha Nhi, Điền Chấn cũng biết một chút. Lần đó nói chuyện tại Điền gia, Điền Chấn mặc dù không có biểu lộ đồng ý, nhưng cũng không có phản đối. Tại sao lần này lại đột nhiên muốn gấp gáp đem nữ nhi nhanh chóng gả cho Lôi Hống?"
Lôi Hống tỷ tỷ liếc nhìn Tiểu Lôi "Ngươi đêm nay đi tham gia bữa tiệc đó, đến lúc đó, ngươi tùy cơ mà ứng biến, ta sẽ an bài cho ngươi một chút, hy vọng lần này ngươi sẽ không làm ta thất vọng nữa!"
Tiểu Lôi cười khổ "Tham gia vào bữa tiệc này? Toàn là những người giàu có và quyền lực tham dự, ngươi có thể cho ta vào với tư cách gì chứ?
Lôi Hống tỷ tỷ không trả lời hắn, hỏi ngược lại: "Bây giờ là mấy giờ rồi ?"
"Mười giờ sáng, sao?"
Lôi Hống tỷ tỷ nghĩ một chút rồi tự nhủ "À, bây giờ thì chắc vẫn còn kịp"
Nói xong thì mặc kệ phản ứng của Tiểu Lôi, Lôi gia đại tiểu thư đạp mạnh chân ga, chiếc xe đua như con thú dữ phóng điên cuồng. Cũng may bây giờ là buổi sáng, không phải là giờ cao điểm, nếu không cái cách nàng lái xe thì chắc chắn phải gây ra án mạng!
Chiếc ô tô phóng điên cuồng một đoạn rồi tới một tòa nhà cao tầng, lao thẳng vào gara ở dưới tầng hầm.
Lôi Hống tỷ tỷ không để ý đến sắc mặt trắng bệnh của Tiểu Lôi mà lệnh cho hắn xuống xe, đi cùng. Hai người vào một thang máy lên tới tầng cao nhất của tòa nhà.
Ra khỏi thang máy, gặp phải một cánh cửa, Lôi Hống tỷ tỷ mở cửa bằng mật mã, lạnh lùng nói "Cởi giày ra và đi vào trước đi" sau đó nghiêm mặt trừng mắt nhìn Tiểu Lôi cởi giày xong rồi mới mở cửa, miễn cưỡng nói: "Vào thôi."
Đi vào sau cánh cửa, Tiểu Lôi nhịn không được thở dài.
Đưa mắt nhìn lại nơi này chỉ có một không gian trống trơn, không có gì ngoài vách tường, cánh cửa này khi đi vào bên trong, cả ba mặt đều là kính, phản xạ ánh sáng, khiến cho cả không gian rộng mở sáng rực.
Nơi này rõ ràng là được trang trí để làm phòng ngủ, sàn nhà lát bằng gỗ quý, trần nhà dùng màu sắc khác hẳn để phối màu, mô phỏng màu xanh của trời và mây trắng, trên đó còn treo một vài ngọn đèn pha lê cao cấp
Mà xung quanh chỉ bố trí một ít đồ nội thất đơn giản.
"Chỗ này là .."
"Nhà ta" tỷ tỷ Lôi Hống lạnh lùng hồi đáp.
"Nhà cô?" Tiểu Lôi cười khổ nói "Chỗ cô ở thật xa hoa quá, chiếm dụng cả một tầng lầu thế này"
Cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Lôi rồi mới nhàn nhạt nói "Là hai tầng"
"Hai tầng?"
"Đúng vậy" nàng trả lời đơn giản "Phía dưới là một tầng, bất quá ta thích yên tĩnh, không thích người khác làm phiền, đối với ta mà nói, hàng xóm tốt nhất là không có hàng xóm."
Tiểu Lôi chỉ biết thở dài, muốn nói nhưng lại thôi không nói nữa.
Nhìn như Lôi Hống tỷ tỷ trông rất kỳ quái. Độc chiếm cả tầng lầu để làm nơi ở, ngay cả ở đây bố trí cũng rất khác lạ, chả giống ai.
Tiểu Lôi không phải không gặp qua nơi ở của người giàu có, ít nhất thì là Điền gia, ít ra cũng có trang trí nhiều thứ quý giá, vừa nhìn đã biết là đồ quý hiếm biểu trưng cho thế lực gia tộc hùng hậu. Nhưng chỗ này của Lôi Hống tỷ tỷ thì cả tầng lầu đều thuộc về mình cô ấy, nhưng trong suốt cả tầng, đều không có vách ngăn gì hết.
Tất cả phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, đều không có gì phân biệt.
Chỉ một chỗ khác biệt, là chỗ gần cửa, có phòng thủy tinh trong suốt ….đó là phòng tắm.
Nhưng cái làm Tiểu Lôi ngạc nhiên hơn nữa là, xa xa gần bên trái cửa sổ, diện tích gần hai trăm thước vuông tựa như là nơi để tập thể dục, có khá nhiều dụng cụ tập thể thao, còn có cả một sân golf mini nữa.
"Chỗ này thật quá… thật quá kỳ lạ!" Tiểu Lôi ánh mắt quét tới quét lui, rốt cục thở dài
Hôm nay mới biết được cuộc sống của người có tiền còn có thể như vậy được nữa.
"Cái .. cái kia là cái gì?" Tiểu Lôi chỉ vào xa xa chỗ có một cái gì hình tròn, nhìn có vẻ mềm mại
"Đó là phòng ngủ của ta" Lôi Hống tỷ tỷ tỏ vẻ khó chịu.
"Á" cái kia hình như là giường nước hay sao. Nghe nói loại giường này cực kỳ êm, nằm lên là một sự hưởng thụ rất cao cấp…." Tiểu Lôi hâm mộ thở dài, bất quá, hắn đảo mắt quanh một vòng, nhìn thấy vài thứ, mà mắt hắn trợn trừng ra nhìn vào đó.
Đó là một chiếc tủ bằng kính, hoàn toàn trong suốt, đặt gần chiếc giường nước. Nhưng làm người ta muốn chết chính là…từ bên ngoài chiếc tủ kính có thể thấy rõ ràng những thứ bên trong!
Rất rõ ràng, đó là một chiếc tủ quần áo, nhưng đối với một người thiếu nữ sống độc thân mà nói, trong tủ áo có rất nhiều thứ, không phải để cho người khác giới nhìn được. Ít nhất hai mắt Tiểu Lôi đã nhìn thấy, nhìn thấy những thứ không nên nhìn
"Ai … bộ hồng sắc nội y này gần như trong suốt à...."
"Còn nữa, cái kia là… mẹ ơi, đó là nội khố nữ nhân hay sao? Sao lại chỉ có hai sợi dây nhỏ thế kia! "
"Còn cái kia …một bộ nội y bó sát người nữa … nếu chị của Lôi Hống mà mặc vào, nhất định là rất bốc lửa…."
"Ngươi nhìn đủ chưa?" chị của Lôi Hống khuôn mặt âm trầm lạnh lùng cắt đứt tưởng tượng của Tiểu Lôi.
"A… xin lỗi" Tiểu Lôi thu ánh mắt lại, nhưng khóe mắt vẫn không dừng được liếc tới cái chỗ kia nghía tới nghía lui.
Lôi Hống tỷ tỷ lạnh lùng nói: "Được rồi ngươi nghe ta nói đây, bữa tiệc sinh nhật Điền Kha Nhi tối nay bắt đầu từ bảy giờ, bây giờ có tám tiếng để chuẩn bị. Bắt đầu từ bây giờ, trong tám tiếng, ngươi phải nghe theo ta"
Trước khi nàng đưa Tiểu Lôi đến một tấm gương, tấm gương cao tầm hai thước, rộng hai thước, hơn nữa còn được thiết kế lập thể, tức là nếu ai đứng trước gương, có thể nhìn thấy mọi vị trí trên người mình
Lôi Hống tỷ tỷ lui ra một bước, đứng đó nhìn Tiểu Lôi một lúc, rồi quay quay ngón tay rồi nói "Quay người lại"
Tiểu Lôi có chút mờ mịt, nhưng vẫn làm theo lời của nàng
"Tốt rồi….. bây giờ …" Lôi Hống tỷ tỷ lạnh lùng nói nhanh ba chữ "….Cởi đồ ra"
"Cái gì?"