Đặc biệt là Như Hoa, trợn mắt nhìn Bảo Nhi, trong miệng thì thầm: "Lolita" "Chăn trẻ" các loại ngôn từ về tội ác làm người ta phẩn nộ. Có vài lần, Tiểu Lôi thiếu điều không nhịn được, muốn tặng cho nàng một cước văng ra ngoài.
Nguyên lai, hôm nay tại Minh nguyệt quán, vị Nguyệt Tinh a di trịnh trọng thỉnh cầu Tiểu Lôi giúp đỡ bọn họ, Tiểu Lôi cũng thật sự không đành lòng bỏ lại một cô bé đáng yêu như vậy. Nhất thời mềm lòng đáp ứng. Lập tức Nguyệt Tinh thổ lộ, cô ta muốn ra ngoài vài ngày, đi tìm cao thủ trong gia tộc và bạn bè giúp đỡ.
Mặc dù các trưởng bối trong gia tộc không ưa Bảo Nhi nhưng là gia tộc kinh doanh nhiều đời, đến thế hệ mẫu thân của Bảo Nhi cũng có vài người có tâm địa thiện lương, bằng không, chỉ dựa một mình Nguyệt Tinh, có lẽ sớm không chịu được áp lực gia tộc cùng sự uy hiếp của Lyon rồi.
Theo Nguyệt Tinh nói, cô ta phải đi ra ngoài tìm đường huynh của cô ta giúp đỡ, vị đường huynh này võ thuật cao cường, tấm lòng nhân hậu, nếu như được anh ấy ra mặt, Nguyệt Tinh muốn mời đến ở Minh Nguyệt quán, sau này có thể bảo vệ chu toàn cho Bảo Nhi.
Cho nên, trong những ngày này, phải phiền Tiểu Lôi giúp đỡ trông chừng Bảo Nhi. Nguyệt Tinh biết, nếu một khi chính mình rời đi, sợ rằng những người đó lại đến cướp người. Trong võ quán không ai có thể bảo vệ được Bảo Nhi. Nhưng nàng cũng không có biện pháp đưa Bảo Nhi theo cùng. Chỉ vì vị đường huynh trong nhà mà nàng cầu trợ kia tính tình có chút cổ quái, từ trước đến nay có chút mâu thuẫn với các trưởng bối, nên đã ẩn cư không tiếp người ngoài.
Ba người Lôi Hống, Như Hoa, Lâm San San đối với việc trong nhà xuất hiện thêm một tiểu cô nương, tự nhiên không có gì dị nghị, huống chi Bảo Nhi lại siêu cấp đáng yêu như thế, phụ nữ trời sanh đối với vật gì đáng yêu hoàn toàn không có chút năng lực kháng cự. Sau khi nghe xong tự thuật của Tiểu Lôi, Lâm San San ôm chặt lấy Bảo Nhi, như thế nào cũng không chịu buông tay, Như Hoa và Lâm San San hai người vây lấy Bảo Nhi, cơ hồ coi nó trở thành bảo bối của chính mình. Trong nhà có cái gì ăn ngon hay chơi được đều đem đến.
Duy nhất làm cho Lôi Hống có chút buồn bực chính là , Bảo Nhi thuận miệng nói một câu muốn ăn : "sủi cảo thủy tinh " do cửa hàng Mỗ gia làm. Kết quả Như Hoa lập tức bức bách Lôi Hống ngay trong đêm, chạy vào nội thành, bắt cửa hàng Mỗ gia mở cửa để mua về.
Tuy nhiên những ngày tiếp theo thật yên bình.
Lâm San San , Như Hoa mỗi ngày đều đi học. Tiểu Lôi ở nhà chơi đùa cùng Bảo Nhi. Tên Lyon cũng không xuất hiện, nghĩ đến nơi đây hoang vu hẻo lánh, có lẽ bọn hắn nhất thời không thể tìm đến được.
Tiểu Lôi cũng tường tận hỏi han Lôi Hống về sự tình của Lyon, nhưng Lôi Hống đối với tên Lyon kia cũng không hay biết. Chỉ là ngày đó Lyon tựa hồ thường lui đến nhà thi đấu....
Tiểu Lôi nghĩ, có lẽ Lyon cùng mấy tên đó đến thành phố, vì tìm người của Minh Nguyệt gia, trong khi không có đầu mối đã tìm đến nơi võ quán có tiếng xem xét thử.
Lôi Hống mấy ngày nay chăm chỉ phi thường, mỗi tối hắn ôm vài bộ sách của đạo gia đọc cho tới nửa đêm, thường thấy hắn ôm sách mà ngủ, ngáy to như sấm.
Mà trong khi ban ngày, hắn cũng bắt đầu tập đả tọa, nội tức hành tẩu bàn vận chu thiên, nhìn qua cũng rất có hình có dạng.
Tiểu Lôi thấy hắn cố chấp như thế, trong lòng cũng thấy áy náy, chỉ điểm một chút cho hắn, mỗi lần Lôi Hống có chỗ không nghĩ ra, trải qua giảng giải vài câu của Tiểu Lôi, lập tức có hiểu ngay, làm hắn thích thú vô cùng, tự nhiên mỗi ngày quấn lấy Tiểu Lôi không tha.
Bảo Nhi mỗi ngày đều lẻo đẽo theo Tiểu Lôi, giống như một cái đuôi, Tiểu Lôi đi đâu nó cũng theo đó, ngay cả Tiểu Lôi đi mao xí, nó cũng phải đứng ngoài cửa. Cho nên lúc Tiểu Lôi chỉ điểm Lôi Hống pháp môn luyện khí của đạo gia, tiểu cô nương kia cũng ngồi một bên lẳng lặng nghe, trên mặt tuy mờ mịt, nhưng cánh tay nhỏ thủy chung vẫn giữ góc áo của Tiểu Lôi không buông.
Lúc ban đầu Tiểu Lôi không để ý, nhưng tới buổi chiều thứ ba, Lôi Hống đả tọa trong phòng. Tiểu Lôi đưa Bảo Nhi ra bên ngoài chơi, kết quả thấy Bảo Nhi chơi đùa trước mặt, hai chân nhỏ hốt nhiên lăng không bay lên, người phảng phất như chiếc lá nhẹ phiêu phiêu bay lượn.
Tiểu Lôi cả kinh, con mắt thiếu điều trợn đến lọt cả ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng cười của Bảo Nhi vang lên không dứt, người cách mặt đất hơn hai thước, phảng phất như một một con chim yến bay tới bay lui. Tiểu Lôi nhảy lên chụp lấy Bảo Nhi, kinh ngạc hỏi: " Bảo Nhi, con …. Con làm thế nào biết bay?"
Bảo Nhi mở to mắt nhìn Tiểu Lôi, hồn nhiên nói:" ba ba, người dạy con mà …."
Ta ?
Đúng rồi! Bảo Nhi khẳng định :" Đúng là do ba ba dạy con, … lúc ba ba dạy đại tinh tinh ca ca, Bảo Nhi nghe xong, hiểu ngay…."
Ta ….. Tiểu Lôi thiếu chút nữa bị nghẹn chết, hắn há hốc miệng cả nửa ngày trời mới nói được một câu: "Con, ..con nói là con nghe ta dạy đại tinh tinh là hiểu được ngay?"
Đúng vậy! Bảo Nhi nghi hoặc nói: "Những điều ba ba dạy rất đơn giản?"
"Đơn giản ư?"
Nếu bây giờ bên cạnh có một khối đậu hủ, Tiểu Lôi thật muốn đập đầu vào tự tử.
Phi tường thuật không phải là thuật pháp cao thâm, nhưng một tu hành giả bình thường phải trải qua mười mươi năm luyện khí, tối hậu tiên thiên chi khí luyện đến mức cơ trí mới có thể từ giai đoạn "luyện khí" tiến đến giai đoạn "tu pháp", có pháp lực, mới có thể khống chế khí tức trong nội thể, cuối cùng đạt đến trạng thái thân người bay bổng "Lăng không hư độ".
Cho dù là Tiểu Lôi trải qua thoát thai hoán cốt, mạnh hơn so với tu nhân giả bình thường mất ít hơn vài chục năm công phu luyện khí, cũng phải trải qua khổ tu một năm tại Tiêu Dao phái, sau khi học thông qua "Tiêu Dao bộ pháp", miễn cưỡng mới có thể bay lên.
Hơn nữa nhìn Bảo Nhi phảng phất như chim yến, lăng không bay lượn, cảnh giới linh xảo này dù là chính Tiểu Lôi tuyệt đối cũng không đạt đến.
Với Bảo Nhi đáng yêu như thế, thật sự làm cho người ta không thể sinh ra nửa điểm đố kị, Tiểu Lôi cũng chỉ nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài: "Ông trời! chẳng lẽ người thích đùa người sao? Nếu để cho người tu hành thiên hạ biết được tiểu quái vật Bảo Nhi này, mọi người chắc là cùng đi thắt cổ tự sát hết!!
Chỉ nghe Tiểu Lôi giảng giải cho Lôi Hống pháp môn luyện khí của đạo gia vài ngày, nó đã tu luyện thành "Lăng không hư bộ" phi hành pháp thuật! Điều này …
Bảo Nhi…. Tiểu Lôi bất đắc dĩ cười khổ nói: "Ta biết ba ba của con là ai rồi … ba ba của con nhất định là Ngọc Hoàng đại đế! Nếu không nói như thế, làm sao mọi tiện nghi của thiên hạ đều bị con chiếm hết …"
Bảo Nhi chỉ biết trợn mắt nhìn Tiểu Lôi, trong tâm trí bé nhỏ của nó, căn bản không rõ "Ngọc Hoàng đại đế" là cái gì cả. Làm sao ba ba lại là "Ngọc Hoàng đại đế"? Ba ba không phải ở trước mặt hay sao?
Bất quá, Tiểu Lôi nhắc nhở Bảo Nhi, loại pháp thuật phi hành này không được tùy tiện loạn dụng, vốn bản sự của Bảo Nhi đã kinh thế hãi tục, nếu để người ta phát hiện nó còn biết bay, có lẽ sẽ có rất nhiều phiền toái.
Vài ngày sau, Bảo Nhi phi thường nghe lời Tiểu Lôi, tuyệt đối không thi triển pháp thuật của mình trước người khác, ba người còn lại trong nhà căn bản cũng không biết một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, không ngờ lại có năng lực học tập mạnh đến biến thái như vậy.
Lôi hống mấy ngày nay rốt cục cũng bắt đầu không nhẫn nại được nửa.
Tiểu Lôi chỉ điểm cho hắn. Người thường bởi vì ăn ngũ cốc tạp lương, linh giác của cơ thể bị trọc khí thế tục bao phủ, rất ít người có thể cảm ứng được tiên thiên khí trong cơ thể, nếu muốn tu luyện, phải tu thân dưỡng tính. Ngoài tu luyện cũng chưa đủ, Tiểu Lôi còn đề xuất cho Lôi Hống khổ tu một tháng, giảm thiểu ăn uống, mỗi ngày ăn uống đạm bạc, kiêng rượu thịt. Nói là phải bảo trì: "Không linh" của thân thể …
Kì thật đây không chỉ tu luyện thân thể, càng xem trọng chính là rèn luyện ý chí cứng cỏi, con đường tu hành gian khổ, nếu như ngay cả khẩu phúc chi dục(sự ham thích ăn uống) cũng không nhẫn nại được, vậy thì từ bỏ là tốt hơn.
Kết quả Lôi Hống thiếu điều không chịu được. Mỗi ngày nhìn Bảo Nhi ôm một cái đùi gà thật to, cắn từng miếng nhỏ, hắn chỉ có thể ngồi bên nuốt nước miếng không ngừng.
Tiểu Lôi thở dài vỗ nhè nhẹ Lôi Hống, mặt đầy kì vọng nói:"Tốt lắm, đô con, ngươi bỏ vẻ mặt đau khổ đi, ngươi muốn tu luyện, đây là giai đoạn tất nhiên, lúc trước ta tu luyện từng ăn rau cỏ nữa năm trời!"
Lôi hống không nói gì, nhắm mắt lại không dám liếc mắt nhìn Bảo Nhi. Rồi nghe thấy Tiểu Lôi bên tai an ủi một câu
Nam nhi, ngươi phải nhẫn nhẫn đi, … trên TV có câu nói như thế nào ? A đúng rồi … nam nhi, đối với chính mình phải ngoan cường một chút!!
An tĩnh được vài ngày, rốt cục cuộc sống của Tiểu Lôi không thể mãi bình tĩnh tiếp được.
Vào một buổi sáng, mở TV lên, trong bản tin bỗng nhiên truyền đi một tin:
Vị tiểu thư phát ngôn viên truyền hình từng làm Tiểu Lôi mê mệt đang dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào đọc một tin mới:
Trong tiết Đoan Ngọ, tại Nam sơn, ngoại ô thành phố đã phát hiện một sự kiện linh dị, các du khách lên núi đã thấy được sơn quái, nhân chứng nói mình đã thấy được một con quái vật lớn bất thường. Căn cứ miêu tả của nhân chứng, sơn quái dài mười bốn hay mười lăm thước, thân thể màu đen. Trước mắt, các nhà sinh vật học vẫn có luận điệu hoài nghi. Bổn đài có phỏng vấn qua chuyên gia nghiên cứu sinh vật học nổi tiếng của trường đại học Mỗ của thành phố, chuyên gia cho rằng, căn cứ vị trí địa khu cùng khí hậu nơi đó, trên núi không thể có dã thú với thân hình to lớn sinh sống. Mà theo sự xuất hiện ngày càng nhiều của những người đến xem, các ngành liên quan cũng đã hợp thành một tổ khảo sát, chuẩn bị triển khai điều tra toàn diện Nam sơn trong ba ngày.