Một năm gần đây, đa số thời gian của hắn đều trốn trong đạo quán tu luyện. Những đạo pháp mà Tiêu Dao tử truyền thụ quả nhiên cực kỳ bá đạo.
Tiểu Lôi những ngày này, đối với những pháp môn của Tiêu Dao phái đều xem qua, càng ngày càng cảm thấy những pháp môn mình học và những pháp môn khác có khác biệt rất lớn.
Những pháp môn mà bọn Ngô Đạo Tử học, ám hợp thiên đạo, chính là con đường tuần tự vững chắc, tu luyện tiếp tục theo một con đường, không có lấy nửa phần yên hỏa khí tức, nhờ vào Thiên Địa linh khí bỏ cái cũ nạp cái mới.
Nhưng những pháp môn mà Tiểu Lôi học hiện nay, vẫn cứ là một loại ma đạo khác ! Thông thường những người tu luyện học những tiên pháp đó, đều thuận theo trời mà làm. Mà pháp môn này, lại có chút ý nghịch thiên…
Đặc biệt là trong pháp môn đó, chú trọng bắt buộc hấp thu Thiên Địa linh khí để dùng riêng, xâm chiếm huyền cơ của nhật nguyệt tạo ra thần thể. Mặc dù đạo gia cũng có pháp môn hấp thụ linh khí của thiên địa, nhưng pháp môn của mình chỉ mượn Thiên Địa linh khí, dùng pháp thuật chính mình đem máu thịt trên cơ thể dần dần chuyển đổi.
Nói cách khác, theo như cách nói của Tiểu Lôi, pháp môn của bọn Ngô Đạo Tử, giống như bỏ tiền ra đi với gái lầu xanh. Mà pháp môn Tiểu Lôi học, căn bản chính là đi cưỡng gian !
Lúc đầu Tiểu Lôi vẫn thấy chút kỳ quái, uy lực pháp môn này cực kỳ cường đại, tại sao Tiêu Dao Tử lại nói trên đời chẳng có người tu đạo nào tu luyện pháp môn này. Sau khi Tiểu Lôi đã học được vài ngày, mới mới dần dần hiểu được chuyện đó.
Phàm là người tu luyện, mục đích cuối cùng đều là tu thành chánh quả, đắc đạo thành tiên. Nhưng pháp môn này, mặc dù có thể khiến người tu luyện ra pháp thuật và đạo hạnh cường đại với tốc độ rất nhanh, nhưng đến lúc tối hậu, ngược lại phải đối mặt với Thiên kiếp !
Mà đáng nhắc tới, vốn Tiểu Lôi xem rất nhiều tiểu thuyết tu chân, bên trong có nói các loại Nguyên Anh kỳ, Kim Đan Kỳ gì đó, hiện nay ở cấp độ tu luyện của hắn lại biết rằng, kỳ thực không phải phân ra như vậy
Nguyên Anh là không có thật, lúc đầu hắn đã có kéo Tiêu Dao Tử đi hỏi, cái gì là Nguyên Anh, ngược lại thấy Tiêu Dao Tử im miệng không nói lời nào, rõ ràng là cũng không biết là thứ gì. Tiểu Lôi khoa chân múa tay giải thích một hồi, nói là linh thể của người tu tiên, lúc thành tiên thì có thể vứt bỏ xác thịt dùng linh thể bay lên thiên giới trở thành tiên nhân.
Lúc đó Tiêu Dao Tử cười to, hỏi ngược lại: " Linh thể thăng thiên, vứt bỏ thân xác ? Thế há không phải trở thành sống vất vưởng rồi sao ? Thần phật các nơi, từ Ngọc Hoàng đại đế đến các vị Đại La kim tiên, đều có thân thể cả, ngươi có nghe nói qua vị thần tiên nào chỉ có một hồn phách không ? "
Tiểu Lôi không nói gì.
Ngay lập tức hắn chầm chậm hiểu ra, việc tu tiên trên thế giới này mãi chẳng có phức tạp và kỳ dị như trong tiểu thuyết đã nói. Phân tích đơn giản một chút. Dựa theo "Thiên can địa chi" mà phân tích. Đẳng cấp tu luyện phân thành hai đẳng cấp.
Phàm là đã thành tiên nhân của tiên giới, đều tính là Thiên cấp, mà những người tu tiên vẫn đang tu luyện dưới trần gian, đều là Địa cấp.
Cái gọi là Thiên can địa chi, Thiên can phân thành Thiên cấp, tổng cộng có 4 phẩm cấp, Địa chi thì phân thành Địa cấp tổng cộng mười hai phẩm cấp.
Dựa theo loại pháp môn tu luyện " Nhân Súc Vô Hại" kia của Ngô Đạo Tử. Một khi tu luyện đến thập nhị phẩm Địa cấp, thì xem như là tuyệt phẩm của Địa cấp, lập tức có thể hóa vũ thăng tiên. Từ siêu việt Địa cấp trở thành Thiên cấp.
Mà nói một cách đơn giản, tất cả thần tiên trên trời, đại đa số cũng chỉ là Thiên cấp nhất phẩm mà thôi.
Mà đại đa số những kẻ phàm nhân tu luyện vẫn đang tu tiên, cả đời cũng chỉ tu luyện đến khoảng Địa cấp thập phẩm mà thôi --- Cách nói này làm cho Tiểu Lôi buồn phiền rất nhiều. Chỉ là Tiêu Dao Tử nói một câu đã khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn.
" Pháp môn tu tiên mặc dù sâu xa huyền diệu, kỳ duyên của mỗi người không giống nhau. Nếu tùy tiện lôi một người ra, dựa theo pháp môn tu luyện là có thể tu luyện thành tiên, thế thì mấy ngàn năm trở lại đây, người tu tiên nói ít nhất cũng có mấy chục vạn rồi, đều hoàn toàn tu luyện thành thần tiên rồi, thế thì thần tiên cũng không có giá trị rồi ! Thì tính đến bổn môn Tiêu Dao phái, trong giới tu tiên rất có tên tuổi, từ lúc khai sơn lập phái đến bây giời, trong hàng trăm hàng ngàn năm, cũng chỉ có một người là khai sơn tổ sư tu thành tiên nhân mà thôi.
Dựa theo pháp môn mà Tiểu Lôi tu luyện, mặc dù có thể nhanh chóng nâng cao thành tuyệt phẩm của Địa cấp, cũng chính là thập nhị phẩm của Địa cấp, nhưng lập tức sẽ tao ngộ Thiên kiếp ! Sự cường đại của Thiên kiếp, không phải người bình thường có thể hiểu được, càng không thể xem nhẹ là có thể tránh được, ngăn cản được. Ngoài ra, người tu luyện pháp môn này, thì xem như là đã đạt đến tuyệt phẩm của Địa cấp, đều không có cách nào thành tiên, đợi đến khi trải qua ba lần Thiên kiếp, sau khi đạt đến Thiên cấp nhị phẩm, mới có thể thành tiên ! Mà những pháp môn khác, đạt đến tuyệt phẩm Địa cấp, thì có thể tự nhiên thành tiên rồi. Trên cơ bản những người tu luyện loại pháp môn này, đều tránh không khỏi Thiên kiếp. Có thể thuận lợi vượt qua Thiên kiếp lần thứ nhất, là phượng mao lân giác(Lông phượng vẩy lân - rất hiếm có), còn về thông qua lần thứ hai, thì ngay đến Tiêu Dao Tử còn chưa nghe nói qua.
Nói rõ hơn một chút, trong mắt đại đa số người tu tiên, đây căn bản chính là một loại pháp môn hoàn toàn không có công dụng. Người tu tiên thà rằng một lòng một dạ mà theo loại phương pháp " Nhân súc vô hại" đó, tu luyện đâu ra đó, mặc dù chậm một chút nhưng không có Thiên kiếp giáng xuống. Chỉ cần tự mình có thể sống lâu trường cửu, thế thì có hy vọng thành tiên.
" Sống lâu…mẹ nó, thế há chẳng phải những người tu tiên hiện nay, người nào cũng giống ô quy cả sao, sống lâu so với ai nữa ?" Tiểu Lôi lắc đầu, thầm chửi một câu : "Thế pháp thuật ta đây đang tu luyện này đây, há chẳng phải luyện càng nhanh, chết càng mau sao ? "
Tiêu Dao Tử nói nào là đây là "Viên Thông Vô Thượng Diệu Quyết" căn bản chính là pháp thuật tự sát à !
Tiểu Lôi mặc dù tức giận rất lâu, nhưng dù sao trời sanh hắn lại có tính lạc quan.
Hắn vốn chỉ là một người bình thường mà thôi, cứ cho là sức khỏe tốt, cũng bất quá sống đến tám mươi tuổi mà thôi. Bây giờ tu luyện pháp thuật, thoát thai hoán cốt, dựa theo những điều Tiêu Dao Tử nói, sống mấy trăm tuổi thì không thành vấn đề.
"Có thể sống hơn mấy trăm tuổi, thế là đã quá lớn lao rồi, còn mấy trăm năm về sau, cái gì mà Thiên kiếp, Địa kiếp, dù thế nào thì cũng chết mà thôi, bị lôi phách đánh chết hay là sinh lão bệnh tử, hay là cũng như nhau ? Sự việc mấy trăm năm sau, nghĩ nhiều như thế làm gì ? "
Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi dứt khoát không để ý tới mấy ý nghĩ phiền phức đó nữa. Đặt lên trước mặt một quyển đạo thư, hắn rì rầm đọc: "Đạo khả đạo, phi thường đạo…con mẹ nó, tiểu gia bất kể là đạo gì hay không đạo, bây giờ bụng rất đói, mấy ngày nay cứ phải ăn những thứ trà thô cơm đạm, trong miệng lạt lẽo, chi bằng ra ngoài đi dạo, xem có thể làm chút gì tươi ngon thưởng thức không.
Nói xong, hắn cầm lấy mấy món đồ, từ từ chạy ra khỏi đạo quán.
Những ngày này ở Tiêu Dao Phái, hắn sớm đã đi dạo hết khắp nơi trên núi, xem như phong cảnh Nga Mi sơn, cũng đã xem rồi, cái gì mà Nga Mi phong cảnh trứ danh, cũng là thuộc lòng ở trong đầu. Lần này lại lén lúc chạy ra ngoài, chạy ra khỏi sơn môn của Tiêu Dao Phái, xuống núi đi dạo.
Trong tay hắn đang cầm một cây phi kiếm nho nhỏ, đó là Tiêu Dao tử tặng hắn, mặc dù uy lực thực ra có hạn, nhưng các chiêu thức công kích đánh chim non, hù dọa các con khỉ trên núi Nga Mi cũng là dư sức.
Hắn vừa chạy một mạch, đi dạo trên núi, lúc thì nhặt những viên đá để chọi chim, lúc thì nhặt những cành cây đuổi theo những con khỉ trên núi. Những động vật hoang dã ở quanh đây một năm trở lại đây toàn bộ đều bị hắn làm cho sợ hãi. Mắt thấy Tiểu Lôi từ xa đi lại đều nháo nhào chạy trốn. Thì ngay cả những con khỉ ngỗ ngược nổi tiếng của Nga Mi sơn, nhìn thấy hắn cũng ôm đầu chạy bán sống bán chết, tuyệt đối không dám dừng lại một khắc nào.
Đi lại trên núi cả ngày, ngược lại chỉ bắt được hai con sơn tước. Tiểu Lôi nhặt mấy cành cây nhóm lên một đống lửa, lấy từ trong cái túi càn khôn mang bên người ra ấm nước và gia vị, đem sơn tước ra vặt sạch lông, ngồi ngoài trời mà nướng lên.
Mắt thấy món ngon đã chín, nước miếng Tiểu Lôi chảy giàn dụa, đột nhiên nghe thấy phía ngoài rừng vang lại tiếng la hét.
Nghe thấy tiếng quát rất to: "To gan, thấy Phật gia, nhà ngươi còn dám bỏ chạy, đứng lại nạp mạng đi !"
Lời vừa dứt thì nghe thấy tiếng gió thét gào, lập tức lại nghe thấy văng vẳng tiếng thét trong trẻo sợ hãi của một cô gái.
Tiểu Lôi "í" một tiếng, than thở: "Xem ra hôm nay muốn yên thân cũng không được, sao mà ta đi đến đâu cũng đều gặp phải cái cảnh anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển thế này…"
Nói đến đây, liền chạy thật nhanh về phía bìa rừng.