• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng thật rực rõ. Nhưng nụ cười trên mặt Tiểu Lôi lúc này xem ra còn rạng rỡ hơn.
Lôi Hống chạy đi nổ máy xe.
Tiểu Lôi tay đút túi quần, đứng bên đường, bên cạnh hắn là Điền Kha Nhi. Tiểu ny tử này ngày hôm nay cho tới giờ chỉ nói không quá ba câu, chỉ đứng cạnh Tiểu Lôi, cắn nhẹ đôi môi, trên mặt điểm sắc hồng.
"Cô sợ ta?" Tiểu Lôi khẽ hỏi.
Điền Kha Nhi lắc đầu.
"Cô rất hận ta?"
Hắn lại nhận được cái lắc đầu.
"Hay… cô rất chán ghét ta?"
Tiểu cô nương trầm mặc suy nghĩ, rồi khẽ lắc đầu.
Tiểu Lôi nở nụ cười pha lẫn nét đắc ý trong ánh mắt, dịch chân đến sát Điền Kha Nhi thêm vài phân.
Thật may lúc này gã cơ bắp kia đã chạy vào chỗ để xe lấy xe, hy vọng gã quay trở lại trễ thêm chút nữa.
"Kha Nhi tiểu thư", Tiểu Lôi chậm rãi cất tiếng, "Sự tình lần trước, ta vì chữa bệnh cho tiểu thư, với tấm lòng lương y như từ mẫu, khi chữa bệnh cho tiểu thư, trong mắt ta tiểu thư chỉ là một bệnh nhân, không hề liên quan đến việc quan hệ nam nữ, càng không hề có một chút sắc ý".
Hắn nói mấy câu đó không chậm không nhanh với ngữ khí thành thực, trên mặt càng biểu lộ thái độ nghiêm túc. Nếu là người không biết gì về hắn, chắc rằng cũng bị cái bộ dạng đạo mạo ấy lừa bịp một cách tất nhiên.
Ánh mắt Tiểu Lôi có bao nhiêu phần chân thành, vẻ mặt hắn khéo biểu hiện bằng ấy phần nghiêm túc. Điền Kha Nhi có chút mơ hồ, liền nhẹ gật đầu, kêu một tiếng "ôi", trên vẻ mặt nhợt nhạt hơi có nét cười, thấp giọng nói: "Ta biết rồi".
Tiểu Lôi cười hì hì, châm chọc: "Hôm đó sau khi tiểu thư tỉnh lại, ngay lập tức làm nở hoa lên mông ta, báo hại ta hai ngày đều phải nằm sấp, ngồi cũng không dám ngồi a."
Điền Kha Nhi khúc khích cười, mặt đỏ bừng dậm chân mắng: "Anh, anh nói cái gì… nở hoa hả?"
Tiểu Lôi nghiêm mặt nói: "Chính là nở hoa trên mông, nếu cô không tìn, bây giờ trên mông ta hãy còn vết thương, cô có muốn nhìn xem không?"
Điền Kha Nhi càng ngượng ngùng, cắn răng nói: "Ta, ta không muốn xem"
Sau đó thở dài, tựa hồ tập trung dũng khí, thấp giọng nói một câu: "A, ta còn phải nói cám ơn anh một câu chứ. Cha ta nói, nếu anh không cứu e rằng bây giờ ta đã chết rồi."
Tiểu Lôi cười hì hì song không nói gì.
Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: vết thương trên mông ta, cô tốt nhất không nên xem qua, vì nếu có muốn cũng chẳng có mà xem. Tiêu Diêu Tử nói tiểu gia ta đã là cái gì thoát thai hoán cốt, trên người một vết thương tích nhỏ cũng không thể có. Hắc hắc… Bây giờ không cần cô cảm ơn, tương lai sợ không có cơ hội sao?
Trong lòng hắn chuyển đổi ý niệm, trên mặt không nén được vẻ cổ quái, nhìn Điền Kha Nhi không khỏi nhớ tới những giây phút màu nhiệm khi chữa thương cho nàng.
Điền Kha Nhi cảm thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt nóng bừng, tim đập loạn xạ.
Lúc này, một chiếc BMW Z8 màu xanh bất thình lình từ góc phố trờ tới, dừng lại trước mặt hai người, cửa vừa mở có một người nhảy ngay ra, kinh hỉ kêu lên: "Điền Kha Nhi, Kha Nhi tiểu thư, quả nhiên cô ở đây, thật là quá tốt, quá tốt ha ha ha…"
Gã này niên kỷ vào tầm hơn hai mươi, thân hình gầy gò, mái tóc chải chuốt cẩn thận, có lẽ dùng hết nửa lọ keo bọt, trên người đầy mùi nước hoa Cologne, khoác một cái áo sơ mi Patrick Dempsey, điệu bộ có thể tạm coi là đoan chính, nhưng sắc mặt lợt lạt như người có bệnh, hốc mắt vàng võ tựa hồ như dấu vết của tửu sắc quá độ.
A, nói một cách khái quát nhất thì đây chính là hình ảnh chung của công tử con nhà thế gia.
Gã này vừa xuống xe đã bước vội về phía Điền Kha Nhi, tựa hồ như dang hai tay ra làm động tác muốn ôm cô nương kia vào lòng. Điền Kha Nhi cười, chuyển thân tránh về phía sau lưng Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cười hì hì, đứng che trước mặt Điền Kha Nhi hỏi: "Tiên sinh, ngài ở đâu ra vậy?"
Gã công tử bị Tiểu Lôi chắn đường, sắc mặt hiện lên vẻ không hài lòng, khô khan lên tiếng: "Kha Nhi, đây có phải là người bảo tiêu của người? Làm thế nào mà lại ăn mặc thế này?"
Điền Kha Nhi ở phía sau Tiểu Lôi, thái độ có chút lạnh lùng, thấp giọng nói: "Không, đây là bằng hữu của ta"
"Bằng hữu?"
gã công tử lập tức kêu lên: "Trời ạ, Kha Nhi cô lại kết giao với loại bằng hữu này?"
Hắn đột nhiên trừng mắt nhìn Tiểu Lôi nạt: "Tiểu tử nhà ngươi làm nghề gì? Hừm, nhìn dáng vẻ nhà ngươi không có vẻ gì là người tốt, ngươi đứng sát Kha Nhi có dụng ý gì đây?"
Hắn liếc nhìn Kha Nhi, thay đổi khẩu khí giận dữ sang nhu hoà: "Kha Nhi, bên ngoài loại người hám tài hám sắc xấu xa này rất nhiều, muội không nên giao lưu với chúng làm gì."
Điền Kha Nhi cắn môi, giọng nói không lớn nhưng rất kiên quyết: "Không, hắn không phải là người xấu, mà chính là ngươi!"
Tiểu Lôi lúc này thấy trong lòng hết sức khó chịu.
Không sai, hắn chính là một tiểu giang hồ phiến tử. Nhưng cho dù là lừa đảo, cũng có sự tôn nghiêm của nó! Nhằm ngay mặt Tiểu Lôi mà chửi hắn là kẻ lừa gạt, không phải là mắng kẻ trọc đầu trước mặt hoà thượng sao?
Hắn trong lòng cười lạnh, trên mặt thể hiện một nụ cười dương dương tự đắc nói: "Không sai, không sai, vị tiên sinh này nói rất đúng. Bây giờ kẻ lừa đảo thật là quá nhiều, còn có loại lừa đảo cao cấp, lại còn thích ăn mặc loè loẹt nữa, loại lừa đảo này thật là biết cách trang trí bề ngoài a."
Điền Kha Nhi liền che miệng cười hi hi. Gã trẻ tuổi lập tức sa sầm mặt như muốn phát hoả.
Đột nhiên, tại bãi đổ xe bên đường vọng lại tiếng động cơ công suất nổ oanh oanh như sấm, một chiếc Hummer địa hình màu đen xông tới.
Chiếc xe Hummer màu đen chính hãng kiểu Mỹ hình như cố tình muốn xô vào chiếc BMW, gã lái xe nạt một tiếng, chỉ nghe "rầm", cả chiếc BMW đã bị xô lùi lại phía sau vài mét, toàn bộ đèn trước đều bị vỡ, cản trước méo mó.
Gã kia hét to, tức giận muốn phát hoả, vừa lúc chiếc Hummer đỗ lại, cửa xe mở ra, Lôi Hống liền hùng hổ nhảy xuống.
Hắn trợn mắt hung hăng nhìn nam nhân kia, giọng đầy nộ khí nói: "Mã công tử a, ngày hôm nay tại sao ngươi lại tới đây? Lần trước bị đánh nằm nhà chưa đủ hay sao mà lần này lại muốn nằm thêm 2 tuần nữa?"
Hắn đi tới với sắc mặt dữ tợn, tay nắm thành quyền đầu phát ra tiếng răng rắc.
Gã Mã công tử nhìn thấy Lôi Hống vội thu lại nét mặt phẫn nộ như chưa có gì xảy ra, trên mặt phảng phất sự sợ hãi như gặp phải quỷ, kêu lên một tiếng, cuống quýt lùi về phía sau nói: "Ngươi, ngươi đừng lại gần! Lôi hống! Ngươi còn lại gần ta, ta sẽ…"
Lôi Hống khinh bỉ nói: "Cút đi, lần trước ta đã nói rồi, nếu còn nhìn thấy nhà ngươi có ý bắt nạt Kha Nhi muội muội, ta sẽ bẻ gãy hai chân ngươi!"
Nói xong, kéo Kha Nhi lên xe. Tiểu Lôi thở dài cười khổ, thảo nào tỷ tỷ của Lôi Hống muốn tìm mình giúp đở, đổi lại nếu có người nào khác đến lôi kéo Điền Kha Nhi, chưa đợi đến khi có thể tiếp cận được chỉ sợ đã bị gã cơ bắp này đánh đuổi mất rồi.
Bẻ gãy hai chân ư? Tiểu gia ta cũng có chủ ý với Điền Kha Nhi, lẽ nào Lôi Hống cũng có thể bẻ gãy chân ta?
"Tiểu Lôi, lên xe mau" Lôi Hống đưa Kha Nhi vào xe, giục Tiểu Lôi.
"Đợi ta một lát. Tiểu Lôi trong tâm vừa động, chân bước về phía tên Mã công tử.
"
Ngươi, ngưoi muốn làm gì?" Mã công tử sợ hãi lui về phía sau.
Tiểu Lôi đứng trước mặt hắn, vỗ vai hỏi: "
Mã công tử, làm sao ngươi biết Kha Nhi tiểu thư ở đây?"
"
Hừ, bổn thiếu gia tự nhiên có biện pháp a!"
Tiểu Lôi sắc mặt cảng biểu lộ hoà khí "
Yên tâm, ta không phải là Lôi Hống, ta cũng sẽ không đánh ngươi"
"
Hừm!"
Tiểu Lôi cười hì hì "
Tuy nhiên ta phải nói cho ngươi biết lời này, Lôi Hống nói nếu ngươi có ý định hành hạ Kha Nhi, sẽ đánh gãy hai chân ngươi ư? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi có ý đó, ta sẽ không bẻ gãy chân ngươi…"
Mục quang của hắn từ từ chuyển động rồi dừng lại tại hạ thân của đối phương, thản nhiên nói: "
Ta sẽ vặt hết lông trên cả người nhà ngươi… nhớ ta nói là toàn thân đấy!"
Nói xong hắn tựa hồ như vô ý vỗ vào nóc xe đối phương, sau đó trở về ô tô.
Gã Mã công tử mặt tái mét, gò má run bần bật, nhịn không được quát: "
Tên tiểu tử hỗn xược này ở đâu ra vậy? Dám đe doạ ta ư?"
"
Thật tức quá đi!", tuy ta không đánh lại cái gã Lôi Hống quái vật kia, nhưng một tên tiểu tạp ngư nhà ngươi cũng dám vô lễ với bổn công tử ư?"
Mã công tử nhìn lại chiếc xe BMW mới toanh của mình, trong lòng vừa thẹn vừa giận, thấy xe của Lôi Hống đi rồi mới hầm hầm vào xe.
Xe ba người Tiểu Lôi vừa đến đầu đường, Tiểu Lôi đột nhiên nói: "Dừng xe, Lôi Hống, dừng xe!"
Lôi Hống ngay lập tức đạp phanh, hào hứng đáp lại: "Là sao vậy? Chả lẽ ngươi không thấy đã, muốn quay lại đập hắn một trận a? Tốt thôi, tốt thôi!"
"
Đánh cái đại đầu quỷ nhà ngươi ấy!"
Tiểu Lôi trề môi: "Đánh cái gì mà đánh, muốn trừng trị hắn không nhất thiết phải dùng nắm đấm, các ngươi cứ chờ ở đây khắc biết."
Thấy đằng sau chiếc BMW của Mã công tử đã bắt đầu nổ máy, nhưng tiếng động cơ nghe rất to, tựa hồ có trục trặc khi khởi động, bốn bánh xe dường như phải chịu áp lực rất lớn, thảo nào lăn bánh rất chậm chạp.
Mã công tử trong xe cảm thấy thực sự căm tức vì hôm nay việc gì cũng không thuận, bây giờ xe lại phát sinh sự cố, nộ khí bốc lên tận đỉnh đầu, liều lĩnh đạp lút chân ga.
Công suất động cơ chiếc BMW của Đức quả nhiên bất bình thường, chiếc xe vừa run rẩy vừa phát ra tiếng nổ rất to.
Ngay lập tức, trước mắt 3 người Tiểu Lôi trên đường nhìn thấy chiếc BMW đi như trong tình trạng say rượu, leo lên vệ đường đâm vào một trụ cứu hoả, nghe "rầm" một tiếng, trụ cứu hoả bị đánh bật đi, chiếc xe cũng vô lực dừng lại, toàn bộ đầu xe đã hoàn toàn biến dạng, nước từ trong trụ cứu hoả phun tung toé lên trời.
Tiểu Lôi mỉm cười thoả mãn, vẫy tay nói "Tên cơ bắp kia, xem náo nhiệt đủ rồi, chúng ta đi thôi"
Lôi Hống cười vừa sợ vừa mừng, ngoác cái miệng rộng của hắn ra hỏi: "Thế này là thế nào?"
Tiểu Lôi cười hì hì, nhìn Điền Kha Nhi chậm rãi nói: "Có trời biết, có thể là vấn đề nhân phẩm trong truyền thuyết chăng…"
Hừm, tiểu gia ta đặt một cái "Thái Sơn phù" của đạo gia trên nóc xe, chiếc xe này phải chịu tải trọng nặng lên tới bảy, tám lần, chưa biến xe của hắn thành con rùa đen, tính ra hắn vẫn còn vận khí!"
Nhưng, tại sao hắn lại biết Điền Kha Nhi ở chỗ này…
Nguyên lai hôm nay hắn gặp Điền Kha Nhi, nha đầu này ở cùng tỷ tỷ của Lôi Hống, chẳng lẽ do tỷ tỷ của Lôi Hống sắp đặt?
Hừ, nữ nhân này xem ra che dấu nhiều âm mưu bên trong đây….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK