Không để đối phương phải chờ đợi, Dị Lương Tân lập tức bắt máy “Alo, cậu gọi tôi có việc gì?”
“Không hay rồi, theo tôi nghe ngóng được thì cảnh sát đã phát hiện ra phòng nghiên cứu trong rừng rồi. Ngày mai sẽ tiến hành tìm kiếm.” Người trợ lý thông báo.
“Cái gì? Làm sao họ biết được. Làm gì có manh mối nào?” Dị Lương Tân kinh ngạc.
“Có lẽ là do Dương Vĩnh.”
“Lão trợ lý của ba, sao hắn ta lại dễ dàng làm lộ thông tin như thế. Chắc lão ấy lẩm cẩm rồi.” Dị Lương Tân khó chịu “Tôi sẽ liên lạc với cậu sau.”
Ông cúp máy, đăm chiêu suy nghĩ. Nếu như cảnh sát đã khoanh vùng được phòng nghiên cứu của ông, thì việc tìm ra nó chỉ là vấn đề thời gian.
Do quá tự tin là nơi đó không bị phát hiện được nên Dị Lương Tân chưa bao giờ nghĩ đến việc xóa dấu vết của bản thân tại đó. Ông vội vàng liên hệ với tổ chức, mất một lúc lâu để qua các máy trung gian, Dị Lương Tân mới nói chuyện được với một người quản lý “Tôi là Dị Lương Tân, không hay rồi, phòng nghiên cứu của tôi đã bị phát hiện.”
Qua giọng nói có thể thấy người quản lý đang phát hoảng lên “Sao lại thế được?”
“Tại sao lại thế không quan trọng, bây giờ hãy cử người tới xóa sạch chứng cứ. Với lại nói nhỏ thôi, tôi đang ở bệnh viện, có thể có người vô tình nghe được mất.” Dị Lương Tân nói.
“Cử người tới thì được thôi, nhưng do ông với ba ông cứ thích giữ bí mật cái phòng nghiên cứu đó nên bây giờ chúng tôi biết đi đâu mà tìm nó đây.” Người quản lý nói.
Dị Lương Tân ngớ người, Dị Ninh không rõ lí do gì mà sau khi tách ra làm việc riêng thì không cho tổ chức biết nơi mình làm việc, Dị Lương Tân vẫn theo đó mà làm, không ngờ bây giờ lại tai hại thế này.
Ông cố tìm cách mô tả đường đi, nhưng người quản lý giải thích rằng họ không quen thuộc khu rừng đó, trời lại tối, để tìm ta phòng nghiên cứu qua những chỉ dẫn không rõ ràng đó sẽ rất mất thời gian và cảnh sát sẽ sớm tới khu rừng nên việc này không khả thi.
Dị Lương Tân nghĩ có nên để sai trợ lý tới đó không, nhưng nghĩ lại thì một mình cậu ta khó mà xóa sạch hết dấu vết được.
“Thế ông nói tôi phải làm sao đây?” Dị Lương Tân nóng ruột hỏi.
“Ông đừng lo, dù cho ông có bị truy nã, chúng tôi vẫn đủ sức che chở ông, giáo sư ạ.” Người quản lí trả lời “Ngày mai, đúng năm giờ sáng hãy ra ngoài theo lối thoát hiểm, sẽ có người tới đưa ông đi.”
“Ý ông là tôi sẽ phải chịu kiếp sống chui sống nhủi à?” Dị Lương Tân cáu lên, lỡ miệng nói to, ông vội im miệng lại, quan sát xung quanh xem có ai nghe thấy không. May mắn là không ai phát hiện ra.
“Phải, bị phát hiện là trách nhiệm của ông mà, oán trách gì ai chứ.” Người quản lý trầm giọng xuống “Tôi nói cho ông biết, nếu không phải nhờ tài năng thừa hưởng từ Dị Ninh, thì chúng tôi đã bỏ mặc cho ông ngồi tù rồi. Nên nhớ việc này không chỉ liên quan đến ông mà nó còn làm lộ ra cả chúng tôi. Ông nên biết thân biết phận đi.”
Dị Lương Tân cảm thấy đúng là mình đang nằm ở kèo dưới, phải nhún nhường trước người ta, ông lên tiếng “Xin lỗi.”
“Tốt, tôi thích thái độ hợp tác đó. Dị Lương Tân, ông nhớ nhé, chỉ cần ông trễ một phút thôi thì tự đi lo lấy thân mình.” Người quản lý vẫn giữ giọng không thiện cảm “Trong phòng nghiên cứu đó có những thông tin gì về tổ chức, ông hãy mau liệt kê đầy đủ để tôi cho người đi xóa manh mối.”
Sau khi đã được cung cấp đầy đủ câu trả lời, người quản lý cúp máy. Lúc đó trời đã khuya, nhưng Dị Lương Tân hồi hộp không ngủ được.
Trằn trọc mãi cũng gần tới năm giờ sáng. Ông bước ra khỏi giường bệnh, nhanh chóng chạy tới lối thoát hiểm. Những vết thương sau vụ tấn công của thây ma chưa lành hẳn, giờ vận động mạnh khiến ông khá đau, cộng với việc cơ thể vốn không quen di chuyển nhanh, xuống tới mặt đất Dị Lương Tân cảm thấy không còn chút sức lực.
Đúng năm giờ, một chiếc xe tới trước mặt ông, người bên trong trùm kín mặt, tay đeo găng, hắn lên tiếng “Nếu là Dị Lương Tân thì lên xe.”
Ông liền lên xe, người kia lập tức đạp ra chạy đi. Di chuyển đến ven thị trấn, hắn bỏ xe lại. Di chuyển tới một chiếc xe khác gần đó, Dị Lương Tân đi theo.
Cả hai lên xe mới, hắn cởi đồ che mặt ra. Dị Lương Tân quan sát thấy người này cỡ tuổi Dị Quân, hình như ông đã thấy cậu ta trong các cuộc họp về khoa học y sinh.
“Cậu là người mà tổ chức cử đến?” Dị Lương Tân hỏi.
“Không thì ai rảnh đi cứu ông làm gì?” Người kia nói.
“Tôi nhớ rồi, cậu là Kế Hàn Phong.” Dị Lương Tân nói, ông còn nhớ đây là một tay rất điên khùng, ngạo mạn, không ngờ lại ở cùng tổ chức với ông. Cậu ta không phải là nhà khoa học như ông, mà là vệ sĩ của giáo sư Lưu.
“Ra ông có nhớ tôi đấy à? Vừa hay giáo sư Lưu qua đời rồi, nên tổ chức phân cho ông làm giáo sư của tôi.” Kế Hàn Phong lái xe đi “Ông sẽ tiếp quản viện nghiên cứu của ông ấy.”