“Con đã tìm hiểu được gì rồi?” Trang Tiên Linh hỏi, cô chưa bao giờ xem thử trên mạng người ta đưa thông tin gì, vì bản thân cô đã biết quá rõ rồi.
Con trai cô bắt đầu đọc như đọc báo cáo “Có một tổ chức bí mật được lập ra để nghiên cứu hồi sinh người chết, không rõ từ lúc nào. Cho đến bây giờ vẫn chưa bị triệt phá. Về thị trấn của chúng ta, câu chuyện bắt đầu từ lúc giáo sư Dị Ninh tham gia, sau đó tới giáo sư Dị Lương Tân. Được biết là nghiên cứu này vẫn chưa thành công.”
“Vậy chắc con cũng nắm được nhiều rồi nhỉ? Thế thì chắc mẹ chỉ cần cho con biết phần sau của câu chuyện thôi.” Trang Tiên Linh mở một tấm hình lên.
“Đó là ai thế ạ?” Thằng bé hỏi.
“Đây là Trần Lệ Mẫn, một người bạn rất tốt của mẹ và ba. Tuy nhiên, cô ấy đã qua đời vào mười năm trước.” Trang Tiên Linh trả lời.
“Vì vụ án Hồi sinh người chết này?”
“Đúng vậy, giáo sư Dị Lương Tân và trợ lý mới của ông là Kế Hàn Phong đã bắt cóc Dị Quân và Trần Lệ Mẫn tới phòng nghiên cứu. Trong lúc xô xát thì vô tình thả bọn thây ma ra khỏi phòng giam. Trừ Kế Hàn Phong lúc đó đi ra ngoài ra thì Dị Quân bị thương nặng, còn hai người còn lại thiệt mạng.” Trang Tiên Linh kể.
“Trên báo không ghi rõ việc này.”
“Cảnh sát không muốn dân chúng đồn đại ra nhiều tin thất thiệt liên quan đến đám thây mà này nên giữ thông tin rất kĩ, danh tính nạn nhân cũng vì thế mà không ai biết.” Trang Tiên Linh nói.
“Vậy vụ việc kết thúc ở đó ạ?”
“Không, sau đó vẫn còn chuyện xảy ra. Chủ yếu là liên quan đến người trợ lý cũ của Dị Lương Tân.” Trang Tiên Linh nói.
Mười năm về trước…
Kế Hàn Phong nhận được liên lạc của trợ lý cũ của Dị Lương Tân, hắn ta khó chịu bắt máy “Chưa đầy một năm làm tổ chức mất hai phòng nghiên cứu, giáo sư nhà cậu quả là vô tiền khoáng hậu đấy.”
Bỏ qua sự mỉa mai của Kế Hàn Phong, người trợ lý nói “Anh đang an toàn chứ?”
“Chắc hẳn không nghe máy của cậu ở đồn cảnh sát rồi.” Kế Hàn Phong đáp.
“Vậy tôi có việc muốn nhờ cậu.”
“Cái gì đây? Thấy tôi an toàn quá nên tìm việc nguy hiểm cho tôi làm đấy à?”
“Việc này coi như tôi xin anh đấy.”
“Khỏi xin xỏ, vào vấn đề đi.” Kế Hàn Phong biết tay trợ lý này đang rất quan trọng, vì hắn có thể biết một số điều về nghiên cứu của Dị Lương Tân.
“Tôi cần lấy lại một thi thể, anh hãy tới và đưa tới phòng nghiên cứu gần nhất gấp. Yên tâm, việc lấy cắp sẽ là do tôi đảm nhiệm, anh chỉ việc vận chuyển thôi.”
“Thế thì tốt, nhưng mà đừng có “chỉ” với tôi, vận chuyển cũng nguy hiểm lắm chứ đùa à.” Kế Hàn Phong chấp nhận đề nghị. Cả hai cùng thống nhất địa điểm gặp mặt.
Buổi tối đó, Kế Hàn Phong lái xe tới chỗ hẹn, tự hỏi tên trợ lý đó đang muốn lấy cắp xác của ai.
Lương Mai Hoa, vợ của Dị Ninh chăng? Hay là chính là Dị Ninh? Hai người họ chẳng có liên hệ trực tiếp nào với hắn.
Hay là hắn muốn hồi sinh Liễu Hạ Vy theo tâm nguyện của Dị Lương Tân? Hoặc là hắn muốn hồi sinh thầy của hắn là Dị Lương Tân?
Cũng có thể là một nhân vật khác, một người quen mới qua đời chẳng hạn.
Dù sao thì cũng sắp được biết rồi, Kế Hàn Phong dừng xe ở chỗ hẹn, cẩn thận quan sát xung quanh. Hắn lấy ra một ống nhòm nhìn đêm, quan sát chiếc xe đang tiến lại gần.
“Không bị bám đuôi, tốt.” Kế Hàn Phong hài lòng.
Chiếc xe kia dừng lại trước mặt Kế Hàn Phong, người trợ lý bước ra mở cốp xe. Bên trong chứa một chiếc túi đựng xác.
“Nhanh lên, nếu để xác thối rữa thì sẽ phiền phức đấy.” Người trợ lý ra hiệu bảo Kế Hàn Phong giúp vận chuyển cái xác sang xe của hắn.
“Gấp gáp cái gì, chênh lệch vài phút thì khác lắm chắc.” Kế Hàn Phong nói rồi tự đem cái xác đi.
Sau khi cất cái xác vào cốp xe, Kế Hàn Phong hỏi “Cậu ở trong thị trấn, có biết được tại sao bọn cảnh sát phát hiện ra phòng nghiên cứu này không?”
“Không biết. Mà dù sao cũng đã thoát được rồi, còn hỏi chuyện này làm gì?”
“Ơ kìa, hỏi để rút kinh nghiệm chứ.” Kế Hàn Phong nói.
“Nếu biết tôi sẽ nói cho anh, bây giờ đi mau đi.” Người trợ lý sốt ruột.
“Cứ nóng vội thế?”
“Mỗi phút mỗi giây đều quan trọng, người ngoại đạo như cậu làm sao hiểu được.” Người trợ lý nói.
“Thôi được, tùy ý cậu. Mà đây là lần đầu tôi gặp cậu ấy nhỉ?” Kế Hàn Phong bước vào trong xe “Tôi có biết cậu là trợ lý kiêm học trò của giáo sư Dị nhưng không biết mặt và tên.”
“Giờ thì biết mặt rồi đấy.” Người trợ lý xua tay bảo Kế Hàn Phong mau đi.
“Rồi, rồi. Nốt câu này thôi, cho tôi biết cái tên đã.” Kế Hàn Phong hỏi.
“Tôi tên là Viên Thượng, giờ cậu đi được chưa hả?” Người trợ lý mất kiên nhẫn.