Tần Lỗi ra sức truy tìm Kế Hàn Phong và Viên Thượng nhưng không có dấu vế. Ông ta rất tức giận và cho rằng đây là một nỗi nhục lớn trong sự nghiệp của mình.
Sau những biến cố xảy ra, Dị Quân không muốn tiếp tục con đường nghiên cứu nữa vì không muốn bị cám dỗ bởi ý tưởng hồi sinh người chết kia. Do đó, sau khi từ chức ở công tu nước ngoài, anh cũng không kiếm công việc tương tự trong nước mà thay thế vị trí giáo viên sinh học của Viên Thượng ở trường cấp ba.
Việc một người thành đạt như Dị Quân chọn làm một thầy giáo bình thường ở thị trấn tất nhiên khiến nhiều người tò mò. Các viện nghiên cứu nhiều lần tìm đến anh mong hợp tác nhưng đều bị từ chối.
Ban đầu Tần Lỗi cho bảo mật mọi thông tin về vụ việc nhưng không thể che giấu mãi được trước sự tò mò của người đời. Những thông tin về thây ma, dự án hồi sinh, sự liên quan đến gia đình họ Dị dần dần bị đào ra, thậm chí biến tướng. Trước tình huống đó, Tần Lỗi đành công bố sự thật cho công chúng. Từ đó, Dị Quân trở thành một nhân vật nổi tiếng trong thị trấn. Có người phẫn nộ vì ông nội và ba anh tham gia vào phi vụ trộm xác của người nhà họ, nhưng cũng có số đông bênh vực rằng Dị Quân đã góp công lớn vào việc dẹp bỏ hai viện nghiên cứu của tổ chức.
Hai năm sau, khi cuộc sống của anh dần trở lại ổn định. Dị Quân quyết định sẽ xây dựng lại cuộc sống mới với Trang Tiên Linh. Sau đó không lâu họ kết hôn và có một đứa con đặt tên là Dị Quang Bảo.
“Vậy ra quá khứ của ba mẹ gay cấn đến thế.” Dị Quang Bảo trầm trồ “Giờ con hiểu tại sao ba không muốn con theo ngành y sinh rồi.”
“Phải, là có lí do cả. Nhưng nếu con thật sự thích thì mẹ vẫn sẽ ủng hộ, con là một người lương thiện, sẽ không bị kẻ xấu dụ dỗ đâu.” Trang Tiên Linh nói. Cô cảm thấy tài năng về y sinh học đúng là có di truyền rất mạnh mẽ đối với nhà họ Dị.
“Vậy ba thì sao? Sao ba lại sợ bị dụ dỗ cơ chứ” Dị Quang Bảo hỏi.
“Ba con cũng là người tốt, chỉ là có nhiều điều xảy ra quá nên mới trở nên lo sợ thôi.” Trang Tiên Linh giải thích.
“Con hiểu rồi.” Dị Quang Bảo đáp, thằng bé nằm lên giường nghỉ ngơi.
Phía bên ngoài ngôi nhà, có hai người lạ mặt đang theo dõi. Hiện tại họ được biết đến với cái tên Vương Thiện và Trương Phong, nhưng trong quá khứ thì họ là Viên Thượng và Kế Hàn Phong.
“Cái kế hoạch kiểu này khả năng thành công cao không đấy.” Kế Hàn Phong hỏi lại.
“Cũng là cách đáng để thử mà.” Viên Thượng nói.
Trong mười năm qua, dù đã cố gắng phát triển tiếp các nghiên cứu của Dị Ninh và Dị Lương Tân nhưng các nhà khoa học của tổ chức vẫn không có bước đột phá mới. Dự án xem chừng sắp thành công lại đóng băng tại chỗ.
Thế là, Kế Hàn Phong đã nêu ra một ý kiến, đó là công việc này vốn dành riêng cho nhà họ Dị. Nhiều người cũng đồng ý với điều đó, do vậy, Dị Quân lại nằm trong tầm ngắm của tổ chức.
“Hắn ta hiện đang làm thầy giáo ở thị trấn đó, muốn bắt hắn cũng dễ thôi, nhưng mà có lẽ hắn sẽ không hợp tác đâu. Tệ hơn nữa có khi hắn lại chơi trò phản bội lần thứ tư.” Kế Hàn Phong không đồng tình với việc bắt Dị Quân tham gia nghiên cứu mặc dù chính hắn bảo cần người họ Dị tham gia nghiên cứu.
“Thế nên làm gì?” Một người khác lên tiếng.
“Tôi nảy ra một ý tưởng này, Dị Quân có một đứa con trai tên Dị Quang Bảo, năng khiếu của nó vẫn được di truyền. Nếu chịu khó bỏ thêm thời gian, đào tạo nó thì có lẽ sẽ gặt được thành quả. Thằng bé này mới bảy tuổi, thao túng nó không phải việc gì khó khăn, cũng ít rủi ro hơn so với việc bắt Dị Quân.” Viên Thượng nếu ý kiến.
“Thêm thời gian ở đây cũng phải là mười, hai mươi năm nữa là ít. Lúc đó còn mấy ai sống nữa đâu.” Một giáo sư già phản đối “Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên liều thì hơn.”
“Thời gian không phải vấn đề.” Trợ lý thân cận của ông chủ lên tiếng “Chỉ cần dự án thành công, thì ước vọng bao đời của chúng ta sẽ được thực hiện, thế là đủ.”
Vậy là Kế Hàn Phong và Viên Thượng được cử đi tìm cách bắt cóc Dị Quang Bảo về và biến thằng nhóc thành người của họ.
“Theo quan sát thì thằng nhóc trưởng thành hơn tuổi đấy, cậu nghĩ là thao túng được nó không đấy.” Kế Hàn Phong tỏ vẻ không tin tưởng.
“Đừng có bàn lùi, đây là một giải pháp tốt nhất bây giờ.” Viên Thượng nói.
“Giải pháp tốt nhất à? Nghe vẫn cứ thế nào ấy. Đặt hy vọng vào một thằng nhóc bảy tuổi ư?” Kế Hàn Phong nói.
“Chứ ngươi có ý kiến gì hay hơn à?” Viên Thượng hỏi vặn lại.
“Thì không.”
“Thế thì im lặng và tiếp tục công việc đi.”