“Để xem, liệu đây có phải ý tưởng để Thanh Cốc nghĩ tới việc hồi sinh người chết không nhỉ?”
Sau khi đọc xong các tình tiết, cô nắm được một số thông tin chính. Tư Không Liên thấy được bức ảnh của Dị Ninh và Dị Lương Tân, thoáng có cảm giác hơi giống Trần Thanh Cốc.
“Chắc chỉ là vô tình hơi giống thôi, chứ không phải ai học y sinh xong cũng có mặt giống thế này.” Tư Không Liên tự nhủ.
Sau đó cô lại tiếp tục tìm kiếm thông tin về Dị Ninh và Dị Lương Tân.
Về Dị Ninh, cô phải trầm trồ trước những cốnh hiến của ông ta, thật khó tin là một mình ông có thể vừa nghiên cứu hồi sinh người chết, vừa cống hiến bao nhiêu thứ như vậy cho nền y học.
Dị Lương Tân cũng là một nhà khoa học thiên tài, nhưng có lẽ ông ta dành phần lớn thời gian vào nghiên cứu kia nên không có cống hiến nào đáng kể.
Tư Không Liên còn biết được Dị Lương Tân có một người con là Dị Quân, nhưng không liên quan đến tổ chức này. Tuy nhiên, tính cô vốn muốn biết cặn kẽ nên Tư Không Liên cũng tìm cả những thông tin về Dị Quân.
Người này thì mới tu nghiệp ở nước ngoài về vào khoảng thời gian đó, sau sự kiện kia thì chuyển sang làm thầy dạy học bình thường nên không có đóng góp gì cho y học nước nhà.
“Bỏ nghề sau sự kiện đó ư? Nếu bảo do ba và ông nội phạm tội khi làm nghề đó nên không tiếp tục nối nghiệp nữa thì có hợp lý không nhỉ?” Tư Không Liên cảm thấy lý do đó chưa đủ thuyết phục, nhưng cũng không có cách nào tìm hiểu lí do sâu xa hơn.
Cô tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin về Dị Quân và biết được 15 năm trước, con trai của Dị Quân là Dị Quang Bảo đã mất tích trong một vụ tai nạn. Có nhiều suy đoán về sự việc đó, có người cho rằng tổ chức đã bắt cóc con trai Dị Quân để tiếp tục nghiên cứu, có người lại cho rằng cậu bị gia đình của một người bị trộm xác để trả thù, ý kiến khác là cậu đã thoát khỏi chiếc xe bus và bỏ đi mất.
Tư Không Liên không nghĩ là một đứa trẻ bảy tuổi vừa bị tai nạn lại bỏ đi xa đến nỗi cảnh sát không tìm thấy được. Giả thuyết bị bắt cóc là hợp lý nhất, nhưng nếu nói là do gia đình người bị trộm mộ lại khá khiên cưỡng. Thứ nhất là thời gian trôi qua quá lâu, mười năm, hai là việc bắt cóc Dị Quang Bảo vì tội lỗi của ông nội và ông cố cậu ta quá sức khó hiểu.
“Chắc chắn là do tổ chức kia rồi.” Tư Không Liên kết luận “Để xem, 7 cộng 15 bằng 22, vậy cậu Dị Quang Bảo này bằng tuổi mình và cũng bằng tuổi Trần Thanh Cốc. Mà khoan đã.”
Vừa nãy cô mới thấy Trần Thanh Cốc trong giống người nhà họ Dị, bây giờ lại thêm chi tiết Trần Thanh Cốc bằng tuổi với Dị Quang Bảo, điều này khiến cô không khỏi có một suy đoán.
Lúc sáng cô cũng đã cho người đi điều tra lí lịch của Trần Thanh Cốc, ban đầu chỉ vì tò mò người chống lưng cho cậu ta là ai, bây giờ thì có mục đích khác.
Theo hồ sơ thì Trần Thanh Cốc sống ở nước ngoài từ năm bảy tuổi, ba mẹ qua đời từ lâu, người bảo hộ là Vương Thiện, một người bình thường.
“Một người bình thường, vậy ai là người chống lưng cho Trần Thanh Cốc được? Nếu suy đoán của mình là đúng, thì tổ chức đã chuẩn bị cho cậu ấy vị trí này làm nghề nghiệp giả. Với chức vụ này thì có thể linh động thời gian, đồng thời thể hiện lộ liễu việc có ô dù như vậy thì dù Trần Thanh Cốc có chú tâm vào nghiên cứu mà bỏ bê công việc cũng chẳng ai dám ý kiến.” Tư Không Liên lập luận.
Những điều đó chỉ mới là suy đoán, không có gì xác thực. Việc này thật ra cũng không khó giải quyết, chỉ cần xét nghiệm ADN là biết Trần Thanh Cốc có phải Dị Quang Bảo hay không thôi.
Để làm điều đó, cô chỉ việc lấy mẫu tóc của Trần Thanh Cốc và Dị Quân để xem họ có phải cha con hay không.
Gần trước, xa sau, cô quyết định đi tìm Trần Thanh Cốc trước. Phòng của cậu ấy ở khác tòa với phòng nhân sự, Tư Không Liên đi một quãng đường khá dài để tới đó.
“Quản lý Trần đâu rồi? Tôi có việc cần gặp.” Tư Không Liên hỏi người trong phòng.
“Hôm nay quản lý xin nghỉ rồi ạ.” Một nhân viên lên tiếng “Có cần chuyển lời gì đến quản lý không ạ?”
“Không cần đâu, để sau cũng được.” Tư Không Liên nói rồi bỏ đi. Cô nghe sau lưng có tiếng bàn tán, đại loại hình như họ nghĩ quản lý Trần bị phòng nhân sự điều tra vì mua chức.
Tư Không Liên cảm thấy trí tưởng tượng của mọi người quả là vô bờ bến.
Không gặp được Trần Thanh Cốc hôm nay, cô quyết định sẽ đi tới thị trấn kia trước tìm Dị Quân.
Cô thông báo với trưởng phòng rằng mình sẽ tạm nghỉ một, hai ngày. Ông ấy biết cô là em gái của chủ tịch nên không dám ý kiến gì, lập tức đồng ý.
Với những việc thế này, vốn dĩ cô có thể cho người đi điều tra hộ, nhưng cô cảm thấy đây chỉ là suy đoán mơ hồ của bản thân, không nên làm tốn nguồn nhân lực của anh hai.
Thị trấn đó ở cách đây khá xa, nên cô tới đó bằng máy bay, Tư Không Liên tính toán lúc đặt vé thời gian bay và đi taxi, có lẽ ngày mai mới đi tìm Dị Quân được.