“Phải, là tôi đây. Cô là ai?” Tần Lỗi thắc mắc.
“Tôi là Trần Lệ Mẫn, tôi gọi cho ông vì vấn đề liên quan đến Dị Quân.” Cô trả lời.
Tần Lỗi không lạ gì với cái tên Dị Quân, ông nhớ ra Trần Lệ Mẫn nằm trong nhóm bạn cùng cậu ta tìm phòng nghiên cứu. Ông tự hỏi liệu còn có chuyện gì được nữa.
“Cô trình bày xem.”
“Vừa nãy tôi vô tình thấy tin nhắn của Dị Quân, người gửi là giáo sư Dị Lương Tân, nội dung đại ý rằng ông ấy muốn cả hai gặp mặt vào hai giờ chiều nay tại khu nhà kho bỏ hoang.” Trần Lệ Mẫn cố gắng kể thật ngắn gọn. “Việc này rất gấp nên tôi gọi trực tiếp cho ông. Hãy làm gì đó đi, tôi cảm giác chuyến đi này của Dị Quân không an toàn.”
Dị Quân nhận được tin nhắn của ba cậu ấy, vậy tại sao lại không báo cho mình. Phải chăng cậu ta định tự ý hành động. Lại là mánh cũ với Dương Vĩnh chăng. Những suy nghĩ đó vụt qua đầu Tần Lỗi trong một giây, ông nói “Tôi đã hiểu rồi, cô cứ yên tâm. Cảnh sát sẽ giải quyết việc này.”
“Cảm ơn ông.” Trần Lệ Mẫn nói.
Tần Lỗi lập tức tập hợp một nhóm cảnh sát và phân công cho họ phục kích ở khu nhà kho bỏ hoang.
“Tên Dị Quân này, lần trước lừa được Dương Vĩnh thì cứ nghĩ cách này sẽ thành công. Chúng ta không thể mạo hiểm để cậu ta một mình xâm nhập vào tổ chức được. Việc này không đơn giản như việc tiếp cận một lão già cựu thành viên…” Tần Lỗi nói.
“Cảnh sát trưởng, cũng có thể cậu Dị Quân này đã thay đổi ý kiến và tham gia vào tổ chức đó cùng với ba cậu ấy. Nếu là như vậy thì chúng ta càng không thể để cuộc gặp này diễn ra thành công.” Một cậu cảnh sát trẻ nêu lên ý kiến.
Tần Lỗi suy nghĩ đến khả năng đó, đúng là Dị Quân có đóng góp không nhỏ trong việc vạch mặt tổ chức này, nhưng mục tiêu ban đầu của cậu ấy là trả thù cho ba. Có thể sau một thời gian nghĩ lại Dị Quân đã về chung phe ông nội và ba anh.
“Cha truyền con nối à? Cũng hay đấy. Ý kiến đó cũng khá hợp lý. Nhưng dù cậu ta đến đó vì mục đích gì đi nữa, mục tiêu của chúng ta vẫn là phải bắt được Dị Lương Tân.”
Dị Quân ra khỏi phòng tắm, lúc này Trần Lệ Mẫn đã trở lại phòng, cô hỏi “Thế nào? Sảng khoái lắm phải không?”
“Đúng vậy, cảm giác như mọi mệt mỏi, phiền lo đều biến mất vậy.” Dị Quân đáp, mặc dù thực tế thì anh vẫn còn đang rất đau đầu nghĩ về những chuyện sắp tới.
“Nếu thế thì tốt rồi. Anh nghỉ ngơi đi nhé, em về đây.” Trần Lệ Mẫn nói. Cô sợ rằng nếu ở lại thêm lúc nữa thì Dị Quân sẽ nhìn ra cô vừa mới giấu anh làm gì đó, mặc dù cô không nghĩ dễ lộ đến vậy, tuy nhiên cứ cẩn thận vẫn hơn, cũng không cần phải tốn sức cố tỏ ra tự nhiên.
“Sao vậy, còn sớm mà.” Dị Quân nhìn đồng hồ “Em ở chơi chút nữa rồi về.”
“Lúc em muốn ở thì anh kêu đi, còn bây giờ đi thì anh kêu ở là thế nào chứ?” Cô không nghĩ ra lí do chính đáng, nên đành chọn cách nói ngang.
“Nếu vậy thì gặp lại em sau nhé.” Dị Quân nghĩ chắc cô giận dỗi vì việc anh không kể cô nghe việc anh định làm chiều nay. Anh tự nhủ sẽ giải thích với cô sau khi xong việc, giờ thì anh cần tập trung cho buổi hẹn. “Để anh đưa em về nhé.”
“Không cần đâu, anh cứ nghỉ ngơi đi. Em sẽ bắt taxi về.” Trần Lệ Mẫn từ chối, tạm thời nên tránh nói chuyện càng nhiều càng tốt.
Dị Quân nghĩ thật kì lạ, vừa nãy cô còn vui vẻ nằng nặc đòi anh thử muối tắm, giờ lại giận đến nỗi không muốn anh đưa về ư?
Con gái mà, Dị Quân tự nhủ, không nghĩ thêm nữa. Anh tiễn cô ra cổng, chờ cô lên taxi rồi quay vào trong nhà.
Vẫn còn khá lâu mới tới giờ hẹn, Dị Quân không có tâm trạng làm gì để giết thời gian, cứ thế ngồi trên ghế nhìn kim đồng hồ nhích đi từng chút một.
Trần Lệ Mẫn không đi về nhà mà đến đồn cảnh sát để gặp Tần Lỗi.
Lúc cảnh sát trưởng nghe bảo có người muốn gặp mình, ông đoán ngay là Trần Lệ Mẫn do sốt ruột nên tới kiểm tra xem cảnh sát đã bố trí mai phục chưa.
“Cô Trần này, tôi biết là cô quan tâm đến bạn cô, nhưng vẫn chưa đến giờ hẹn mà. Chúng tôi đã bố trí ổn thỏa cả rồi, cô cứ yên tâm mà chờ đợi.” Tần Lỗi nói.
“Tôi biết, nhưng tôi không yên tâm được. Đừng hiểu lầm, tôi tin tưởng các ông đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ là tôi muốn nắm tình hình càng sớm càng tốt thôi.” Trần Lệ Mẫn nói.
“Cũng được, vậy cô ngồi đợi đi.”
“Giáo sư, ông đang định đi đâu đấy?” Kế Hàn Phong hỏi khi thấy Dị Lương Tân ngừng việc giải phẫu lại.
“Còn đi đâu được nữa? Tất nhiên là ra khu nhà kho bỏ hoang rồi, sắp đến giờ hẹn rồi còn gì.” Dị Lương Tân đáp, ông vừa mới trình bày kế hoạch của ông cách đây không lâu, lúc đó Kế Hàn Phong đã chê bai rằng nếu thuyết phục kiểu đó mà thành công thì mọi sự trên đời đều dễ giải quyết.
“Giờ ông tới đó luôn à?” Kế Hàn Phong lại hỏi.
“Tất nhiên.”
“Lỡ Dị Quân không bị ông thuyết phục mà vẫn chống lại chúng ta thì sao?”
“Thế thì cùng lắm nó không tới điểm hẹn. Lúc đó thì ra về thôi.”
“Giáo sư ơi là giáo sư, đúng là mọt sách mà. Chẳng có kĩ năng sống gì cả.” Kế Hàn Phong mỉa mai.
“Ý cậu là sao?” Ông ta khó chịu.
“Tôi hỏi ông này, nếu con trai ông không nghe lời mà gọi cho cảnh sát thì sao hả?”
“Thì tôi sẽ hủy bỏ việc gặp mặt. Nếu thế thì cần phải có một kế hoạch khác.” Dị Lương Tân đáp.
“Thế ông có cách nào để phát hiện ra Dị Quân có báo cảnh sát hay không chưa?” Kế Hàn Phong hỏi “Ông định đến lúc họ ập tới rồi mới bỏ chạy hả?”
Dị Lương Tân ngớ người ra, đúng là ông không nghĩ tới. Kế Hàn Phong cười đắc ý “Về nghiên cứu mấy thứ này thì tôi chịu, nhưng còn việc giang hồ thì ông phải học hỏi tôi rồi.”